"Người đoạt giải thưởng Bạch Quế lần thứ hai mươi ba là..."
Người dẫn chương trình cầm tấm thẻ, giọng đầy kích động:
"Chính là nữ chính của 《Mù Tịch》 ---- Bàn Thư! Đây cũng là lần thứ hai, sau năm năm, cô lại giành ngôi Ảnh hậu!"
Mọi người nhìn thấy một người phụ nữ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, khoác trên người chiếc đầm dài ôm sát màu đen, đường cong hoàn hảo lộ rõ, vai khoác chiếc khăn lông mỏng màu trắng, xương quai xanh tinh xảo ẩn hiện.
Ngũ quan đẹp không tì vết, đã thoát khỏi vẻ non nớt và ngây thơ, càng lộ ra vẻ rực rỡ kiêu sa, như đóa hồng đỏ nở rộ giữa đống đổ nát, mỗi cái nhíu mày hay nụ cười đều diễm lệ động lòng.
Bàn Thư bước lên bậc thang, mái tóc dài dày như rong biển buông trước ngực.
Vẻ đẹp của cô từ lâu đã vượt qua giới hạn thẩm mỹ của loài người.
Dù là trong giới giải trí, nơi mỹ nhân như mây, cũng không ai dám nghi ngờ nhan sắc của cô.
"Xin hỏi Bàn Thư tiểu thư có điều gì muốn nói với ai đó không?" MC cười hỏi, đưa micro cho cô.
Bàn Thư suy nghĩ hai giây, khẽ cong môi:
"Trước tiên cảm ơn đạo diễn và toàn bộ ekip của 《Mù Tịch》, mọi người đã rất vất vả..."
"Đương nhiên, còn có Ninh Yểm."
MC đùa vui: "Chỉ một câu như vậy thôi sao?"
Bàn Thư hơi nhướng mày, đáp khéo:
"Ừ, bởi vì anh ấy khá thích được một tấc lại muốn tiến một thước."
Hàng ghế đầu, vị trí trung tâm, một người đàn ông ngồi thẳng. Mày mắt cao quý lạnh lùng, cổ tay đeo chuỗi tràng hạt gỗ tử đàn, tóc chải ngược bóng mượt, ngũ quan tinh xảo tuấn mỹ đến mức chói lóa.
Hắn khẽ khép mắt, rồi chậm rãi mở ra, trong mắt đã là một mảnh thanh minh.
Đã năm năm.
Hắn từng nghĩ rung động ấy sẽ bị thời gian chôn vùi.
Nhưng không.
Hắn say mê cô.
Yến Xuyên thấu hiểu rõ ràng -- cả đời này, hắn không thể thoát khỏi kiếp nạn mang tên Bàn Thư.
Từ nay, khắc cốt ghi tâm, khó lòng chợp mắt.
Ống kính lia về phía Yến Xuyên, khóe mắt hắn hồng hồng, như nhuộm sắc đào, rõ mồn một hiện trên màn hình lớn.
Yến Xuyên thích Bàn Thư.
Chưa bao giờ là bí mật.
Đặc biệt là cảm giác định mệnh BE giữa hai người, từng khiến vô số khán giả rơi lệ.
Không khí khựng lại trong chốc lát.
Yến Xuyên miễn cưỡng cong môi, trong đôi mắt lạnh lẽo ngập đầy bóng hình của cô:
"Chúc mừng."
Hắn nói: Chúc mừng.
Ống kính lại chậm rãi lia sang gương mặt Tống Tử Hành ngồi nơi góc.
Khuôn mặt xinh đẹp trung tính của thiếu niên, lập tức phóng đại trên màn ảnh.
Năm năm trước, Tống Tử Hành dựa vào thiên phú âm nhạc xuất chúng, nhanh chóng vọt lên tuyến đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=411]
Kèm thêm dung mạo trời ban, cậu trở thành lưu lượng đỉnh cấp. Album đầu tay 《Góc nhìn của Tín đồ》 cho đến nay vẫn chưa ai phá kỷ lục.
Tên album: Góc nhìn của Tín đồ.
Là góc nhìn trong mắt Tống Tử Hành -- về Bàn Thư.
Mọi người đều biết.
Cậu cũng chưa từng che giấu.
Cậu muốn đến gần "chị" của mình hơn một chút, nên mới chọn bước vào giới giải trí.
Đây vốn là lễ trao giải điện ảnh, cậu lẽ ra không nên xuất hiện.
Nhưng nỗi nhớ da diết khó kìm nén, nên cậu lén tới, chỉ để nhìn cô từ xa.
Thiếu niên đội mũ lưỡi trai, mặc hoodie rộng màu kem. Khi hình ảnh cậu hiện trên màn hình lớn, cậu nhẹ nhàng cong môi:
"Chị thật giỏi."
Sau lễ trao giải, đoạn video này được tung lên mạng, lượt phát vượt mười triệu chỉ sau vài giờ, treo hotsearch hai ngày liền.
【Tôi ở dưới sân khấu, em ở trên sân khấu; khi ấy, em rực rỡ như vì sao, mà tôi là tín đồ đến chết cũng không thay lòng.】
【Người ở trên thật có văn, bút tặng bạn!】
【Hu hu hu Phật mà Yến thiếu tin cũng chẳng giúp anh như ý...】
【Chúng ta Thư Thư đúng là thể chất vạn nhân mê, tôi vui chết mất hahaha!】
...
Một chiếc siêu xe Koenigsegg đen dừng bên đường.
Ninh Yểm ôm một túi hạt dẻ nướng nóng hổi, dựa lưng vào xe, kiên nhẫn chờ đợi.
Mái tóc rối bay lòa xòa trước mắt, phản chiếu trong đôi mắt đen sâu thẳm.
"Ninh Yểm----"
Bàn Thư vừa thấy anh, mắt sáng bừng:
"Không phải anh nói có việc công ty phải xử lý, tối nay không tới đón em sao?"
Ninh Yểm nhếch môi, cầm tay cô nhét vào túi áo khoác để sưởi:
"Nếu anh không đến, tường nhà mình cũng bị người khác đào sập mất rồi."
Ý anh là... Yến Xuyên và Tống Tử Hành.
Bàn Thư ngồi vào ghế phụ, cài dây an toàn, ngọt ngào cười:
"Em đâu biết họ cũng đến."
"Anh bóc sẵn rồi, ăn đi."
Ninh Yểm đặt túi hạt dẻ lên giá, một tay lái xe, vài giây sau khẽ hỏi:
"Hạt dẻ ngon không?"
"Ngon, anh có muốn ăn không?" Bàn Thư chậm rãi chớp mắt.
Ninh Yểm bỗng ghé xe vào lề, "cạch" một tiếng tháo dây an toàn, đôi mắt đen sâu thẳm lúc này ánh lên ham muốn nóng bỏng:
"Ừ. Cho anh nếm thử."
Lời vừa dứt, anh nắm cằm cô, mạnh mẽ hôn xuống.
Bàn Thư ôm lấy cổ anh, đáp lại.
Nụ hôn của Ninh Yểm thoáng dừng, sau đó càng thêm cuồng nhiệt.
Bàn tay nóng bỏng từ gáy trượt xuống eo nhỏ nhắn của cô, không hề có ý dừng lại.
Hơi thở của anh trở nên dồn dập, nặng nề.
Ngoài cửa kính, tuyết rơi đầy trời, đường phố vắng bóng người. Vài bóng dáng lác đác cũng vội vã rảo bước, chẳng ai để ý chiếc Koenigsegg đang dừng ở góc phố.
"Tuyế đang rơi kìa, Ninh Yểm."
Bàn Thư né tránh nụ hôn, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ninh Yểm nhìn cô thật sâu, lòng bàn tay đặt trên eo mảnh khảnh, cuối cùng dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cô.
Theo tiếng chuông đầu tiên của năm mới vang lên, anh chăm chú nhìn cô:
"Chúc mừng năm mới."
Đây đã là cái Tết thứ năm họ ở bên nhau.
Năm nay tuyết rơi trắng xóa, gió rét bị chắn ngoài cửa kính.
"Ừm." Bàn Thư buồn chán nghịch ngón tay anh.
"Lấy anh nhé."
Ninh Yểm xòe bàn tay, một chiếc nhẫn kim cương lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay, dưới ánh đèn vàng khẽ lóe sáng.
Bàn Thư liếc anh, nửa cười nửa không:
"Làm bạn trai đủ rồi à?"
"Ừ, cho anh thăng cấp đi."
Ninh Yểm giọng khàn khàn, ánh mắt lười nhác:
"Bàn Thư, anh muốn ở bên em thật lâu, thật lâu."
"Rồi sẽ vậy." Bàn Thư khẽ chạm vào yết hầu anh:
"Nhưng em không kết hôn đâu, Ninh Yểm."
Anh lặng lẽ nhìn cô hai giây, khẽ thở dài:
"Không sao, chỉ cần đừng bỏ anh."
Chỉ cần cô không bỏ rơi anh.
Anh đã thấy mãn nguyện.
Về đến nhà, anh giữ chặt eo cô, hôn sâu không chút nể nang:
"Bàn Thư."
Bàn Thư bị hôn đến choáng váng, mơ hồ đáp một tiếng:
"Hửm?"
"Năm mới thích hợp để..."
Anh cúi sát tai cô, giọng trầm thấp khàn khàn, thốt ra hai chữ đầy dụ hoặc.
Đêm thật dài.
Cả quãng đời còn lại, vẫn còn rất lâu.
Ít nhất, trong mắt Ninh Yểm.
Anh có thể tiếp tục thật lâu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận