"Hàn độc là do Cố Trì hạ, mục đích là muốn giá họa cho Giang Trạm. Cố Trì muốn điện hạ càng thêm thương tiếc ta, càng tin tưởng ta, như vậy ta sẽ dễ dàng lấy được binh phù hơn..."
Tề Dữ nước mắt lớn từng giọt từng giọt rơi xuống từ chiếc cằm tinh xảo, sắc nét.
"Nhưng điện hạ, ta không biết là mình mang thai. Nếu như ta biết... Nếu như ta biết, ta nhất định sẽ không đồng ý với kế sách của Cố Trì..."
Bàn Thư rút tay ra, giọng nàng lạnh lẽo xa cách chưa từng có.
"Rốt cuộc, Tề Dữ, ngươi chỉ yêu chính ngươi nhiều hơn mà thôi."
Nàng dừng lại một chút, nâng mí mắt lên, hờ hững liếc hắn một cái, "Ngươi tự lo cho tốt đi."
"Điện hạ...!"
Tề Dữ ngẩn ngơ nhìn bóng lưng thiếu nữ dần đi xa, chỉ cảm thấy trong tim trống rỗng một mảng.
Hắn mơ hồ chớp mắt.
Hắn đã sai sao...?
Tại sao, ngay cả điện hạ của hắn cũng không cần hắn nữa?
Ngay khi Bàn Thư xoay người, trên bảng nhiệm vụ, chỉ số công lược của Tề Dữ đã đạt đến 100.
Bàn Thư hơi nhướng mày.
Đúng là khiến người ta khó tin.
Bởi vì loại người như Tề Dữ.
Yêu sâu đậm mười phần, lại chỉ lộ ra một phần.
Cho dù trái tim kia đã khắc đầy tên của Bàn Thư, nhưng trông như mặt hồ phẳng lặng, một chút gợn sóng tình cảm cũng chẳng hiện ra.
Bàn Thư vẫn không yên tâm về bệ hạ, nàng nhất định phải tận mắt nhìn một cái mới thấy an lòng.
Dù sao thì mẫu hoàng của thân thể này cũng thật tâm đối đãi tốt với nguyên chủ.
Còn một lý do nữa.
Chính là Cố Trì.
Cố Trì tạo phản, nàng và hắn về sau nhất định đứng ở thế đối lập.
Trừ phi một bên chịu nhường, mà Bàn Thư tuyệt đối không bao giờ nhượng bộ dù chỉ một tấc.
Còn Cố Trì thì sao?
Hắn sẽ cam lòng từ bỏ tất cả những gì hiện tại?
Rõ ràng hắn chỉ thiếu chút nữa, cả giang sơn đã phải đổi sang họ Cố rồi.
Nếu đổi lại là Bàn Thư, nàng cũng không cam lòng buông tay.
"Các ngươi về khách điếm trước đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=343]
Bàn Thư nói.
Giang Trạm và Thẩm Trác sợ bị nhận ra thân phận, nên đều đã cải trang.
Người trong khách điếm đều là người của Bàn Thư.
Giang Trạm cụp mắt xuống, trông hơi ủ rũ:
"Điện hạ muốn quay lại tìm cái tên đầu óc bị lú Tề Dữ kia sao?"
Đầu óc bị lú.
Bàn Thư khẽ cong môi cười.
"Không, ta không yên tâm về mẫu hoàng. Hiện giờ mẫu hoàng chắc đã bị người của Cố Trì khống chế, ta muốn đi xem bà ấy đang trong tình cảnh thế nào."
Giang Trạm thả lỏng mày mắt, giọng điệu vui vẻ hơn hẳn:
"Ta đi cùng nàng."
Thẩm Trác cười nhạt:
"Nếu ngươi cũng đi, mục tiêu quá lớn, không chừng bị bắt sống ngay. Ngươi thấy bây giờ còn chưa đủ loạn sao? Đợi về Ung Châu rồi, ngươi nhất định phải xem lại cái đầu óc của mình cho tử tế."
"..."
Bàn Thư ngẩng đầu.
Vừa khéo đụng phải ánh mắt thâm sâu, khó dò của Thẩm Trác.
Hắn biết.
Bàn Thư khẽ thở dài:
"Tử Khiêm, ngoan nào, ta đi một lát rồi sẽ quay lại."
Lam Ngọc còn ở Ung Châu, chưa trở về.
Bàn Thư đi một mình, may mắn lúc này trời đã sẩm tối, nàng chen theo dòng người hướng vào hoàng cung.
Hoàng cung vừa trải qua một trận thảm sát máu tanh, toàn bộ cung đăng đều tắt, không khí ẩm lạnh phủ một tầng sương mỏng.
Bàn Thư ngẩng mắt nhìn về phía Dưỡng Tâm điện.
Chỉ thấy nơi ấy đèn nến sáng trưng.
Trong màn đêm tĩnh lặng tối tăm, ánh sáng kia cực kỳ chói mắt.
Giống như đang cố ý dẫn dụ nàng đến.
Chưa kịp đến gần, một bàn tay thon dài, lạnh lẽo che mắt nàng, kéo nàng vào góc tối.
Trong lòng Bàn Thư đoán ra vài phần.
Nhưng nàng chỉ im lặng, như thể đang so kè xem ai kiên nhẫn hơn với người đàn ông phía sau.
Không lâu sau, bên tai vang lên một tiếng thở dài thấp nhẹ.
Người đàn ông buông tay.
Bàn Thư xoay lại, liền thấy dưới ánh trăng mờ nhạt, một gương mặt tinh mỹ tuyệt luân, mày mắt mang nụ cười.
Hoàn toàn không nhìn ra hắn chính là kẻ vừa ra lệnh đồ thành, tàn nhẫn như La Sát.
Bàn Thư nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát.
Cố Trì khoanh tay, hứng thú quan sát nàng thật lâu, mới mở miệng:
"Ngươi vào cung, là vì ai?"
"Ngươi đã làm gì mẫu hoàng của ta?"
Cố Trì "chậc" một tiếng:
"Trong lòng ngươi, ta chính là loại người độc ác như thế sao?"
Có lẽ nhận ra chủ đề này quá nhàm chán, hắn cúi đầu, áp sát nàng, gần đến mức chóp mũi đầy mùi hương lạnh mát của nàng.
Trong mắt Cố Trì thoáng hiện tia lưu luyến và nhẹ nhõm mà chính hắn cũng không nhận ra.
"Đừng động, để ta ôm một chút."
Bàn Thư đứng yên như khúc gỗ.
Cố Trì bất đắc dĩ vỗ nhẹ lên mái tóc mềm của nàng:
"Thả lỏng, ta đâu có ăn ngươi."
Cũng chưa chắc.
Thế là hắn lại bổ sung thêm một câu:
"Nhưng cũng không hẳn là không thể."
"..."
"Ta muốn gặp mẫu hoàng."
Cố Trì buông nàng ra, dịu dàng vén gọn sợi tóc trước trán, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn nàng chằm chằm:
"Tất nhiên có thể."
Thị vệ canh giữ trong cung nhìn thấy Cố Trì, đồng loạt cúi đầu tránh đường.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi.
Người trong hoàng cung đã toàn bộ bị thay bằng người của Cố Trì.
Nhanh hơn so với tưởng tượng của Bàn Thư.
Sau bình phong, nữ hoàng trung niên nằm trên giường, sắc mặt yếu ớt, đôi mắt nhắm nghiền, như không còn chút sinh khí.
Bàn Thư bất ngờ thấy sống mũi cay xè, mắt nóng bừng, hơi nước tràn đầy.
Đây là cảm xúc của nguyên chủ.
Không phải của nàng.
Cố Trì cúi mắt, nhìn chằm chằm giọt lệ to như hạt đậu trên gương mặt nàng.
Hắn nhíu mày, giọng mang theo chút nghi hoặc:
"Ngươi khóc rồi."
"Bà ta chưa chết." Cố Trì thong thả nói, "Khóc cái gì chứ."
Bàn Thư ngẩng đầu nhìn hắn:
"Rốt cuộc ngươi muốn gì?"
Nàng cũng rất khó hiểu.
Tại sao Cố Trì nhất định phải lật đổ nữ tử thống trị.
Rõ ràng khi nữ tử làm chủ, thời đại càng phồn vinh, cởi mở.
Họ đối xử với nam nhân chưa từng khắt khe như xã hội nam quyền đối xử với nữ tử.
Thế nhưng bọn họ vẫn không thỏa mãn.
Nam nhân luôn tham lam, điều này rất tồi tệ.
Bàn Thư nghĩ.
Thời đại nam nhân thống trị, luôn phải thay máu lật đổ, bởi họ bóc lột, hạ thấp, trói buộc nữ nhân thành công cụ sinh sản.
Còn nữ nhân thì không.
Thực tế, xã hội nữ quyền đối xử với nam nhân rất khoan dung.
Đó là sự dịu dàng vốn ăn sâu vào tận xương máu của phụ nữ.
Còn nam nhân lại càng nhiều mưu mô, tham lam, xấu xa.
Giống như Cố Trì.
Hắn vốn chẳng chịu bao nhiêu hà khắc trong thời đại này.
Thế nhưng lại lúc nào cũng muốn lật đổ thời đại nữ tử nắm quyền.
Hắn cho rằng nữ tử thống trị là sai lầm, cần được sửa lại.
Nhưng -- rõ ràng khi nam nhân làm chủ, xã hội mới tràn ngập sơ hở.
Trong điện, ánh đèn lúc sáng lúc tối.
Cố Trì cúi xuống.
Sống mũi cao thẳng mơ hồ chạm vào sống mũi Bàn Thư.
Hơi thở nóng ấm, mang theo hương tuyết tùng lạnh lẽo, phả thẳng lên gương mặt nàng.
"Muốn có ngươi, cũng được chứ?"
Lời vừa thốt ra, không chỉ Bàn Thư sững người, ngay cả Cố Trì cũng hiếm thấy mà ngẩn ngơ.
Tại sao hắn lại nói ra câu như vậy?
Chẳng lẽ hắn thực sự ôm thứ tình cảm đáng xấu hổ nào đó với vị hoàng nữ này?
Nhìn gần hơn.
Cố Trì hơi thất thần.
Hắn như vừa nhận ra, kẻ ăn chơi trác táng này lại sở hữu một dung mạo đẹp đến mức có thể kiêu ngạo.
Bàn Thư ngẩng mắt, vòng tay ôm lấy cổ hắn:
"Ngươi đã lấy được binh phù của ta rồi sao?"
Cố Trì mỉm cười mà không nói.
"Để ta đoán, vì sao đến tận bây giờ ngươi mới động thủ? Có phải Tề Dữ căn bản chưa đưa binh phù cho ngươi, hoặc hắn không hề tìm được nó ở đâu. Còn ngươi... kiêng kỵ quân đội đang nằm trong tay ta?"
Cố Trì cong mắt, ánh nhìn gần như cưng chiều:
"Rất thông minh."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận