Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 172: Hồ ly bị cả thế giới ghét, nhưng lại là vạn nhân mê (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-16 14:08:31
Nguyên chủ tuy đã mất đi thân thể cửu vĩ hồ, nhưng dung nhan tuyệt sắc vẫn còn đó.
Nam chính Đế Thích Quân chỉ cần gặp nàng một lần đã động tâm.
Dưới sự dịu dàng kiên nhẫn theo đuổi không ngừng nghỉ của hắn, trái tim vốn đã chết lặng của nguyên chủ bỗng lại bùng lên hy vọng với tình yêu. Nàng trở thành người phụ nữ đầu tiên được Đế Thích Quân thu nạp vào hậu cung.
Thế nhưng, cũng chính vì là người đầu tiên, lại thêm nhan sắc tuyệt trần, nguyên chủ lập tức trở thành cái gai trong mắt những nữ nhân sau này. Bởi nàng là "bạch nguyệt quang" trong lòng nam chính, là ký ức không thể xóa nhòa, là bóng hình không ai có thể thay thế.
Càng như thế, sự ghen tỵ của các nữ nhân khác càng ngày càng dâng cao.
Nguyên chủ vốn là hồ ly tu hành, cả đời chuyên tâm tu luyện, chưa từng để ý đến những trò tranh đấu lòng người. Ban đầu, nàng còn biết tìm đến Đế Thích Quân khóc lóc, cầu xin hắn che chở. Nhưng theo thời gian, sự quấy rầy ấy khiến Đế Thích Quân sinh chán ngán, cuối cùng bỏ mặc nàng.
Không nơi dựa dẫm, không người bảo hộ, nàng tự mình đẩy bản thân đến bước đường điên loạn.
Song, trên người nàng vẫn còn hơi thở cửu vĩ hồ, vẫn là thân thể từng có thiên cốt tiên linh. Với những kẻ tham lam, nàng chính là vật hiếm có, là linh dược vô giá: chỉ cần đem thân thể ấy nuôi cổ trùng, luyện dược, thì sẽ là một đại bổ vật.
Trong một đêm mưa gió, một thanh niên gầy gò xuất hiện, ánh mắt đầy thương hại, ôm lấy thân thể run rẩy của nàng, thấp giọng thì thầm:
"Đã không ai cần ngươi nữa, vậy thì... làm dược nhân của ta đi."
Thế là nguyên chủ trở thành dược nhân, sống trong đau đớn triền miên, từng chút từng chút bị rút sạch giá trị.
Trước lúc chết, điều nàng nhớ đến lại không phải người từng phụ bạc, mà là khoảnh khắc bình dị khi lần đầu gặp Phù Sách - hắn chia cho nàng ba viên mứt hoa quả. Trong kiếp đời bi thảm, đó là sự ấm áp hiếm hoi duy nhất.
Trong khi nàng ôm hận mà chết, vị hôn phu của nàng lại quang minh chính đại cưới tiểu hồ ly, lấy non sông làm sính lễ, lấy giang sơn làm quà cưới. Cặp đôi ấy trở thành giai thoại được muôn người ngưỡng mộ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=172]

Tiểu hồ ly, vốn được cha mẹ nguyên chủ nhận nuôi, một bước hóa thành công chúa hồ tộc, lại được Mặc Đạm âm thầm bảo hộ phía sau - địa vị cao quý, hiển hách vô song.
Bàn Thư khẽ thở dài.
Nguyên chủ trước khi chết để lại ba nguyện vọng:
Một là báo thù Mặc Đạm cùng Đế Thích Quân.
Hai là bắt Hạc Thanh - kẻ gầy gò năm xưa - cũng phải nếm mùi dược nhân.
Ba là khiến Phù Sách thật lòng yêu nàng.
Điều cuối cùng này lại trùng hợp với nhiệm vụ công lược mà Bàn Thư đang gánh vác.
Bốn cái tên - Mặc Đạm, Đế Thích Quân, Hạc Thanh, Phù Sách - đều là mục tiêu công lược của nàng trong thế giới nhiệm vụ này. Một ván cờ khó khăn, phức tạp, khiến nàng cũng phải nhức đầu.
Nàng liếc mắt nhìn Mặc Đạm đang ở ngay trước mặt. Đã là mục tiêu công lược tự dâng đến cửa, vậy thì... bắt đầu từ hắn trước thôi.
"Ngươi là ma tu sao?" Bàn Thư nghiêng đầu hỏi.
Mặc Đạm chỉ khẽ cười, lắc đầu: "Không, tại hạ chỉ là một thư sinh bình thường."
Bàn Thư mỉm cười, ánh mắt sắc bén: "Không có thư sinh nào lại ăn mặc lố lăng, phô trương, khiến người ta đảo điên như ngươi."
Mặc Đạm mặt không đổi sắc, tiếp tục dối trá: "Không dám giấu, vì gia cảnh bần hàn, không tiền lên kinh dự thi, nên ta tính bán thân vào thanh lâu."
Bàn Thư nhướn mày, bật cười: "Ngươi muốn làm... kỹ nam?"
Mặc Đạm nghiêm túc gật đầu: "Ừ." Nụ cười nhã nhặn, ôn hòa nhưng lại khiến người nhìn cảm thấy có gì đó sai lệch.
"Vậy... ta nên gọi ngươi thế nào?"
"Ta họ Tô."
"Ồ, Tô công tử."
"Đúng."
Mặc Đạm khẽ mím môi, mỉm cười có phần ngượng ngùng, thoáng chốc lại hiện lên phong tư tuấn mỹ, phong lưu đến mức mê hoặc lòng người.
Bàn Thư trong lòng chỉ muốn chửi một câu: Đúng là nực cười!
Mặc Đạm lại giả vờ ga lăng: "Nghe nói nơi này không yên ổn, tiểu thư lại chỉ có một thân yếu ớt, chi bằng để tại hạ cùng đi, coi như có người bảo vệ?"
Bàn Thư gật đầu, giả vờ xúc động thở dài:
"Khi ba tuổi, cha ta ngã núi chết, mẹ ta bệnh nặng qua đời. Từ đó ta cô độc, phải chịu ép hôn của ác bá đầu thôn A Thiết Soán, còn bị sơn tặc Lý Nhị Cẩu đeo bám cầu thân... Cuộc đời ta đúng là khổ sở vô cùng."
Mặc Đạm: "..."
Hắn cứng người, miễn cưỡng mỉm cười: "Thì ra... thân thế của tiểu thư thật bi thảm."
Bàn Thư lại khóc sụt sùi, dựa sát vào hắn: "Cũng may bên cạnh ta còn có Tô công tử."
Trong lòng Mặc Đạm chỉ muốn xoay người bỏ đi. Con hồ ly này sao lắm lời bịa đặt thế?!
Hai người đi qua cánh đồng tuyết, cuối cùng đến một khách điếm cũ kỹ. Bàn Thư đặt ngay một thỏi vàng lên quầy, lấy một gian phòng.
Mệt mỏi đến cực điểm, nàng chỉ kịp tắm rửa qua loa rồi lập tức ngã xuống giường, ngủ mê man, chẳng màng phòng còn một nam nhân xa lạ.
Mặc Đạm thoáng sững người, không ngờ nàng lại sơ hở đến vậy. Nếu hắn muốn ra tay, dễ như trở bàn tay.
Ánh nến lay động, bóng đêm tĩnh lặng, hắn khẽ đưa ngón tay dính nước trà viết xuống bàn hai chữ: Bàn Thư
Dưới ánh trăng bạc, đôi mắt hắn thoáng lóe hồng quang, tà mị vô song.
Một bóng đen hiện ra, quỳ một gối trước hắn: "Tôn thượng."
Mặc Đạm lạnh giọng: "Ngăn chặn Phù Sách. Không có lệnh của ta, không được xuất hiện."
Người kia nhận lệnh, hóa thành khói đen tan biến vào đêm.

Bình Luận

0 Thảo luận