Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 329: Hoàng thái nữ ăn chơi trác táng trở thành vạn nhân mê (9)

Ngày cập nhật : 2025-09-20 13:13:21
Trong điện phụ, tất cả đèn nến đều đã tắt.
Chỉ còn lại một ngọn cung đăng yếu ớt vẫn còn lập lòe sáng.
Ánh mắt chế giễu, mỉa mai của mọi người trong yến tiệc vừa rồi như từng lưỡi kiếm sắc bén, đâm thẳng vào tim của Tề Dữ.
Hắn không phải không nhận ra ác ý đó.
Chỉ là nghĩ rằng không muốn gây thêm phiền phức cho nàng.
Tề Dữ thay xong y phục đi ra, bên ngoài có cung nhân đang đứng chờ, cúi đầu, giọng nhún nhường:
"Công tử, mời đi bên này."
Dãy hành lang dài, vậy mà không có lấy một chút ánh sáng.
Nỗi bất an trong lòng Tề Dữ càng lúc càng phình lớn.
Hắn dừng bước, giọng cảnh giác:
"Đây không phải là đường trở về Tự Ung điện."
Cung nhân vẫn cúi đầu, không lộ ra thần sắc:
"Sao lại không, công tử nhớ nhầm rồi."
Ánh mắt Tề Dữ chợt lạnh, chỉ trong nháy mắt liền hiểu ra chỗ đáng ngờ:
"Chủ tử của ngươi là ai? Ai sai ngươi làm việc này?"
Phía trước hành lang là một hồ nước trong vắt, mặt hồ phủ một tầng băng mỏng.
Mấy con cá chép trắng bụng lật ngửa nổi bên dưới lớp băng mỏng, chết trong tư thế vô cùng thê thảm.
Tề Dữ lùi lại vài bước.
Trong bóng tối, cung nhân hoảng hốt cúi đầu bỏ chạy, để mặc hắn đứng một mình.
Rất nhanh sau đó, phía sau vang lên những bước chân khẽ khàng, khiến người ta tê dại da đầu.
Tề Dữ quay đầu.
Chỉ thấy Giang Trạm mỉm cười ngoan ngoãn, khóe môi cong lên, giữa mi tâm một nốt chu sa đỏ rực, trông như Bồ Tát bi thương từ bi.
Dáng vẻ tựa ngọc, tiểu lang quân khẽ nghiêng đầu, nhưng lời thốt ra lại lạnh lẽo như băng:
"Ngươi sao còn chưa chết?"
Sau lưng Tề Dữ chính là hồ băng.
Không còn đường thoái lui.
Trong tay Giang Trạm cầm con dao găm tinh xảo, dưới ánh trăng lóe lên hàn quang.
Hắn nhẹ giọng cười:
"Ta thật sự quá ghen tị với ngươi. Ngươi sao còn chưa chết đi?"
Tề Dữ mặt không biểu cảm:
"Nếu ngươi giết ta, điện hạ sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Giang Trạm khẽ "chậc" một tiếng, ánh mắt nguy hiểm, âm u, giống như ác quỷ đòi mạng từ địa ngục:
"Ngươi sao lại không hiểu tiếng người. Điện hạ sẽ không biết là ta làm. Mà ngươi, một kẻ đã chết, càng không thể mở miệng nói ra, ha."
Đột nhiên, ở cuối hành lang vang lên tiếng bước chân khe khẽ.
Giang Trạm vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt lập tức tối đi.
Không đợi Tề Dữ kịp phản ứng, thiếu niên đã xoay tay, đâm thẳng lưỡi dao găm vào chính ngực mình.
Rồi hắn nắm lấy tay Tề Dữ, mạnh mẽ nhét con dao đẫm máu vào tay đối phương.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Giang Trạm "bùm" một tiếng, ngã xuống hồ băng lạnh thấu xương.
Trong miệng phát ra tiếng kêu yếu ớt cầu cứu:
"Cứu... mạng... Điện hạ, cứu mạng..."
Máu từ người thiếu niên lan ra, nhuộm đỏ cả một mảng hồ nước.
Hắn gần như đã ra tay muốn lấy mạng chính mình.
Tề Dữ kịp phản ứng, vội vàng ném con dao ra xa.
Nhưng bên tai đã vang lên một giọng nữ đầy kinh hãi, không thể tin được.
Tim hắn lập tức nặng trĩu, toàn thân giá lạnh.
"Giang Trạm!"
Sau lưng nàng còn có hai người đi cùng: Bàn Nhược, và Cố Trì với vẻ mặt xem kịch hay.
Bàn Thư đi ngang qua Tề Dữ, hắn khẽ kéo lấy cổ tay nàng, muốn biện giải.
Nhưng khi thấy ánh mắt lạnh lẽo, thất vọng của thiếu nữ, tim hắn như bị đâm nát.
"Tề Dữ, ngươi thật khiến ta thất vọng!"
Nói xong, nàng liền nhảy xuống hồ, ôm chặt lấy thiếu niên đang chìm dần trong băng giá.
Giữa mùa đông, nước hồ lạnh buốt đến mức gần như mất hết cảm giác tứ chi.
Giang Trạm giống như túm được cọng rơm cứu mạng, hai mắt nhắm nghiền, như đã hôn mê:
"Điện hạ...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=329]

Điện hạ, lạnh quá, lạnh quá..."
Trên thân thể mỏng manh của thiếu niên loang lổ vết máu.
Đôi mày mắt vốn sáng sủa giờ như đã mất hết sinh khí, hơi thở sự chết bủa vây.
Cố Trì khẽ "chậc" một tiếng.
Tề Dữ nghe không rõ hắn nói gì, chỉ thấy trong mắt là hình ảnh hai người dưới hồ siết chặt lấy nhau.
Mà hắn ---- tựa như đã bị nàng gạt bỏ khỏi thế giới này.
Nàng không cần hắn nữa.
Chỉ cần nghĩ đến khả năng đó, Tề Dữ đau đớn đến co rút.
Không phải hắn làm.
Là Giang Trạm.
Là Giang Trạm hãm hại hắn.
Nhưng cổ họng hắn như nghẹn lại, không thể thốt nổi một lời.
Khóe mắt nóng rát, thứ gì đó chảy ra, tứ chi đều tê dại, mất hết sức lực.
Khi thiếu nữ dìu Giang Trạm đã hôn mê lên bờ, y phục của nàng ướt sũng, gương mặt trắng bệch yếu ớt.
Bàn Nhược lập tức cởi áo choàng trên người, choàng lấy nàng:
"Đi thôi, ta đã gọi thái y rồi."
Bàn Thư gật đầu khó nhọc.
Đi ngang qua Tề Dữ, nàng dừng bước, hàng mi rũ xuống, giọt nước nơi lông mi gần như đóng thành băng:
"Ngươi không nên như thế, Tề Dữ."
Tề Dữ nắm lấy nàng, lực đạo mạnh đến mức gần như nghiền nát xương cốt nàng.
Khuôn mặt lạnh lẽo, giọng nói lẫn sự kinh hoàng run rẩy:
"Người không tin ta?"
Thiếu nữ hất tay ra, lạnh lùng nhìn thẳng hắn:
"Ngươi bảo ta phải tin ngươi thế nào?
Từ trước tới nay, Tử Khiêm vẫn ngoan ngoãn, chưa từng tranh giành với ngươi.
Trên đường vào cung, ngươi luôn khiêu khích cậu ấy, ta đều thấy hết.
Nhưng Tử Khiêm có từng vô lễ với ngươi lấy một câu?
Ngươi tuyệt đối không nên hạ thủ độc ác như vậy.
Nếu Tử Khiêm có mệnh hệ gì, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi."
Thật nực cười.
Trước đây nàng từng nói yêu hắn.
Mà giờ lại vì một người khác, thốt ra những lời độc địa với hắn.
Tề Dữ đau thương nghĩ ----
Là nàng quá vô tình.
Hay là hắn đã quá sa vào lưới tình?
Bằng không, tại sao tim lại đau đến mức như muốn chết đi thế này...
Hắn buông tay, suy sụp, gần như cầu khẩn, cúi thấp chiếc cổ gầy dài:
"Đừng bỏ ta... Là ta sai rồi..."
Những giọt lệ nóng hổi rơi xuống áo, để lại vết thẫm loang lổ.
Đôi mắt đỏ rực, hắn khẩn cầu từng tiếng:
"Điện hạ, đừng đối xử với ta như vậy, xin người... đừng đối xử với ta như vậy..."
Thiếu nữ thoáng động lòng, nhưng vẫn gạt tay hắn ra:
"Nếu ngươi còn chút lương tâm, thì mau đến trước Phật Tổ, cầu nguyện cho Tử Khiêm bình an vô sự."
Vết thương trước ngực thiếu niên sâu đến lộ cả xương trắng.
Có thể thấy, kẻ ra tay đã hạ độc thủ.
Cố Trì nhìn thiếu niên bất tỉnh nằm trên giường, ánh mắt thâm trầm:
Quả thật rất tàn nhẫn, với người khác tàn nhẫn, với chính mình càng tàn nhẫn.
Loại người này, đáng sợ nhất.
Tề Dữ cử động ngón tay, ánh mắt thản nhiên đảo quanh gian phòng.
Quay người, bỗng phun ra một ngụm máu.
Máu đỏ tươi như hoa mai nở rộ trên nền áo trắng tinh.
Thiên Trúc hoảng hốt kêu lên:
"Công tử! Ta đi gọi điện hạ!"
Tề Dữ khẽ lắc đầu, bật cười tự giễu:
"Nàng sẽ không tin ta nữa.
Nàng chỉ nghĩ rằng ta đang giả vờ."
"Điện hạ nàng..."
"Chuẩn bị xe, đến Quảng Lộc tự."
"Vâng."
Quảng Lộc tự.
Tiếng chuông ngân nga, ngôi chùa lạnh lẽo, tường trắng xen lẫn hương thông và mùi đất, khiến người ta bất giác tĩnh tâm.
Nam tử cầm mấy nén nhang dài.
Quỳ trên bồ đoàn trước tượng Phật.
Phật Tổ nhân từ, ngồi uy nghi trên điện vàng, hai tay đặt trên đầu gối, đôi mắt từ bi nhìn xuống tín đồ đang quỳ dưới.
Tề Dữ mặt không đổi sắc, cắm nén hương đang cháy vào lư hương.
"Ta không tin Phật. Chuyện của Giang Trạm không phải ta làm."
Hắn cười lạnh:
"Phật lại dạy ra một ác quỷ lòng dạ hiểm độc, vậy Phật Tổ từ bi với ai?"
-- "Giang Trạm tỉnh rồi."

Bình Luận

0 Thảo luận