Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 81: Trưởng công chúa trở thành vạn nhân mê (11)

Ngày cập nhật : 2025-09-14 15:11:43
Sau lưng đình Lộ Thủy là mặt hồ xanh thẳm.
An Dương hét chói tai, suýt nữa thì rơi tõm xuống nước, may mà được Chử Vận kịp kéo lại.
Tim nàng vẫn đập thình thịch, run rẩy chỉ tay về phía Bàn Thư, giọng lắp bắp:
"Ninh Chiêu! Ngươi... ngươi đúng là đồ độc phụ!"
Bàn Thư hờ hững liếc qua bộ dạng thảm hại của An Dương, khẽ cười lạnh:
"Ngươi thì làm gì được ta? Huống hồ là ngươi ra tay trước, ta chẳng lẽ không được tự vệ? Trước kia sao ta không phát hiện, ngươi tự nhận là nữ tử hiền lương, nhưng 'hiền lương' và 'không biết xấu hổ' cũng có thể gắn chung với nhau đấy."
Chử Vận mặt tối sầm, chất vấn Bàn Thư:
"Vì sao ngươi lại đẩy An Dương?"
"Ta nói rồi, nàng ta đẩy ta trước. Ta đánh trả thì có gì sai? Sao ngươi lại có thể tiêu chuẩn kép như vậy?"
Chử Vận nhíu mày:
"Tiêu chuẩn kép là gì? Đúng là nói năng hồ đồ!"
"Hồ đồ? Chử đại nhân, ngài quả thật quá thiên vị An Dương rồi, nhắm mắt mà định sai đúng." - Sở Tuy nhếch môi cười, chen lời - "Ninh Chiêu mà có ngày để người khác bắt nạt, mới là chuyện lạ... Nhưng thôi, nếu công chúa An Dương đã có ngài làm chỗ dựa, vậy thì ta cũng nhắm mắt mà bảo vệ Ninh Chiêu thôi. Dù có phải đối đầu với huynh đệ, ta cũng không thể lui bước."
"Sở Tiểu hầu gia ngươi lúc nào cũng quên tính đến người khác, công lao đều vơ hết vào mình."
Đám người vừa nghe thấy một tiếng cười khẽ, lập tức tai như mềm nhũn.
Thương Đái phe phẩy cây quạt ngọc:
"Bần đạo ta vừa hay biết chút thuật suy đoán quá khứ vị lai, hay là vì Chử đại nhân mà tính thử một quẻ? Nhưng mà tiết lộ thiên cơ sẽ tổn thọ, Chử đại nhân phải trả trăm lượng bạc đó."
"Bốp." Quạt khép lại, những ngón tay trắng nõn nổi gân, còn trắng hơn cả cán quạt.
Hắn mỉm cười, giọng nhẹ như nói chuyện thường ngày:
"Ngươi..." - Thương Đái xoay quạt, chỉ vào Chử Vận - "Ngươi sẽ yêu nàng."
Rồi hắn quay sang Bàn Thư, môi mỏng khẽ nhếch:
"Và còn yêu rất sâu. Sâu đến mức...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=81]

cam nguyện hi sinh cả tính mạng."
Chử Vận thấy thật hoang đường. Hắn làm sao có thể yêu Bàn Thư? Là hắn điên, hay gã Thương Đái này điên?
Thế nhưng, danh tiếng Thương Đái ai mà chẳng biết. Người đời gọi hắn là "bán tiên" vốn chỉ là cách nói uyển chuyển. Bởi vì, một khi hắn mở miệng, lời còn linh nghiệm hơn cả ba nghìn thần tiên Phật trên trời!
Chử Vận ngoài miệng cười nhạt, nhưng trong lòng lại xao động.
Sở Tuy cũng sa sầm nét mặt... Đã bị tên hỗn trướng Lận Cô Niên làm tình địch, giờ lại thêm Chử Vận?
Trước nay, trong lòng hắn, Chử Vận là hảo huynh đệ. Nhưng nếu thật như thế... hắn chỉ còn cách, thà g.i.e.t lầm chứ không thể bỏ sót!
Thương Đái khẽ thở dài. Ninh Chiêu Trưởng công chúa... không phải người thường. Hắn hoàn toàn nhìn không thấu vận mệnh nàng.
Mà hắn đoán được người khác, tất nhiên cũng đoán được chính mình. Hóa ra, rồi cũng giống đám nam nhân kia, hắn sẽ sa vào ái tình, yêu nàng đến đau không dứt, mà vẫn cam tâm tình nguyện.
Nhưng Thương Đái vốn không phải kẻ hay chống lại số mệnh. Ngươi càng phản kháng, số mệnh càng giáng trả gấp bội. Hắn bình thản chấp nhận.
Thích Ninh Chiêu Trưởng công chúa, chẳng phải chuyện gì bất thường cả...
Tương lai, thiên hạ loạn lạc, cũng chỉ vì nàng.
Thương Đái trở lại chuyện chính:
"Mọi chuyện bắt đầu từ khi Chử đại nhân rơi xuống nước, được Ninh Chiêu cứu lên... Nhưng ân tình này lại bị người khác chen ngang, trắng trợn giành lấy. Công chúa An Dương e là không biết, càng làm vậy, sau này phản phệ càng nặng... Ta không dọa ngươi, chỉ nói sự thật. Tóm lại, Chử Vận, ngươi đã nhận lầm ân nhân."
Một câu, hai nghĩa. Có hiểu được hay không, còn xem Chử Vận thế nào.
Thương Đái thở dài. Hắn không phải người hiền lành, nói càng nhiều thì báo ứng càng nhiều. Hắn không muốn kết cục giống sư phụ mình - bị sét đánh c.h.e.c vì tiết lộ thiên cơ.
Trời xanh có mắt. Người làm, trời nhìn. Tiết lộ thiên cơ, chính là hồn phi phách tán.
Chử Vận chau mày, trong lòng đã tin đến bảy phần. Nhưng hắn vẫn khó mà chấp nhận: cứu hắn lại chính là Ninh Chiêu, kẻ độc ác coi mạng người như cỏ rác ư?
An Dương ấm ức gào lên:
"Ta mới chẳng thèm cái ân nhân cứu mạng vớ vẩn ấy đâu!"
Sở Tuy cạn lời:
"Ta thấy ngươi làm ân nhân cũng rất hả hê mà, sao giờ lại chê không cần?"
Thương Đái chỉ mỉm cười, không nói.
Hắn đã thấy được vận mệnh An Dương. Một chữ thôi - tự làm tự chịu.
...
"Ngươi nói, đêm đó rốt cuộc ai đã cứu bổn quan?"
Tiểu thái giám suýt khóc:
"Thật sự là Trưởng công chúa... Nô tài nói đều là sự thật. Chính công chúa đã cứu ngài, rồi căn dặn nô tài phải chăm sóc chu đáo..."
Chử Vận trầm ngâm, sắc mặt càng nặng nề.
"Chuyện như vậy, sao không nói sớm?"
Tiểu thái giám dập đầu liên tục:
"Là lỗi của nô tài..." (rõ ràng là ngài không hỏi cơ mà!)
...
Trưởng công chúa chiêu phò mã.
Một đợt mỹ nam vừa rời, lại một đợt khác theo vào.
Người thì dịu dàng, người thì lạnh lùng, người thanh tú, người mũm mĩm đáng yêu, người nghiêm nghị... đủ kiểu, khiến ai nấy hoa cả mắt.
"Điện hạ, vị này là thứ tử nhà Hữu bộ Thị lang, dung mạo đoan chính, lại có một trái tim ái mộ điện hạ."
Bàn Thư cũng không thấy phiền. Nàng khẽ cười, đảo mắt qua từng gương mặt trẻ trung.
Đúng là mỗi người đều tuấn tú, bỏ riêng ra ai cũng là mỹ nam thượng hạng... Nhưng so với những tuyệt sắc như Chúc Dung Hằng hay Sở Tuy, thì bọn họ vẫn kém một bậc.
"Ngươi, lại đây."
Bàn Thư chỉ vào chàng thiếu niên nàng thấy vừa mắt nhất:
"Hát một khúc cho bản cung nghe."
Các công tử đều là con nhà danh giá, ai chẳng xuất thân hiển hách? Đến đây để tranh ngôi phò mã, giờ bị xếp thành hàng, như hàng hóa cho nàng lựa chọn - đã là nỗi nhục rồi. Giờ còn phải hát khúc?
Hát khúc vốn chỉ bọn tiểu thiếp hạ tiện mới làm để cầu sủng!
Chàng thiếu niên bị chỉ trúng, trong lòng vừa run vừa vui mừng đến cực điểm, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ phong độ, không dám thất lễ.
Hát khúc thì sao? Có gì to tát? Dù bảo hắn cởi sạch tại chỗ, hắn cũng cam nguyện!
Chỉ cần lọt vào mắt công chúa, có c.h.e.c ngay tại chỗ hắn cũng vui lòng. Rõ ràng trước khi đến phủ công chúa, hắn đã bị cha mẹ ép buộc, thậm chí chuẩn bị sẵn tâm thế "c.h.e.c cũng được".
Thế mà khoảnh khắc nhìn thấy Trưởng công chúa, tim hắn bỗng nghẹn lại. c.h.e.c ư? Không, đời còn quá tươi đẹp!
Nếu giờ có ai hỏi hắn biết ơn ai nhất, hắn sẽ hét thật to: cha mẹ ta! Tầm nhìn của họ thật xa! Có phúc mới sinh ra ta!

Bình Luận

0 Thảo luận