Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 271: Mạt thế - trở thành vạn nhân mê (24)

Ngày cập nhật : 2025-09-17 15:37:54
Căn phòng ngủ rộng rãi nhưng ánh sáng u ám.
Người đàn ông cởi áo khoác, lộ ra một đoạn cánh tay rắn chắc hữu lực, đường nét tràn đầy sức mạnh. Khuôn mặt hắn lạnh lùng, không lộ cảm xúc, ánh mắt lại tĩnh tĩnh mà gắt gao dán trên người Bàn Thư.
"Là vì Tạ Thầm sao?" Hắn nhướng mày.
"Ừ."
Vẻ mặt Bàn Thư dần trở nên lạnh lẽo:
"Nếu như Tạ Thầm không khôi phục trí nhớ, không trở lại căn cứ, vậy chừng nào anh mới định nói cho tôi biết? Hay anh tính giấu tôi cả đời?"
"Cả đời..." Văn Diệu chậm rãi nhấm nháp hai chữ này, khóe môi nâng lên, "Nếu như anh biết hắn sẽ còn sống trở về, anb nhất định sẽ giết hắn."
Hắn khẽ thở dài, mang theo vài phần tiếc nuối:
"Đáng tiếc, anh vẫn còn quá mềm lòng."
"Chát."
Bàn Thư lạnh lùng vung tay, tát thẳng lên mặt hắn:
"Cậu ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ."
Văn Diệu bị đánh đến mức hơi nghiêng đầu, ngón tay nâng lên, chậm rãi vuốt qua dấu ửng đỏ nóng rát nơi má.
Ánh mắt hắn khóa chặt Bàn Thư:
"Em vì hắn mà đánh anh? Hắn quan trọng đến vậy, hửm?"
Ngay sau đó, hắn túm chặt lấy vạt áo trước ngực cô, mạnh mẽ ép cô lên bức tường băng lạnh. Hốc mắt đỏ ngầu, khuôn mặt tuấn mỹ cao quý thoắt chốc trở nên dữ tợn đáng sợ, khiến người khác lạnh sống lưng.
Bàn Thư vẫn cười.
Nụ cười rét buốt, rợn người:
"Văn Diệu, tôi vĩnh viễn sẽ không yêu loại người như anh, anh quá đáng sợ."
Văn Diệu thoáng ngẩn ra, sau đó gương mặt hoàn toàn chìm trong u ám.
Ha.
Hắn loại người này sao?
Mấy tên đàn ông kia thì là thứ tốt đẹp gì?
"Đúng, em chưa từng yêu anh. Em yêu Thương Đình, yêu Phó Sâm, yêu tất cả bọn họ... chỉ mẹ nó là không yêu tôi!"
Đôi bàn tay dài lạnh lẽo của hắn dần khép chặt lên cổ mảnh khảnh trắng bệch của cô:
"Bàn Thư, em coi anh là cái gì?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=271]

Là công cụ để em leo lên cao?"
"Anh có thể giết tôi."
Trên gương mặt cô không có lấy nửa phần sợ hãi, chỉ còn lại sự bình thản.
Một nỗi bi thương bất lực từ sâu trong lòng hắn chợt dâng lên.
Cô luôn như vậy.
Dù hắn làm gì, cũng chẳng khơi nổi chút cảm xúc nào nơi cô.
Tựa như hắn chỉ là kẻ thừa thãi, có cũng được mà không cũng chẳng sao.
Cảm giác nghẹt thở từ nơi cổ họng truyền đến khiến đầu óc Bàn Thư mờ mịt.
Cái thân thể vốn đã suy yếu bệnh tật lại càng thêm chìm trong hiểm cảnh, bàn chân như giẫm lên bông, ý thức lảo đảo, đôi mày thanh tú đẹp đẽ nhíu chặt vì đau đớn, tiếng gào tuyệt vọng của Văn Diệu bên tai dần dần tan biến.
Ồn ào quá.
Cái gì đó vỡ tan.
A... cô rốt cuộc đã nhớ lại, tất cả ký ức bị che giấu.
Chính xác mà nói, là Bàn Thư của vòng tuần hoàn thứ nhất.
Ngay từ khi mới đến thế giới này, cô đã gặp Văn Diệu. Cô nhanh chóng quyết định dựa dẫm vào hắn để tiếp cận những mục tiêu khác.
Dù sao cô chỉ là một kẻ chạy nạn, còn Thương Đình và Phó Sâm, bọn họ đều là nhân vật quyền cao chức trọng, không phải tầng lớp mà cô có thể với tới.
Thiếu nữ dung nhan kiều mỵ, như đóa hồng trắng tinh khiết nở rộ giữa bùn lầy.
Vì muốn chinh phục Văn Diệu, cô tốn không ít công phu. Cuối cùng, hắn rơi vào lưới tình.
Tham vọng nơi Bàn Thư cháy bỏng.
Cô không tin rằng chỉ dựa vào tình yêu của đàn ông mà có thể sống yên ổn giữa mạt thế hiểm ác. Vì thế cô lợi dụng Văn Diệu để vơ vét tài nguyên, thu quyền nắm lực. Mà Văn Diệu cũng mắt nhắm mắt mở để mặc cô.
Nhưng rồi Thương Đình xuất hiện tại căn cứ Bình Minh.
Lúc đó, Bàn Thư dưới sự nuông chiều tỉ mỉ của Văn Diệu, đã xinh đẹp rực rỡ đến mức khiến người ta chẳng dám nhìn thẳng.
Thương Đình yêu cô, cũng là chuyện nằm trong dự liệu.
Thế nên cô nhanh chóng cắt đứt quan hệ mập mờ với Văn Diệu, lao vào vòng tay Thương Đình.
Văn Diệu không thể nào chịu nổi cảnh cô liếc mắt đưa tình với kẻ khác.
Huống chi, sau đó lại xuất hiện thêm Tạ Thầm và Giang Giới. Quan hệ giữa cô và bọn họ vừa mập mờ vừa khiêu khích, cuối cùng khiến tất cả những người đàn ông ấy không ngoại lệ, từng người từng người đều yêu cô.
Ai có thể không yêu cô chứ?
Lúc ấy, Văn Diệu mới hiểu.
Cô không phải dây tơ hồng yếu đuối, mà là cây anh túc khoác vỏ dây tơ hồng - trí mạng, kịch độc.
Hắn muốn thoát thân, nhưng đã quá muộn.
Đã sa lầy không thể quay đầu.
Thế nên, Bàn Thư bị hắn giam giữ.
Những người đàn ông đáng cười kia, từng kẻ từng kẻ như thiêu thân lao vào lửa, chỉ vì muốn cho cô tự do mà không tiếc mạng sống.
Rõ ràng biết là cạm bẫy, nhưng vẫn nối gót nhau nhảy xuống.
Văn Diệu lạnh lùng nhìn hết thảy.
Còn Bàn Thư, chẳng hề bận tâm.
Thậm chí khẩu vị còn rất tốt, ăn ngọt nhiều hơn bình thường.
Hắn túm lấy vạt áo cô, dịu dàng mà âm trầm nâng cằm cô lên, bắt cô nhìn thi thể thảm khốc kia:
"Xem đi, tình nhân đầu tiên của em, kẻ thông minh ngạo nghễ biết bao... cuối cùng lại chết nhục nhã như thế."
Hắn yêu cô, cũng hận cô.
Văn Diệu khao khát tìm kiếm vẻ mặt sụp đổ tuyệt vọng trên gương mặt cô, nhưng rồi thất vọng.
Chẳng có gì cả.
Cô điềm tĩnh, tựa như chỉ đang nhìn một kẻ xa lạ.
Nhã nhặn lấy khăn tay chậm rãi lau khóe môi, đôi môi hồng nhuận khẽ nhếch:
"Nhớ chuẩn bị cho hắn cái quan tài tử tế, dù sao cũng là mối tình đầu của tôi."
"Hắn là vì em mà chết."
"Thì sao?"
Giọng hắn gần như xé rách:
"Em và Giang Giới, Tạ Thầm thì mập mờ, cùng tôi dây dưa, cớ sao lại chỉ cho hắn danh phận, còn chúng ta thì không?"
Đằng sau tiếng gào xé lòng là sự khó tin.
Hắn không muốn thừa nhận rằng người phụ nữ mình yêu say đắm chẳng những đùa bỡn tình cảm, mà còn là kẻ tồi tệ đến cực điểm, ích kỷ vô độ.
Hắn thà tin rằng cô từng yêu Thương Đình.
Chỉ là hắn kém may mắn, chưa giành được tình yêu đó.
Cô là người sẽ yêu. Vậy có lẽ một ngày nào đó, tình yêu ấy sẽ rời khỏi Thương Đình, chuyển sang dành cho hắn.
Khi ấy, Văn Diệu tuyệt vọng.
Người chết rõ ràng là Thương Đình.
Nhưng cảm giác nơi hắn lại như bị lăng trì hàng vạn lần.
---- Cô sẽ không yêu hắn.
Cô dường như sinh ra đã không biết yêu, chỉ sinh ra để được người khác yêu.
Văn Diệu dần chấp nhận sự thật ấy.
Hắn tự lừa dối mình, khóa chặt bản thân trong mối tình méo mó bệnh hoạn này, mỗi đêm lại mỉm cười dịu dàng đối diện người yêu bị xiềng xích trói buộc.
Hắn từng nghĩ mọi chuyện sẽ mãi như thế.
Cho đến khi Phó Sâm xuất hiện.
Văn Diệu không hiểu.
Họ chỉ mới gặp nhau một lần, nhưng lại điên cuồng, nồng nhiệt mà yêu nhau.
Bàn Thư yêu cầu hắn thả cô đi.
Ồ, cô nói cô không muốn ở bên hắn nữa.
---- Cô muốn cùng Phó Sâm bỏ trốn.
Hôm đó, Văn Diệu bình thản mở khóa xích nơi cổ chân cô, sùng kính mà cuồng si khẽ hôn lên mu bàn chân nõn nà của cô.
Đây là người yêu phản bội của hắn.
Phải trừng phạt, mới nhớ lâu.
Hắn tưởng rằng Phó Sâm cũng chẳng khác gì Thương Đình.
Văn Diệu lạnh lùng lên đạn, dùng chính Bàn Thư để lừa Phó Sâm vào cái bẫy hắn dàn sẵn.
Thủ đoạn cũ, Phó Sâm chính là người đàn ông thứ tư bị hắn giết.
Người đàn ông đó yêu cô tha thiết, đến lúc chết vẫn cầu xin hắn đừng làm hại cô.
Hừ.
Hắn sao có thể làm hại người hắn yêu?
Nhưng những kẻ đàn ông đáng chết kia, luôn si tình với cô.
Đều là đồ hèn mọn.
Văn Diệu ghì chặt cổ áo cô, mạnh bạo ép đầu cô đối diện với thi thể kia:
"Nhìn đi, đây chính là tình nhân của em. Đã chết đến mức không thể chết lại."
Hắn lại cầm lấy xích sắt, ngồi xổm xuống, muốn một lần nữa giam cầm người yêu tàn nhẫn đã phản bội hắn.
Hơi thở nóng bỏng của hắn dán sát vành tai cô, giọng nói ái muội thấp trầm:
"Em quyến rũ một người, anh giết một người. Đợi đến khi tất cả đàn ông trên thế gian này chết sạch, em sẽ phải yêu anh."

Bình Luận

0 Thảo luận