Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 361: Từ cô gái mập bị lừa tình trên mạng đến vạn nhân mê (10)

Ngày cập nhật : 2025-09-24 12:36:17
Tình cảm thiếu niên bộc lộ quá đỗi mãnh liệt, thẳng thắn, táo bạo.
Giống như một đám lửa hoang dã không bao giờ tắt.
Bàn Thư có thoáng mềm lòng, giọng cô càng thêm dịu dàng:
"Bùi Ký, phải ngoan."
Bùi Ký ngẩng chiếc cổ trắng ngần thon dài, yết hầu trượt lên xuống. Đầu ngón tay cậu nghịch dây rút mũ áo hoodie, màn hình máy tính đã tối đen phản chiếu mái tóc xoăn màu xám sữa ngổ ngáo:
"Ừm, em nghe lời... chị có thể thích em thêm một chút không?"
Vài giây sau, Bàn Thư hờ hững đáp một tiếng:
"Ừ."
Thiếu niên liền thỏa mãn, khóe mắt cong lên, đôi mắt nâu xám sáng rực, vô tội lại chân thành.
Cuộc gọi đến đây kết thúc. Bùi Ký xoay đầu khoe khoang, lại chạm ngay sáu ánh mắt đồng loạt nhìn mình đầy thương hại.
"Đội trưởng tiêu rồi, nghe giọng thôi cũng biết là cao thủ thả thính rồi!"
Chứ đừng nói Bùi Ký, ngay cả bọn họ nghe thôi cũng muốn đổ.
Giọng nói kia... chậc, đúng là tuyệt đỉnh.
Lạc Thâm vỗ vai Bùi Ký với vẻ thương xót:
"Nghe đồn giọng ngọt ngào thì toàn là mấy béo trạch thôi, đội trưởng coi chừng đấy."
Bùi Ký chẳng buồn quan tâm, chỉ gỡ viên kẹo mút, mơ hồ "hừm" một tiếng.
Trong lòng cậu nghĩ: bọn này ghen tỵ thôi.

Bên kia, Bàn Thư cúp máy, lững thững đi vào bếp pha cho mình tách cà phê. Trong đầu cô nhẩm tính: hôm nay đã là ngày thứ chín rồi. Phó Kim Lễ vẫn chưa trả lời.
Nhưng cô biết, hắn đã xem.
Cô mở khung chat, ngẫm nghĩ mấy giây rồi gõ:
【Phó Kim Lễ, tôi hết ảnh để gửi rồi. Anh nói xem tôi nên gửi gì tiếp theo đây?】
Bàn Thư vốn không mong hắn trả lời.
Nhưng vừa thấy ở đầu khung chat hiện lên dòng chữ "đang nhập...", khóe môi cô cong lên, nắm chắc phần thắng.
Con cá nhỏ, cuối cùng cũng cắn câu.
F: 【Cô rốt cuộc là ai?】
ID của Phó Kim Lễ là chữ F.
Bàn Thư hơi nâng mắt, khóe môi dâng nụ cười hờ hững:
【Anh đoán xem?】

Bắc Đại.
Phó Kim Lễ cúi mắt liếc màn hình, cười lạnh:
"Ra vẻ thần bí."
Nhưng như bị ma xui quỷ khiến, hắn vẫn mở ảnh ra xem.
Trong ảnh, rèm cửa sau lưng thiếu nữ buông kín, ánh sáng mờ mịt. Cô mặc váy ngủ dây hoa dâu tây.
Làn da trắng mịn như ngọc, đôi chân dài thẳng tắp, dưới ánh đèn bàn vừa mờ vừa ám muội, gợi cảm lại nguy hiểm.
Thế nhưng chiếc váy ấy lại khiến thiếu nữ thêm vẻ tinh khôi thuần khiết.
Hai thái cực đối lập va vào nhau, tạo ra sức hút trí mạng.
"Đcm, cặp chân này gợi cảm quá mức luôn! Nhìn mà tôi cũng cứng hết cả người rồi..." - bạn cùng phòng Diêu Nhuệ vừa nói được nửa câu thì đã bị ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương của Phó Kim Lễ dọa cứng ngắc.
"Phó ca, đó... đó là bạn gái anh hả?"
Bọn họ bình thường mồm miệng chẳng kiêng dè, bông đùa bậy bạ cũng nhiều.
Nhưng lúc này, lần đầu tiên họ thấy Phó Kim Lễ lộ ra ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ, như đang nhìn một xác chết.
Diêu Nhuệ rùng mình run cầm cập.
Phó Kim Lễ không phủ nhận.
Hắn mím môi, ngón tay thon dài cầm chặt điện thoại đến trắng bệch, lật úp máy, ánh mắt u tối khó dò.
Nếu để so sánh, nhan sắc của Phó Kim Lễ quả thực là cực phẩm, phong thần tuấn lãng, còn cái danh "giáo thảo" của Kỷ Trình chẳng đáng nhắc đến.

Kỷ Trình về phòng, nhận thấy bầu không khí là lạ.
Hắn không hỏi, vốn dĩ mấy hôm nay tâm trạng đã đủ bực bội.
Hắn tìm Mộc Vãn Vãn, muốn cô ta công khai xin lỗi Bàn Thư.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=361]

Nhưng Mộc Vãn Vãn như kẻ điên, chẳng nghe lời!
Kỷ Trình hối hận đến ruột gan xanh lè - lúc trước mắt mù sao lại thích Mộc Vãn Vãn chứ?

Ngày hôm sau.
Phó Kim Lễ phát hiện khung chat với Bàn Thư không có ảnh gửi tới.
Mỗi ngày đều có.
Hôm nay lại không.
Có lẽ cô quên, hắn tự nhủ.
Đến tối, hắn vẫn thất thần liên tục làm mới điện thoại. Đôi mắt rũ xuống, hàng mi dài rợp bóng.
Đây chẳng phải điều tốt sao?
Cô cuối cùng cũng không quấn lấy mình nữa.
"Phó ca, nước đầy rồi----" Diêu Nhuệ thấy hắn thất thần đến cốc nước đầy tràn cũng không hay, bèn hỏi: "Anh cãi nhau với bạn gái à?"
Phó Kim Lễ hoàn hồn, ủy khuất dán chặt mắt vào màn hình điện thoại, như muốn nhìn thủng một cái lỗ.
Cái điện thoại rác rưởi gì thế này!
Sao chẳng thấy nổi một tấm ảnh!
Hắn liếc xuống chiếc máy đời mới bản giới hạn trong tay, trầm ngâm.
Diêu Nhuệ nói với giọng từng trải:
"Người yêu mà, có cãi nhau thì đàn ông vẫn phải cúi đầu nhận sai, phải dỗ dành."
Nằm trên giường chơi game, Kỷ Trình nghe thế liền nhếch mày:
"Bạn gái không hiểu chuyện thì thay sớm cho xong."
Kỷ Trình vốn là lãng tử tình trường, ai cũng biết.
Diêu Nhuệ khó chịu, liền phản bác:
"Không phải ai cũng như Kỷ thiếu gia đa tình đâu."
Hiếm khi Kỷ Trình không cãi lại.
Ngón tay hắn lướt qua khung chat với Bàn Thư, nhìn những đoạn văn xin lỗi mình đã gửi - nịnh nọt đến mức còn thua cả chó liếm!
Phó Kim Lễ mím môi, do dự rất lâu rồi mở khung chat, gõ:
【Hôm nay em không gửi ảnh.】
Bàn Thư không trả lời.
Đột nhiên hắn nhớ ra: không phải bạn bè thì mỗi ngày chỉ gửi được ba tin nhắn.
Hàng lông mày nhíu chặt khẽ giãn ra.
Có lẽ cô muốn gửi, chỉ là gửi không được.
Vì vậy, cậu ấm nhà giàu kiêu ngạo kia đành hạ mình, gửi một lời mời kết bạn.
Ánh mắt hắn vui mừng thấy rõ.

Nhưng Bàn Thư nhận được lời mời đó lại không vội đồng ý.
Cô thong dong kéo dài vài ngày, giống như hắn từng phớt lờ cô, rồi mới nhấn "chấp nhận".
Trong khung chat đã nằm yên mấy tin nhắn:
F: 【Tại sao không đồng ý?】
【Cũng chẳng có ảnh.】
【Cô là ai?】
【Cô muốn theo đuổi tôi à? Thật ra theo đuổi tôi không khó, đừng bỏ cuộc.】
Đọc tới đây, Bàn Thư bật cười.
Do chưa là bạn, nên mỗi ngày hắn chỉ được gửi ba tin.
Cô không biết, lúc này bên kia Phó Kim Lễ ngày càng u ám. Ngay trước giây cô đồng ý, hắn còn đang bảo ba mình chỉnh lại quyền hạn bạn bè.
Ba Phó: "???"
Phó Kim Lễ mím môi nghiêm túc:
"Bảo phòng kỹ thuật bỏ ngay cái quy định lố bịch 'không phải bạn chỉ nhắn ba tin một ngày' cho con."
Vừa dứt lời, điện thoại vang thông báo:
[Đối phương đã đồng ý lời mời kết bạn, bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện.]
Khóe môi hắn hiện rõ nụ cười.
"Không cần nữa, con thấy phần mềm này làm khá tốt. Thưởng cho nhân viên một khoản."
Nói xong liền thẳng thừng cúp máy ông bô.
Từ ban công trở về phòng, Phó Kim Lễ dán mắt vào thông báo kia rất lâu.
F: 【Cô là ai?】
Bàn Thư nhướn mày:
【Muốn gọi thoại không? Nghe giọng tôi thử đi.】
Phó Kim Lễ chỉ chần chừ giây lát, liền nhấn gọi.
Đầu bên kia ngay lập tức chấp nhận.
Hắn vô thức nín thở, đến khi trong ống nghe vang lên giọng thiếu nữ ngọt ngào dễ thương, mới khẽ thở ra.
"Xin chào."
"Ừ, chào em."

Lúc này, Kỷ Trình đang nằm trên giường liền sững sờ.
Hắn vội bật dậy, chộp lấy điện thoại của Phó Kim Lễ:
"Thư Thư, có phải là em không, Thư Thư?"

Bình Luận

0 Thảo luận