Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 327: Hoàng thái nữ ăn chơi trác táng trở thành vạn nhân mê (7)

Ngày cập nhật : 2025-09-20 13:13:21
Ngày hôm sau.
Khi Chung Doanh Doanh đến tìm Bàn Thư, nàng đang nằm trên giường, đầu đau choáng váng.
"Sao ngươi trông cứ như bị vắt kiệt thế kia?" Chung Doanh Doanh tặc lưỡi, "Ngươi kém quá đi, mất hết mặt mũi nữ nhi chúng ta rồi."
Bàn Thư liếc nàng một cái:
"Ta chỉ là uống nhiều thôi."
"Ồ, Giang Tử Khiêm có đến tìm ngươi, ta đã chặn lại rồi." Chung Doanh Doanh vừa nói vừa bỏ một quả nho vào miệng, nhai nhồm nhoàm, giọng ú ớ:
"Nói chứ, ngươi nghĩ thế nào về Giang Tử Khiêm?"
Bàn Thư khựng lại.
Giang Trạm chính là mục tiêu công lược của nàng, còn có thể nghĩ gì?
Đương nhiên là không đơn thuần rồi.
Hôm qua ở yến hội ngắm tuyết, mánh khóe của Giang Trạm dưới mắt nàng vụng về chẳng che giấu được, tuy hắn quả thật là một ấm trà thượng hạng.
Nhưng tất cả những điều đó, đều là Bàn Thư đã chơi chán từ lâu.
Nàng khẽ cười:
"Khá dễ thương."
Chung Doanh Doanh sững sờ -- cái gì cơ?
Nàng ta chột dạ mím môi:
"Khá dễ thương...? Thế ngươi thấy hắn trông thế nào?"
Bàn Thư trầm ngâm giây lát. Thiếu niên kia trời sinh phong tư, như ánh mây hồng, như bóng trăng thanh:
"Không tệ."
"Chỉ... chỉ là không tệ thôi ư?" Chung Doanh Doanh mặt mũi méo mó, nghĩ đến chuyện thiếu niên từng nhờ vả nàng ta, liền dò hỏi:
"Vậy ngươi có... có ý nghĩ gì khác không? Kiểu như cảm thấy thân thể hắn rất... rất hấp dẫn chẳng hạn?"
"..."
Bàn Thư nheo mắt đánh giá bằng hữu:
"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
Chung Doanh Doanh xì một tiếng, bĩu môi:
"Thì cái tên Giang Trạm kia--"
"Chung tỷ tỷ."
Cả người Chung Doanh Doanh giật bắn, cứng ngắc quay đầu lại.
Chỉ thấy thiếu niên đứng ngược sáng trước cửa, môi khẽ nhếch, nửa cười nửa không, ngắt lời nàng.
Hắn mặc một bộ trường sam màu mực, ôm sát thân hình cao gầy cân xứng.
"Mẫu thân tỷ đang tìm tỷ khắp nơi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=327]

Giang Trạm đôi môi đỏ mỏng cong lên nụ cười hiền lành vô hại.
Chung Doanh Doanh lập tức hiểu ra đây chính là tín hiệu -- bảo nàng mau cuốn xéo.
Nàng "à" một tiếng:
"Đúng rồi, có việc thật, Thư Thư, ta về trước đây, hôm khác lại đến tìm ngươi chơi!"
Nói xong liền chạy biến, hệt như phía sau có quỷ đang đuổi theo.
Bàn Thư lặng im một lát, thu ánh nhìn về. Vừa định mở miệng, thiếu niên đã thản nhiên ngồi xếp bằng ngay trước giường nàng, một chân dựng gối, một chân duỗi thẳng.
Cổ tay thả lỏng gác trên đầu gối, chiếc chuông bạc khẽ vang leng keng.
"Vòng tay này trông đẹp thật." Bàn Thư lạnh nhạt nhìn vòng bạc trên cổ tay hắn, càng làm nổi bật xương cổ tay tinh xảo tuyệt đẹp.
Giang Trạm vuốt ve hoa văn khắc trên vòng.
Hắn cong môi:
"Tử Khiêm từ nhỏ thân thể yếu ớt nhiều bệnh, sau đến chùa tu hành, phương trượng tặng cho vòng này, nói đã được Phật Tổ khai quang. Về sau quả nhiên thân thể ta khỏe hơn nhiều, hẳn là nhờ Phật Tổ phù hộ."
"Phật Tổ phù hộ kẻ có lòng thiện." Bàn Thư cười khẽ.
Ý cười bên môi thiếu niên khựng lại trong chốc lát.
Dưới ánh mặt trời, hắn chìa bàn tay thon dài trắng trẻo, ngón tay xinh đẹp, vòng bạc lóe ánh sáng lạnh lẽo.
"Điện hạ, Tử Khiêm không phải người thiện lương, chỉ là trong lòng có chấp niệm, có mong cầu." Giang Trạm quay đầu, đôi mắt hạnh sáng lấp lánh nhưng hơi hẹp dài, "Phật Tổ thương xót Tử Khiêm."
Bàn Thư đưa tay xoa mái tóc hắn:
"Phật Tổ sẽ không phụ ngươi."
"Nhưng, Điện hạ--"
Trong tâm Giang Trạm vốn không hề có Phật.
Hắn chỉ coi Điện hạ như thần minh mà ngày ngày ngưỡng vọng, phụng thờ.
"Gì cơ?" Thiếu nữ nghi hoặc nhìn hắn.
Giang Trạm khẽ cười, lắc đầu:
"Không có gì, Điện hạ muốn ra ngoài đi dạo không? Nằm mãi thế này không tốt cho thân thể."
"Được."
Thiếu niên liền rũ mắt, ngoan ngoãn vòng qua bình phong, đứng chờ bên ngoài:
"Tử Khiêm ở ngoài hầu Điện hạ."
Quá mức lễ độ.
Nhưng thiếu nữ không biết.
Đôi mắt Giang Trạm tham lam dán chặt vào bóng dáng uyển chuyển sau tấm bình phong, như đang chiêm ngưỡng một thánh tích.
Mà hắn chính là kẻ tín đồ thấp hèn, thành kính nhất.
Hắn đã bao lần tưởng tượng đôi môi nóng bỏng kia hôn xuống khắp nơi trên thân thể mình.
Suốt mười sáu năm qua hắn vốn lãnh đạm, không tham cầu. Chỉ từ khoảnh khắc lần đầu gặp nàng--
Đêm đó, hắn mộng mị trằn trọc, suốt một đêm xuân sắc mờ ám.
"Xong rồi." Bàn Thư bước ra, ánh mắt khẽ liếc qua vành tai đang ửng đỏ của thiếu niên, giả vờ như không biết.
Thiếu niên ngoan ngoãn đi theo phía sau nàng.
Đi chưa xa, liền trông thấy Tề Dữ sắc mặt lạnh lùng đứng đó.
Bên cạnh hắn là Thiên Trúc.
Trong tay hắn xách một hộp thức ăn, mặt hơi tái, ngón tay nắm chặt đến xanh trắng.
Bàn Thư vừa định bước đến, Tề Dữ đã xoay người bỏ đi, không nói một lời.
Hộp thức ăn "rầm" một tiếng rơi xuống đất.
Cháo nóng tràn ra tung tóe.
Một mảnh hỗn loạn.
Bàn Thư khẽ nhíu mày, định đuổi theo, thì Giang Trạm đã rụt rè níu vạt áo nàng.
Nàng quay đầu, sắc mặt dịu lại:
"Sao vậy?"
Giang Trạm thấp thỏm:
"Có phải Tề công tử vì ta nên mới không vui không?"
Đôi mắt hạnh tròn trịa ngập vẻ ủy khuất, khiến hắn càng thêm đáng thương. Sóng mũi cao thẳng phản chiếu một điểm sáng, hắn gượng cười:
"Không sao, vốn dĩ Tử Khiêm chẳng ai ưa thích... Tề công tử không thích ta cũng... cũng là bình thường..."
Chậc.
Đúng là nhìn mà mềm lòng.
Bàn Thư vươn tay nhéo nhéo má hắn:
"Ngốc quá, sao có thể có người không thích Tử Khiêm, rõ ràng Tử Khiêm rất đáng mến."
Thiếu niên bị nàng trêu đến bật cười, tự nhiên khoác tay lấy cánh tay nàng:
"Tử Khiêm chỉ cần Điện hạ thích là đủ."
Bị Giang Trạm quấy rầy thế, thiếu nữ liền quên sạch bóng dáng Tề Dữ.
Cứ thế theo hắn dạo hết phố phường, đến khi đêm xuống, nàng mới sai người đưa hắn về Chung gia, còn mình thì hồi phủ.
Tề Dữ đang đứng trước cửa.
Tay nâng một chiếc đèn lồng.
Tựa như đang chờ nàng.
Bàn Thư khẽ nhướn mày, nàng xuống xe ngựa, chạy nhanh đến trước mặt hắn.
Nam tử cúi mắt nhìn nàng một lát, khẽ thở dài, tháo áo choàng hồ ly trên người, khoác lên cho nàng:
"Mặc vào."
Bàn Thư mặc xong, chớp mắt:
"Ngươi đang chờ ta sao?"
Sắc mặt Tề Dữ nhạt nhẽo:
"Không."
"Vậy sao ngươi còn đứng cửa thế này, giờ này bình thường ngươi đã nghỉ ngơi rồi." Thiếu nữ ngó nghiêng nét mặt hắn, cuối cùng chắc chắn nói:
"Ngươi đang giận ta, Tề Dữ."
Tề Dữ khựng bước.
Ngọn lửa trong lồng chập chờn, yếu ớt mà sáng rực, lay động giữa đêm tuyết.
Hắn cúi mắt, dáng người mỏng manh chỉ mặc y phục đơn sơ, bật cười lạnh:
"Điện hạ, một trái tim của người có thể bẻ làm hai phần dùng sao?"
Có thể.
Bàn Thư còn có thể bẻ thành một trăm lẻ tám phần mà dùng.
Nhưng nàng giả ngu, ngẩn người:
"Gì cơ?"
Tề Dữ nắm lấy những ngón tay lạnh buốt của nàng, dường như muốn sưởi ấm, nhưng bàn tay hắn còn lạnh hơn, cũng không buông, tựa hồ như một sự trừng phạt:
"Nếu ta và cái hồ ly Giang Trạm kia cùng rơi xuống nước, chỉ cứu được một người, Điện hạ sẽ cứu ai?"
"..."
"Đương nhiên là ngươi
Sắc mặt Tề Dữ càng thêm lạnh:
"Điện hạ đã do dự."

Bình Luận

0 Thảo luận