Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 61: Xấu nữ học đường trở thành vạn nhân mê (36)

Ngày cập nhật : 2025-09-14 14:59:56
"Quyên Quyên, cậu nghe Lê Hoa Tửu chưa?!"
"Nghe rồi, nghe rồi! Cậu nhìn quầng thâm mắt tớ đi, thức trắng đêm để nghe mấy tập mới nhất! Nghe xong vẫn thấy chưa đủ! Tối nay 8 giờ lại có thêm một tập nữa đó!"
"Vậy tối mình nghe chung nha..."
Hứa Oánh Oánh bực bội, trực tiếp đẩy mạnh cô bạn vừa nói ngã xuống đất!
Gần đây Hứa Oánh Oánh sống chẳng ra gì, trong trường lũ con gái suốt ngày bàn tán cái gì mà Lê Hoa Tửu, nghe thôi đã thấy phiền c.h.e.c đi được... Cô ta hận không thể nhổ luôn lưỡi của bọn chúng!
Hứa Văn Phương thì đã ngồi tù, tội chồng tội, bị tuyên án tử hình!
Để rửa sạch liên lụy, Hứa Oánh Oánh đã phải nghĩ đủ mọi cách mới thoát được dính dáng.
Bây giờ Bàn Iy Quốc không cho cô ta quay về nhà, còn khóa hết toàn bộ thẻ ngân hàng!
Thậm chí còn bắt cô phải trả lại toàn bộ tiền mà cô và Hứa Văn Phương đã tiêu xài?
Ha! Hắn ta giàu có như thế mà còn nhỏ nhen đến vậy sao?
Hứa Oánh Oánh càng nghĩ càng tức!
"Nghe cái gì mà nghe! Có im miệng không hả! Tin không tao xé nát cái miệng mày bây giờ! Vương Thanh, lên đánh c.h.e.c nó cho tao!" Hứa Oánh Oánh nhíu mày, quay sang: "Vương Thanh!"
Vương Thanh khoanh tay trước ngực, hừ lạnh: "Ê, Hứa Oánh Oánh, bây giờ mày còn tư cách gì mà sai khiến tao? Mẹ mày là tội phạm giết người, mày là đồng lõa! Ngày xưa chúng tao còn tưởng mày hiền lành ngây thơ cơ đấy! Hừ... Nhưng nếu mày cũng chịu thử làm nô tì cho người ta một lần, biết đâu tao còn suy nghĩ lại mà đứng cùng chiến tuyến với mày!"
"Chát!"
Hứa Oánh Oánh tức điên, lao thẳng tới, hai đứa đánh nhau lăn lộn!
Con nhỏ thấp kém mà dám bày đặt lên mặt với cô ta?
Cái tát, giật tóc, bóp cổ, cấu véo...
Cả phòng học lập tức hỗn loạn!
Nhìn như muốn liều mạng sống c.h.e.c với nhau vậy! Hai nữ sinh đứng xem thì sợ tái mặt, vội chạy ra ngoài gọi thầy cô đến.
Phải mấy thầy cô cùng nhau xông vào, dùng sức mới kéo được hai đứa tách ra.
Trên mặt Hứa Oánh Oánh đầy vết cào, máu đỏ loang lổ càng làm cô ta trông dữ tợn và xấu xí. Một mảng tóc lớn trước trán bị Vương Thanh nhổ sạch, nhìn đến nực cười!
"Á--!"
"Vương Thanh! Tao giết mày!"
Hứa Oánh Oánh ôm lấy mớ tóc rụng đầy đất, nghiến răng rít lên, còn rớt mất hai cái răng cửa!
"Haha! Hứa Oánh Oánh, mày vẫn tưởng mình là công chúa cao cao tại thượng chắc? Hồi trước mày hả hê sỉ nhục tao, coi thường tao lắm đúng không! Giờ thì sao? Mày và mẹ mày đều là tội phạm giết người! Các người giết ai?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=61]

Chính là cô gái ngốc nghếch đáng thương và mẹ của cô ấy đấy! Hai mẹ con mày thật ghê tởm! Giết bạn thân xong còn dắt cả nhà vào chiếm lấy chồng của bạn! Cướp chồng cướp nhà, đến cả cường đạo cũng không trơ trẽn bằng!"
Vương Thanh đã quyết tâm nói hết ra!
Cô ta muốn Hứa Oánh Oánh thân bại danh liệt!
"Câm miệng! A--!"
Vương Thanh gạt mạnh Hứa Oánh Oánh ra, lau vết máu trên mặt, cười lạnh: "Hôm nay tao phải vạch trần toàn bộ bộ mặt thật của mày! Ngoài mặt giả vờ dịu dàng hiền thục, sau lưng lại độc ác đáng sợ! Tao đã thề rồi, có đắc tội ai cũng không thể đắc tội Hứa Oánh Oánh, con đàn bà ác độc nhất!"
"Bàn Thư thật đáng thương! Bị mẹ con mày hại đến mức nhỏ đã mất mẹ, gia đình tan nát! Đến trường học còn bị người chị gái 'hiền lành dịu dàng' này hành hạ hết cách này đến cách khác!" Vương Thanh ngửa cổ cười lớn: "Tao nghĩ mãi cũng không hiểu, Bàn Thư rốt cuộc đắc tội gì với mày, mày phải ép cô ấy đến đường cùng như vậy? Sau này tao mới hiểu ra... Nhìn vào cô gái xinh đẹp đó, tao chợt ngộ ra!"
"Mày chiếm nhà người ta, lại còn muốn diệt trừ Bàn Thư để được danh chính ngôn thuận làm con gái nhà họ Bàn đúng không?! Mày sợ Bàn Thư giỏi hơn, xinh đẹp hơn mày, nên mới ác đến vậy! Nhưng mày thật nực cười, giờ Bàn Thư tương lai rộng mở, được cả gia tộc hào môn chống lưng... Mày? Còn chẳng bằng một ngón tay của người ta!"
Điều Hứa Oánh Oánh căm ghét nhất chính là bị so sánh với Bàn Thư!
Cái con mập xấu xí như heo đó, sao có thể so được với cô ta?!
Kể từ đó, Hứa Oánh Oánh hoàn toàn mang tiếng xấu, nhơ danh khắp nơi.
...
Dưới ánh đèn bàn.
Một cuốn sách chuyên ngành dày cộp như hai viên gạch được lật nhanh vun vút.
Làn da trắng mịn của thiếu nữ tựa tuyết, gương mặt tinh xảo, đôi mắt long lanh nghiêm túc dõi theo từng hàng chữ dày đặc. Rất lâu sau...
Ý nghĩ lóe sáng!
Sau hai tháng nghiền ngẫm, cuối cùng Bàn Thư đã nắm được mấu chốt!
"Là nhân tử dẫn trên mặt phẳng hai chiều!"
Bàn Thư kéo rèm cửa sổ, trong lòng dâng lên niềm vui khó kìm nén. Cô chưa từng từ bất cứ việc gì mà có được niềm vui to lớn đến vậy!
"Đinh--"
Tiếng chuông cửa vang lên.
Bàn Thư nhìn qua mắt mèo, thấy người đứng ngoài, nụ cười nơi khóe môi nhạt dần, gương mặt đẹp đến yêu mị thoáng lộ vẻ mỉa mai.
Cô mở khóa cửa, ánh mắt lạnh nhạt quét từ trên xuống dưới người đàn ông đã tiều tụy thấy rõ chỉ trong vài tháng.
"Ngài Bàn, ông đến đây làm gì?"
Bàn Uy Quốc nhìn con gái ruột đối xử với mình xa lạ như vậy, trong lòng vô cùng khó chịu.
"Thư Thư..." Bàn Uy Quốc lúng túng cất lời.
Bàn Thư khẽ nhướng mắt: "Có chuyện gì? Tôi còn nhiều việc quan trọng hơn gặp ông."
"Ta... ta là ba con mà... Đều tại ba bị con tiện nhân Hứa Văn Phương làm mờ mắt, nên mới để con chịu ủy khuất bao năm nay... Nhưng dẫu sao cũng là ba con, sao có thể có thù hằn mãi được?"
Cạch.
Bàn Thư lạnh lùng đóng sầm cửa trước mặt ông ta.
Như tát thẳng một bạt tai!
Bàn Uy Quốc cố kìm cơn giận, cũng biết giờ bảo con gái tha thứ là chuyện bất khả thi, đành ủ rũ bỏ đi.
Bàn Thư liếc nhìn bảng tiến độ công lược.
Giá trị của Văn Lệ đã max.
Ứng Chước Tinh còn thiếu một chút: 97.
Lạc Thịnh Ninh: 99.
Nghĩ đến kết cục mình chọn cho Lạc Thịnh Ninh, cô khẽ cười.
Cô ngồi trước máy tính, mở tập cuối cùng của Lê Hoa Tửu. Đây là lần đầu tiên cô nghe từ đầu đến cuối.
Cô không biết bên kia, mấy người đàn ông kia chỉ nghe mỗi giọng của cô, hết lần này đến lần khác, phát lại mãi không chán.
Nghe xong, cô đặt qua một bên, tiếp tục cầm bút giải nốt bài toán dang dở. Bàn Thư cảm thấy mình dần dần đã có được tố chất của một nhà toán học thực thụ...
Bỗng, trên màn hình máy tính hiện ra một email mới.
Là từ nền tảng livestream Ngư Lạc. Lê Hoa Tửu trên đó cũng có bản quyền. Đây là thư mời dàn diễn viên lồng tiếng tham dự lễ trao giải thường niên Vân Nha Đại Thưởng.
Lạc Thịnh Ninh gửi tin nhắn:
[Vân Nha Đại Thưởng chắc mời em rồi nhỉ... Anh là nhà đầu tư, hôm đó cũng sẽ có mặt...]
Thấy Bàn Thư không trả lời, hắn lại gửi:
[Sao? Em có lo lắng gì à?]
Bàn Thư đảo mắt, gõ phím:
[Có ai từng nói với anh chưa? Anh thật phiền phức!]

Bình Luận

0 Thảo luận