Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 125: Omega cá mặn - Từ người qua đường Giáp thành vạn nhân mê (20)

Ngày cập nhật : 2025-09-15 15:27:01
Mọi người nhìn vào màn hình, kinh ngạc trước ánh mắt hưởng thụ của cô gái.
Gió núi lao vun vút làm tung mái tóc lòa xòa của cô, gương mặt trắng như sứ, khóe môi khẽ nhếch lên, tựa như cô đang ngồi sau yên xe đạp, yên bình mà hạnh phúc.
Nhưng xung quanh cô là vách núi sâu thẳm không thấy đáy.
Tai cô là tiếng gió núi gào thét dữ dội.
Dưới chân là bánh xe bốc lửa, khói bụi.
"Thất Thất, cảm giác này thật tuyệt."
Hệ thống không thích cô như vậy, cứ lơ lửng ngoài thế giới, như thể không ai nắm giữ được cô, giây tiếp theo cô sẽ tan biến theo gió. Nó thà... thà cô có chút cố chấp.
Nó sợ.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ không do dự, bỏ rơi nó - hệ thống vô dụng này.
Người hữu dụng mới không bị bỏ rơi.
Bàn Thư là người như vậy.
[Nhưng tôi không thích đâu, ký chủ, tôi không thích.] Lần đầu tiên, hệ thống bày tỏ rõ ràng cảm xúc phản kháng.
Bàn Thư nhếch mày, "Sao vậy Thất Thất?"
[Tôi rất lo cho cô.]
Hệ thống im lặng một lúc, giọng lạnh lẽo bỗng phảng phất cảm xúc lạ thường. Trong tiếng gió rít, nó nghiêm túc nói:
[Tôi muốn luôn bên ký chủ, cho tới khi máy móc cũ nát, linh kiện rơi rụng, hệ thống không thể khởi động nữa, tôi sẽ yên nghỉ ở mọi nơi trong thế giới này, nơi ký chủ đến, tôi sẽ bảo vệ cô.]
Cho tới c.h.e.c.
[Vậy nên, ký chủ, hãy để tâm tới tôu một chút được không?]
Bàn Thư mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm, khuôn mặt vẫn bình thản: "Cậu luôn quan trọng hơn tất cả, từ trước tới nay."
Không ai sánh bằng 0712.
Bàn Thư biết, hệ thống đã vì cô nhiều lần chịu trừng phạt.
Ví dụ, không tách cô ra khỏi cảm xúc.
Ví dụ, chịu điện giật thay cô.
Ví dụ, cô có thể tự quyết định khi nào rời thế giới nhiệm vụ.
Ví dụ, nhiệm vụ nguy hiểm, nó không bao giờ nói với cô, âm thầm ở bên bảo vệ.
Ví dụ, nó ghét bị theo dõi, tự hủy thiết bị giám sát, ghét xuất hiện nhiều... nên chỉ khi cô nguy hiểm mới xuất hiện.
Và còn rất nhiều nữa.
Nó chịu đựng quá nhiều cho cô.
Bàn Thư luôn biết.
Những lời nói dối của cô rất nhiều, nhưng câu này là sự thật trọn vẹn - 0712 là người quan trọng nhất, mãi mãi là vậy. Hệ thống mỉm cười.
[Được.]
[0712 sẽ luôn theo sát ký chủ.]
Một chiếc xe đua vượt qua cô nửa bánh xe, tất cả nín thở, chắc chắn cô sẽ thua, vì chỉ còn chưa đến trăm mét là đến đích.
Nhưng cô vẫn mỉm cười, cuối cùng tăng tốc, xoay bánh, vượt lên trước người thứ hai một khoảng cách!
"C.h.e.t tiệt!"
"Quá đẹp trai!"
"Chiêu này, chiêu này! Nếu là tôi, tôi có thể khoe cả đời!"
Những cậu ấm từng khinh thường cô giờ mắt sáng rực.
"Ông chủ Quý giỏi thật!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=125]

Nhìn ra một viên ngọc thế này mà giữ về nhà!"
Quý Yếm cười mắng: "Câm đi, còn chưa mang về nhà đâu!"
Nghe vậy, tất cả đều lộ ánh mắt thèm thuồng, như sói đói nhìn miếng thịt thơm, Quý Yếm cảnh báo: "Nếu ai dám đụng vào một ngón tay cô ấy, là đang chống đối Quý Yếm."
Ai dám chống đối ông chủ Quý?
Những người kia liền im lặng.
Bàn Thư tháo mũ bảo hộ, kẹp giữa cánh tay và eo, vén tóc rối một cách nhẹ nhàng.
"Thế nào?" Cô nghiêng đầu, nhìn Quý Yếm đầy tự hào.
Tự hào của Bàn Thư chưa bao giờ khiến người ghét.
Có thể coi là nét ngây thơ đáng yêu của cô.
Ngược lại với hình ảnh cô lạnh lùng trước đó, cô vừa tinh tế, vừa đáng yêu, nhưng Quý Yếm đã thấy nhiều lần cô thanh lịch rực rỡ... Vậy đâu mới là cô thực sự?
Anh đưa tay, nhẹ nhàng đẩy một lọn tóc bên miệng cô ra sau tai.
"Rất xuất sắc." Giọng anh dịu dàng, "Về thôi, về nhà."
Bàn Thư không vạch trần, ngoan ngoãn gật đầu: "Được, về nhà."
Đêm đó, bao nhiêu chàng trai thức trắng vì cô?
Bàn Thư ghét thuê nhà rườm rà, liền mua hẳn một biệt thự, không cần tự trang trí, giao công ty sửa sang toàn quyền.
Trước đó, từ một triệu tinh tệ, cô đầu tư một phần vào chứng khoán, lời đầy tay.
Trước kia bạn trai cô từng là thiên tài chứng khoán, báo M Quốc gọi là "thần đồng chứng khoán".
Da trắng, dáng đẹp, chín chắn, không bám dính.
Đó là đánh giá của Bàn Thư.
Nhưng khi cô chủ động chia tay, mọi hình ảnh đẹp đều tan tành - thành một tên siêu hiểm độc.
Nhưng dù sao, người cũ này dạy cô rất nhiều.
Rồi một ngày, cô thấy tài khoản thêm mấy chục số 0... làm cảnh sát tưởng cô phạm pháp!
Sau mới biết Thất Thất (hệ thống) đã nỗ lực kiếm tiền???
Cô thẳng thắn hỏi: "Cậu là một hệ thống, tiền với cậu cũng quý hơn giấy sao?"
[Không, nhưng tôi muốn cho cô tiêu.] (ship với anh hệ thống đẹp trai, ga lăng này liền)
Bàn Thư thấy mình hơi bị "hớp hồn".
Nên cô chẳng thiếu tiền chút nào!
"Quý tổng, anh làm gì vậy?" Cô nhìn thẻ ngân hàng, "Tôi có tiền rồi, không cần anh cho!"
Quý Yếm không tin, càng thấy cô gắng gượng.
Cảm giác yêu thương dâng trào.
...ok, fine.
Chuyện này: Tất cả đang tìm cô, nhưng Quý Yếm và đồng bọn thì ai dám tìm ra?
Buổi chiều.
Quán cà phê.
Bàn Thư đối diện một thiếu niên xanh xao, lạnh lùng.
Khách sợ ánh mắt anh, lần lượt rời đi.
"Cô sống tốt nhỉ." Anh cười khinh bạc, "Hóa ra hồi đó... tôi chỉ là trò tiêu khiển của Bàn Thư, mất tôu, cô vẫn có đầy đàn ông vây quanh."
Cô nở nụ cười mỉm, "Ừ, cũng khá ổn mà."
"Bàn Thư!" Anh vội đập bàn, cà phê đổ tung tóe, "Cô sao có thể đối xử với tôi thế này?!"
Cô tỏ vẻ vô tội, ánh mắt từng đầy dịu dàng giờ chỉ còn lạnh nhạt:
"Chúng ta đã chia tay, tôi muốn sao thì sao. Tôi cũng chúc anh hạnh phúc trong hôn lễ sắp tới, đừng gặp phải người phụ nữ xấu như tôi."
Anh ho khan, vị tanh trong họng, tim như bị cắt ra từng mảnh.
"Anh tìm tôi, chẳng phải vì chuyện này sao? Trên khắp thiên hà đều đưa tin anh sắp cưới con gái bá tước."

Bình Luận

0 Thảo luận