Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 387: Nữ minh tinh đầy scandal tham gia show sinh tồn lại thành vạn nhân mê (5)

Ngày cập nhật : 2025-09-30 12:17:09
Ăn sáng xong, giọng nói lạnh nhạt từ bộ đàm vang lên:
"Tiếp theo, công bố quy tắc chia nhóm mới."
"Chương trình đã giải tán toàn bộ nhóm hiện tại, chia lại từ đầu, chi tiết xem trong thẻ."
"Chúng tôi đã rải ngẫu nhiên bốn hộp nhiệm vụ trên đảo, hai đội tìm được và hoàn thành nhiệm vụ trước sẽ có quyền ưu tiên chọn đồng đội. Người bị chọn có quyền từ chối."
"Chúc các vị hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi."
Lời vừa dứt, một chiếc drone bay đến. Cố Thần lấy thẻ trên drone, nhướng mày khi thấy danh sách chia nhóm.
Ninh Yểm liếc qua, mày hơi nhăn.
Thẻ ghi rõ:
• Cố Thần & Sở Họa
• Tống Tử Hành & Từ Viên Viên
• Lạc Bắc Thư & Bàn Thư
• Ninh Yểm & Mạnh Hi
"Sữa dâu, hồi nãy tôi đã hâm nóng cho em ở nhà gỗ." Ninh Yểm đưa lon sữa dâu cho cô, giọng vô cảm, không giấu được bực: "Nếu thấy khó chịu thì phải nói ra, đừng giấu. Nghe chưa?"
Bàn Thư chớp mắt, chìa tay: "Còn một gói kẹo sữa nữa."
"..." Ninh Yểm mặt không đổi: "Hôm nay không có."
Rõ ràng là cô nói không muốn xa anh.
Kết quả, cô chỉ nhớ đến kẹo sữa.
Hừ.
Còn đòi kẹo nữa?
Mạnh Hi bên cạnh định kéo tay Ninh Yểm, nhưng bị anh né.
Cô ta lúng túng, cắn môi: "Xin lỗi... Chúng ta nên đi làm nhiệm vụ thôi. Bàn Thư cũng không phải trẻ con, với lại còn có Lạc Bắc Thư đi cùng mà?"
Ninh Yểm lười nhác xoa tóc Bàn Thư: "Đi thôi."
Bàn Thư cúi mắt, thấy trong tay có thêm một gói kẹo sữa, môi khẽ cong.
Lạc Bắc Thư nhìn về phía rừng, dịu giọng: "Chúng ta cũng đi thôi."
Bàn Thư gật đầu.
Da anh ta trắng đến mức gần như trong suốt, mặc sơ mi trắng, tay áo gấp gọn gàng để lộ cổ tay như bạch ngọc.
Gương mặt anh cổ điển, thanh nhã như tranh thủy mặc, phảng phất nét cổ điển của một "mỹ nhân Trung Hoa": dịu dàng nhưng xa cách.
"Lạc Bắc Thư, chúng ta đi hướng nam nhé." Bàn Thư vụng về đuổi theo.
Anh nhận ra sự khó khăn của cô, chậm rãi giảm bước, chỉ gật đầu: "Được."
"Địa hình phía nam bằng phẳng hơn, ở vùng thấp, dễ cho drone hoạt động. Rất có khả năng có hộp nhiệm vụ ở đó."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=387]

Anh phân tích.
Bàn Thư: "Anh giỏi quá!"
Lạc Bắc Thư: "Đó là công việc của tôi."
"Anh là nhà sinh học? Hay nhà khảo sát địa chất?"
Anh trầm ngâm vài giây: "Cả hai."
Bàn Thư không hỏi nữa, im lặng đi theo.
Thấy cô bỗng yên lặng, ánh mắt đen như mực của Lạc Bắc Thư lướt qua gương mặt trong trẻo của cô, môi anh mím lại, hơi hối hận vì sự lạnh lùng của mình.
Ở bên Ninh Yểm, cô hay nói nhiều, hay nũng nịu.
Nhưng đứng cạnh anh, cô lại im lìm.
Anh thấy... ghen tị.
Anh luôn biết mình là người vô vị. Ngay cả hôm qua khi ghép nhóm với Sở Họa, anh cũng chẳng thấy có gì. Nhưng hôm nay, trong lòng anh lại sinh ra một chút bực bội.
Anh không kìm được cứ nhìn cô.
Anh thấy lạ lẫm.
"Có hộp nhiệm vụ!"
Bàn tay nhỏ bé, mềm ấm của cô đặt lên tay anh.
Nỗi phiền muộn trong lòng anh như được xoa dịu.
Nhưng ngay sau đó, cô rụt lại, ngượng ngùng.
"..."
Anh tiến lên mở hộp, lấy thẻ.
Bài toán giải đố.
Anh chỉ liếc qua đã có đáp án, nhìn vào hàng mày thanh tú của cô, dịu giọng: "Đáp án là 3."
Gần như cùng lúc, giọng chương trình vang lên từ bộ đàm:
"Đội Lạc Bắc Thư đã hoàn thành nhiệm vụ."
"Đội Ninh Yểm đã hoàn thành nhiệm vụ."
"Đội Ninh Yểm, đội Lạc Bắc Thư giành quyền ưu tiên chọn người. Nhiệm vụ chia nhóm kết thúc, thời gian tiếp theo do các vị tự do sắp xếp."
...
Bên kia.
Nhiệm vụ của đội Ninh Yểm là đứng ngoài vạch vàng, trong 10 giây phải đưa bóng bàn vào cốc nước trên bàn.
Anh thành công.
Nhưng Mạnh Hi lại không vui.
Vốn hôm nay được chia nhóm với anh, cô ta rất hạnh phúc.
Anh cao ráo, đẹp trai, chăm sóc Bàn Thư như công chúa.
Hôm qua cô ta còn thắc mắc tại sao người ở cạnh anh là Bàn Thư, không phải mình.
Hôm nay ước mơ thành thật rồi.
Nhưng cô ta nhận ra, Ninh Yểm chẳng hề để tâm đến cô ta!
Thậm chí Cố Thần còn chu đáo hơn.
Anh bước dài, cô ta phải chạy theo thở hổn hển.
Đang định gọi, thì anh bỗng dừng bước.
Cô ta tưởng anh đang đợi mình, vui mừng gọi khẽ: "Ninh Yểm..."
Anh ngồi xuống, nghiêm túc hái mấy bông hoa vàng cam, lại thêm vài bông trắng làm điểm xuyết.
Trên đảo hoang này, do đất cằn, hoa hiếm lắm. Anh gần như hái sạch một đám mới thôi.
Anh cẩn thận dùng dây leo buộc lại thành một bó hoa xinh đẹp.
Mạnh Hi tim đập thình thịch, mặt đỏ bừng: "Đẹp quá..."
Cô ta vừa định đưa tay nhận, anh lại né: "Cô làm gì vậy?"
Không đợi cô ta đáp, anh sợ hoa héo, ôm bó hoa như báu vật, bước nhanh về điểm tập kết.
Anh nhớ sáng nay Bàn Thư than phiền đảo trống trơn, không có hoa, chẳng hợp với váy cô.
Khi đó, anh chỉ nghĩ: Thật là hay làm nũng.
Về đến nơi tập hợp, anh thả lỏng mí mắt, đưa hoa ra trước mặt cô, giọng hờ hững:
"Này, tiện tay hái thôi."
Rõ ràng là anh nâng niu suốt đường.
Nhưng anh chẳng nói ra.
Cô gái mừng rỡ nhận lấy: "Đẹp quá! Ninh Yểm, anh giỏi thật đó."
Anh nhếch môi, chỉ đáp gọn: "Ừ."
Đứng cạnh, mặt Lạc Bắc Thư trầm hẳn xuống, hàng mi dày rũ xuống che đi ánh nhìn, nơi khóe môi thoáng vị đắng.
Mạnh Hi chạy đến sau cùng, nhìn bó hoa trong tay Bàn Thư, tức đến nghiến răng.
Hóa ra... không phải tặng cô ta!
Bàn Thư còn mỉm cười thân thiện, gương mặt trắng trẻo ngây thơ, không chút ác ý.
Nhưng trong mắt Mạnh Hi, đó như là sự khiêu khích.
Nhiệm vụ được hoàn thành chủ yếu nhờ Ninh Yểm và Lạc Bắc Thư, nên họ có nhiều quyền quyết định hơn.
Bốn nữ khách mời xếp thành một hàng.
Ninh Yểm không thèm nhìn ai, đi thẳng đến trước mặt Bàn Thư, đưa tay ra, dáng dấp ung dung, biếng nhác:
"Không phải em nói không muốn rời khỏi tôi sao?"
Cùng lúc đó, một bàn tay thon dài, trắng như ngọc cũng chìa ra trước mặt cô.
Ánh mắt Lạc Bắc Thư trầm tĩnh, ôn hòa, như mặt biển gợn sóng dưới ánh trăng.
Nụ cười nơi khóe môi Ninh Yểm dần dần biến mất.

Bình Luận

0 Thảo luận