Thấy nước mắt thiếu nữ bất ngờ rơi xuống, khóe mắt đỏ hồng, Ninh Yểm hoảng loạn:
"Em, em đừng khóc mà..."
Bàn Thư cẩn thận chạm vào vết thương của anh:
"Có phải rất đau không?"
"...Không đau."
"Là vì em sao, Ninh Yểm?" giọng cô khẽ run.
Ninh Yểm lại trả lời lạc đề:
"Anh chỉ nghĩ, nếu thật sự phải có người chết, thì người đó tuyệt đối sẽ không phải em."
Động tĩnh ở cửa hang lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Đôi mắt thâm trầm của Yến Xuyên khi nhìn đến Bàn Thư, u ám nặng nề thoáng chốc tan biến, anh khẽ thở phào.
"Thuốc hạ sốt." Yến Xuyên đưa cho cô một hộp thuốc in tiếng nước ngoài: "Uống trực tiếp được, có hơi đắng."
Bàn Thư chẳng còn tâm trí để quan tâm đắng hay không, cau mày, uống cạn mấy ngụm. Cô ngẩng lên nhìn Yến Xuyên:
"Xin hỏi anh có thuốc cầm máu và giảm đau không?"
Lúc này Yến Xuyên mới đưa mắt nhìn đến Ninh Yểm toàn thân đầy máu, thoáng ngạc nhiên, rồi gật đầu:
"Có."
Sự xuất hiện của hắn chẳng khác nào một liều thuốc trợ tim cho bọn họ.
Cố Thần tựa lưng vào vách đá, giọng nhạt:
"Đội cứu hộ không vào được sao?"
"Ừ."
"Chương trình còn quay tiếp không?"
Yến Xuyên nhàn nhạt, giọng nhẹ:
"Tạm thời các người không thể rời đảo. Đợi mưa dừng, tổ chương trình sẽ cử đội y tế chuyên nghiệp tới."
Cố Thần nhếch môi, bật cười đầy châm chọc.
"Ngươi lạnh không, đói không?" thiếu nữ ân cần vây quanh Ninh Yểm.
Đôi mắt không vui không buồn của Yến Xuyên dừng trên người Bàn Thư, rồi chậm rãi hạ xuống, có chút ghen tị.
Ninh Yểm cười:
"Bàn Thư, anh đâu có tàn phế đâu."
Thấy anh còn sức mạnh miệng, trái tim treo lơ lửng của Bàn Thư mới dần hạ xuống.
Ba người ăn chút thức ăn Yến Xuyên mang đến, khôi phục chút thể lực.
Cố Thần hỏi:
"Tình hình bên Tống Tử Hành và Lạc Bắc Thư thế nào rồi?"
"Không rõ cụ thể." Yến Xuyên thong thả xoay chuỗi Phật châu nơi cổ tay - "Nhưng chắc họ cũng sắp đến rồi."
Cố Thần gật đầu.
Ánh lửa tí tách chiếu lên gương mặt người đàn ông, xóa nhòa đi vài phần lạnh lẽo.
Thiếu nữ tựa trong lòng Ninh Yểm, ngủ thiếp đi.
Ánh mắt ba người đàn ô v đều như vô tình mà dừng lại trên người cô.
Đến sáng hôm sau, khi Lạc Bắc Thư và Tống Tử Hành cùng hai người khác tìm được đến đây, mưa bên ngoài vẫn chưa dừng, chỉ là đã nhỏ hơn nhiều.
"Chị, chị không sao chứ?" Tống Tử Hành lo lắng nắm tay Bàn Thư, xem tới xem lui.
Ninh Yểm lạnh nhạt gạt tay cậu ta:
"Bỏ cái tay bẩn của cậu ra."
"..."
Tống Tử Hành vừa định cãi lại, nhưng khi thấy vết thương khắp người Ninh Yểm, lời lại nghẹn trong cổ:
"Sao anh thảm thế này?"
Ninh Yểm cắn lưỡi, cười nhạt:
"Liên quan gì đến cậu?"
Tống Tử Hành và Lạc Bắc Thư tuy cũng chật vật, nhưng không hề bị thương nặng. Lúc mưa lớn, hai người bọn họ tình cờ tụ tập cùng nhau, may mắn tìm được hang đá để trú.
Sở Họa và Từ Viên Viên thì mệt lả, vừa vào hang đã ngủ lăn quay.
"Chúng ta giờ chỉ cần chờ mưa dừng lại."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=397]
Cố Thần nói.
Tống Tử Hành:
"Cái này mà cũng cần anh nói à."
...
Mưa kéo dài suốt hai ngày một đêm.
Ngoại trừ Ninh Yểm bị thương nặng nhất, mấy người còn lại đều không sao.
Đội cứu hộ chờ sẵn ngoài đảo lập tức đưa Ninh Yểm lên xe cứu thương, chuyển tới bệnh viện gần đó.
【Tôi khóc chết mất, tình yêu của cún con kiêu ngạo thuần khiết mới là đỉnh nhất!】
【Mắt sắp ướt hết rồi, lúc đó tim tôi như thắt lại, Ninh Yểm thật sự yêu quá nhiều...】
【Hoạn nạn mới thấy chân tình.】
【Cún con tuy bướng bỉnh, kiêu ngạo, nhưng nó yêu bạn.】
Mưa lớn kết thúc, tổ chương trình cho nhiều nhóm nhân viên lên đảo tu sửa. Yến Xuyên cũng vẫn ở lại.
Đạo diễn khom lưng, cung kính tiến đến:
"Yến thiếu, công việc trên đảo cũng gần xong rồi, vốn đã làm lỡ dở thời gian quý báu của ngài, giờ ngài có thể yên tâm rời đi rồi ạ!"
Yến Xuyên lạnh lẽo liếc anh ta:
"Không cần, dạo này tôi chẳng bận gì."
Đạo diễn:
"Ngài ngày nào cũng bận trăm công nghìn việc..."
Yến Xuyên:
"Cút."
Đạo diễn:
"...Rõ ạ."
Ánh mắt hắn nhàn nhạt rơi lên thiếu nữ ngồi trên tảng đá.
Yến Xuyên do dự một thoáng, bước tới gần. Càng đến gần càng thấy rõ dung nhan cô, thật sự đẹp đến mê hoặc. Hắn cảm giác như cô còn xinh đẹp hơn cả lúc ban đầu.
"Cho em."
Bàn Thư ngẩng lên theo cánh tay, nhìn thấy đôi mắt đen thẳm mang theo vẻ từ bi Phật tính, trong tay hắn là một lon sữa dâu màu hồng.
Cô sững lại, từ chối:
"Cảm ơn, nhưng tôi không muốn uống."
Yến Xuyên liền ngồi xuống cạnh cô, mím môi, lại chẳng biết nói gì.
Rõ ràng cô vốn thích uống sữa dâu nhất cơ mà. Hắn đặc biệt mang cho cô.
"Em là... lo cho Ninh Yểm sao?" giọng hắn khàn đi, ánh mắt gắt gao dán lên gương mặt tinh xảo của cô.
"Ừ, nhưng chắc anh ấy sẽ sớm quay lại thôi."
"Tại sao?"
Thiếu nữ kinh ngạc nhìn anh:
"Ninh Yểm đã hứa với tôi. Anh ấy sẽ không lừa tôi."
Yến Xuyên không hiểu sao trong lòng lại bùng lên cơn ghen dữ dội.
Hắn vốn chẳng mấy khi dao động, nhưng giây phút ấy, chuỗi Phật châu siết chặt kêu răng rắc, tim như nghẹn lại đau đớn.
Hắn dường như nghe thấy nhịp tim mình bỏ lỡ một nhịp.
Ninh Yểm.
Yến Xuyên hạ mắt, đôi đồng tử lạnh lẽo đến rợn người. Không rõ vì mục đích gì, anh khẽ nói:
"Ninh Yểm là người sói."
Nhưng thiếu nữ không hề có biểu hiện như hắn mong đợi.
"Ừ, rồi sao?"
"Nếu em chọn cậu ta, sẽ không giành được giải thưởng."
"Ồ." Bàn Thư hững hờ nhấc mắt - "Thì có sao đâu."
Giọng điệu chắc nịch, nhẹ nhõm:
"Dù gì cuối cùng chương trình cũng có cơ hội sửa thẻ thân phận mà. Nếu anh ấy biết tôi là Thần Tình Yêu, anh ấy sẽ sửa lại thôi."
Cứ thế chắc chắn.
Cứ thế tin tưởng.
Yến Xuyên cảm thấy mình như kẻ tiểu nhân mưu toan ly gián.
Mà còn mẹ nó thất bại.
"Thư Thư, ăn chút gì đi." Lạc Bắc Thư bưng bát súp nấm đến, giọng dịu dàng - "Trong người còn thấy khó chịu chỗ nào không?"
Bàn Thư khẽ lắc đầu:
"Tôi ăn không nổi."
Thấy cô từ chối mình, Lạc Bắc Thư cũng nhận được đáp án giống hệt Yến Xuyên, khiến Yến Xuyên trong lòng thoáng dễ chịu hơn nhiều.
Thì ra không chỉ mình hắn bị từ chối.
Hắn lại bất giác nghĩ, nếu là Ninh Yểm, liệu cô có từ chối không?
Đặt bát súp sang bên, Lạc Bắc Thư cong chân ngồi xuống cạnh thiếu nữ. Gió biển thổi bay mấy sợi tóc rối, ngũ quan thanh nhã như tranh thủy mặc dịu dàng nhìn cô:
"Không vui sao, Bàn Thư?"
"Bàn Thư."
Đột nhiên.
Phía sau vang lên giọng thiếu niên lười nhác, tùy tiện.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận