Đồ ăn bên này ở Philadelphia thường thì đẹp mắt, nhưng thật sự chẳng ngon.
Bàn Thư cũng quen rồi.
Phó Kim Niên mang đến hai chai Romanée-Conti, mấy người đàn ông cũng chẳng nói gì, chỉ cắm đầu uống rượu.
Phó Kim Niên mỉm cười nhàn nhạt:
"Các vị sao chỉ uống rượu thôi thế?"
Bùi Độ lại nốc thêm một ly vang đỏ, ngón tay lướt nhẹ trên thành ly lạnh buốt, giọng đã hơi ngà ngà say:
"Thư Thư, anh có chút say rồi."
Bùi Ký thì không chịu thua, kéo cái ghế nhỏ xích đến trước mặt Bàn Thư, hai bàn tay dài ôm chặt lấy cô như bạch tuộc, mặt đỏ bừng:
"Chị ơi... chị ơi... Bùi Ký muốn ngủ chung với chị..."
"Rắc."
Âm thanh ly thủy tinh bị bóp nát vang lên.
Khê Nhượng khẽ liếc bàn tay đầy máu, tiếc nuối nói:
"Xin lỗi, anh lại làm phiền Thư Thư rồi."
Bàn Thư chẳng biết nói gì. Vết thương của Khê Nhượng máu chảy ròng ròng, khá sâu, nếu không xử lý dễ nhiễm trùng uốn ván. Cô hít sâu một hơi:
"Em đưa anh đến bệnh viện."
Thật ra, với Khê Nhượng, vết thương này chẳng là gì. Khi anh tự hủy hoại bản thân, những vết cắt đều sâu tới mức lộ xương, so với những vết thương ấy, cái này chỉ là trò trẻ con.
Nhưng anh lại quá tham lam khoảng thời gian riêng tư hiếm hoi với Bàn Thư.
Khê Nhượng như một kẻ trộm muốn chui vào kẽ hở thời gian, chỉ để nhìn cô thêm chút nữa, lâu hơn chút nữa.
Anh gật đầu, khàn giọng:
"Được."
"Chị ơi..."
"Em cũng muốn đi." Bùi Ký lải nhải.
Bàn Thư nhìn cậu không cảm xúc:
"Cậu không phải đang say rồi sao?"
"......"
Đúng là tự rước họa vào thân. Bùi Ký thấm thía cảm giác này triệt để.
Còn Phó Kim Lễ và Bùi Độ thì giả vờ ngủ để khỏi bị đuổi đi, nhưng cũng chẳng thu được lợi lộc gì.
Bàn Thư không vạch trần, vì nói ra cũng chẳng thú vị.
Cô cầm túi, chỉnh lại tóc, rồi bảo Khê Nhượng:
"Đi thôi."
Đến bệnh viện, bác sĩ xử lý đơn giản, khử trùng vết thương, băng bó lại. Nhân lúc Khê Nhượng bận quấn băng, Bàn Thư đi thanh toán chi phí ở quầy. Ở Philadelphia, thanh toán online chưa phổ biến như trong nước, đa số vẫn dùng thẻ ngân hàng.
Xong xuôi, cô quay lại thì thấy Khê Nhượng đang đứng tựa vào hành lang, cúi đầu lần tràng hạt trên cổ tay. Những ngón tay thon dài lướt qua từng hạt Phật châu bóng loáng, đẹp mà trắng bệch.
Mạch máu xanh nhạt hiện rõ dưới lớp da mỏng manh.
Bàn Thư nhìn đôi môi mỏng ửng đỏ của anh vài giây, rồi lặng im không nói.
Khê Nhượng cũng im lặng đi theo sau, một lúc sau, anh khàn giọng:
"Những giấc mơ mà anh thấy... là thật phải không?"
"Làm sao em biết anh mơ cái gì, em có phải giun trong bụng anh đâu."
Khê Nhượng nhìn gương mặt lạnh lùng của cô, ngón tay run lên, giọng khàn nghẹn:
"Ý anh là...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=381]
anh đã từng lừa tiền của em, số tiền cứu mạng em... phải không?"
Đến tận bây giờ, anh vẫn luôn canh cánh: mình là kẻ đã gián tiếp giết chết cô.
Anh thật quá bẩn thỉu.
Bàn Thư khẽ cong môi:
"Anh nghĩ sao?"
Khê Nhượng hiểu rồi.
Đúng là thật.
Trong phút chốc, anh như con cá mắc cạn bị ngạt thở, cơ thể rơi vào vực sâu, đôi môi mím chặt:
"Vậy... vậy em tiếp cận anh... chỉ là để trả thù anh sao?"
"Đúng thế." Bàn Thư cắt ngang lời anh, chống cằm, mỉm cười.
Ánh sáng trong mắt Khê Nhượng vụt tắt.
Ngón tay anh siết chặt tràng hạt, từng hạt Phật châu rạn nứt, rơi lộp bộp xuống đất.
Lòng đã loạn, Phật cũng chẳng cứu nổi anh.
Bàn Thư thở dài, ngón tay lạnh lẽo vuốt nhẹ hàng lông mày và gương mặt tuyệt mỹ của anh:
"Anh sẽ không bao giờ biết nhảy từ lầu cao xuống đau đớn thế nào, cũng không biết sau khi chết còn bị người ta sỉ nhục nhơ nhớp ra sao. Trong mắt anh, chỉ có tiền. Cái chết của Thư Thư, với anh chẳng đáng gì."
"Đủ rồi..."
Khê Nhượng run rẩy, sắc mặt trắng bệch:
"Đủ rồi, đừng nói nữa."
Bàn Thư lặng lẽ nhìn anh. Đôi mắt nâu nhạt của cô thản nhiên đến mức khiến anh không chịu nổi. Anh khẩn cầu:
"Đừng nhìn anh như thế... Thư Thư..."
Cô tựa đầu vào vô lăng, nhìn người đàn ông điên cuồng châm thuốc trong xe, khói thuốc mù mịt. Cô mở cửa kính, nhưng không cản anh.
Trong làn khói mờ, gương mặt anh vẫn rõ ràng: tóc đen, mắt đen, da trắng môi đỏ, đẹp đến mức ma mị.
"Anh đi chết đi, có được không?" Anh nói.
"Như vậy còn hời cho anh quá." Bàn Thư mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt nâu như ngâm trong mật ngọt, dịu dàng mà chết chóc:
"Anh phải sống. Sống trong đau khổ từng phút, từng giây. Cả đời."
Đó mới là báo thù.
"Được."
Khê Nhượng dụi tắt điếu thuốc, khàn giọng, ôn nhu xoa đầu cô:
"Như em muốn, Thư Thư."
Ngay giây phút đó, oán khí còn sót lại của nguyên chủ tan biến hoàn toàn khỏi thân thể. Bàn Thư nghiêng đầu, cười càng sâu.
Hệ thống hỏi:
[Ký chủ muốn rời thế giới nhiệm vụ này chứ?]
"Ừ." Bàn Thư lại hỏi:
"Trừ chết giả và biến mất, còn cách nào rời đi không?"
[Còn có bản sao.] Hệ thống đáp, [Sẽ tạo ra một cơ thể y hệt ký chủ, từ ngoại hình đến tính cách.]
Bàn Thư hờ hững nhướn mày:
"Bản sao à? Chỉ là đồ thay thế rẻ tiền thôi."
Cô không tin thế gian có hai người giống nhau tuyệt đối.
Người yêu cô sẽ nhận ra.
Như Khê Nhượng -- hắn vốn đã đoán được cô và nguyên chủ không phải cùng một người.
Cô đưa chìa khóa xe cho hắn:
"Anh lái xe về trước đi, em ghé siêu thị một chút."
Khê Nhượng nhìn cô thật sâu, như mơ hồ nhận ra điều gì.
Hốc mắt hắn đỏ lên, giọng khàn khàn:
"Ừ."
Khung cảnh nhòe đi, bóng lưng cô xa dần. Thế giới của hắn từ đây mờ tối hẳn.
Cô bé của hắn, lần này thật sự không cần hắn nữa rồi.
......
"Anh à, anh đang làm nũng sao? Có cần em ôm không?"
"Anh à, sao anh chắc gặp em không phải là báo ứng của anh chứ?"
"Thật ra cũng không tệ, ngoài nghèo, ngoài chơi game dở, ngoài thích ra vẻ, thì mọi thứ cũng ổn cả."
"......"
Trong đầu Khê Nhượng vang vọng giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ.
Trên vô lăng, nước mắt hắn nhỏ xuống từng giọt.
Giờ hắn không nghèo nữa, game cũng không dở, thật ra hắn cũng chẳng thích ra vẻ.
Nhưng ----
Hắn thật sự là một người anh tồi tệ.
Thư Thư.
Anh xin lỗi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận