Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 14: Nữ phụ độc ác trong gia tộc giàu có trở thành vạn người mê(14)

Ngày cập nhật : 2025-09-13 15:48:34
"A Từ! Là anh! Anh về rồi sao?"
Diệp Nghi gương mặt tràn đầy vui mừng.
Từ sau khi tiêu hết toàn bộ tiền tiết kiệm, cô chỉ có thể quay lại quán bar làm công việc tiếp rượu.
Trước khi gặp Tống Từ, Diệp Nghi vốn chỉ là nhân viên phục vụ. Cô vốn khinh thường loại phụ nữ làm nghề tiếp rượu, cho rằng phục vụ chính đáng hơn gấp trăm lần so với mấy ả "không biết xấu hổ" kia.
Nhưng giờ đây cô lại đang mặc quần áo hở hang, trước ngực run rẩy phập phồng, trong lòng căm hận Bàn Thư đã ép cô tới bước đường này, hận không thể đem cô ta băm vằm thành từng mảnh.
Trong phòng bao không chỉ có mình Tống Từ, còn có vài đối tác thương mại khác.
Mọi người ngẩng đầu nhìn thấy một người phụ nữ nhan sắc tầm thường kích động gọi "Tống tổng" của bọn họ, đều ngỡ ngàng -- nợ đào hoa sao? Không thể nào, chẳng phải vị hôn thê của Tống tổng là tiểu thư nhà họ Bàn sao?
Họ từng tận mắt thấy qua Bàn Thư - dung nhan ấy thực sự khiến người ta khó quên, đẹp tới mức yêu mị.
Ngược lại, người phụ nữ trước mắt tuy nhan sắc tầm thường, nhưng thân hình gợi cảm, khiến ai cũng âm thầm nghi hoặc: chẳng lẽ đây là "tình nhân bên ngoài" mà Tống tổng bao nuôi?
Tống Từ hơi nheo mắt, trong mắt lóe lên vẻ phiền muộn.
Dạo này anh luôn cố điều tra xem kẻ "dã nam nhân" mà Bàn Thư yêu là ai, nhưng không cách nào tra được, còn Bàn Thư thì lại không muốn gặp anh...
Diệp Nghi không nhận ra sự lạnh nhạt ấy, vẫn một mực vui sướng chen tới bên cạnh Tống Từ.
Những bữa rượu như thế này, mấy ông chủ bụng phệ tất nhiên không thể thiếu vài cô tiếp rượu.
Người đàn ông ngồi chính giữa đã gầy đi không ít, nhưng gương mặt tuấn tú đoan chính, nổi bật giữa đám ông chủ trung niên.
Thấy vài cô tiếp rượu khác lén dịch lại gần Tống Từ, Diệp Nghi lập tức nổi giận:
"Các cô làm gì đó?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=14]

Không biết xấu hổ à! Không thấy anh ấy là bạn trai tôi sao? Ăn mặc lẳng lơ thế này còn chẳng biết ngượng!"
Những người làm nghề tiếp rượu vốn dày mặt, thấy người đàn ông quý khí kia chẳng hề tỏ thái độ đặc biệt với Diệp Nghi thì gan càng lớn:
"Chính cô cũng làm nghề này mà, còn giả vờ trinh tiết thanh cao à!"
Ngay giây sau, Tống Từ mặt không biểu cảm ném lại một câu, rồi đứng dậy bỏ đi:
"Hôm nay tới đây thôi, chúc các vị chơi vui."
Mấy ông chủ kia sợ thật sự giữa Diệp Nghi và Tống Từ có quan hệ, cũng sợ đắc tội với anh, nên chẳng ai dám ngăn lại, để mặc Diệp Nghi chạy theo.
"A Từ, anh đi nhanh quá, chờ em với..."
Nghe vậy, Tống Từ bước càng nhanh.
Khóe mắt anh bất chợt lướt qua một bóng dáng quen thuộc.
Bước chân khựng lại, con ngươi kịch liệt co rút.
Người đàn ông ôm bó hồng đỏ rực, cô gái vui mừng nhận lấy, trong mắt người đàn ông đầy tình ý, đang cúi xuống muốn hôn lên môi thiếu nữ.
"Bốp----!"
Một quyền nặng nề giáng thẳng lên mặt Bùi Duật Châu.
Cú đấm ấy không hề nương tay, hung ác đến cực điểm -- Bàn Thư thoáng nghĩ.
Bùi Duật Châu cũng chẳng phải hạng dễ chịu thiệt, lập tức lao vào vật lộn cùng Tống Từ.
Hai người đều ăn mặc chỉnh tề, diện mạo khí chất xuất chúng, nhưng đánh nhau lại cực hung bạo, ngay lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người.
"Tên khốn Bùi Duật Châu, mày dám chạm vào cô ấy?!"
"Hừ!"
Bùi Duật Châu chỉ thấy lời này buồn cười đến mức bật cười lạnh.
Hai người mắt đỏ ngầu, tròng mắt đầy tia máu, khiến không ít cô gái xung quanh xót xa đến mức suýt khóc.
Còn nguyên nhân gây họa thì chỉ thản nhiên vuốt tóc xoăn, khóe môi khẽ cong -- chính là Bàn Thư.
Hệ thống lạnh lùng nhắc nhở: [Ký chủ, phát hiện sinh mệnh của Tống Từ đang giảm mạnh, nếu tiếp tục, hai người này đều sẽ c.h.e.c.]
Bàn Thư thoáng sững sờ, tặc lưỡi: "Tống Từ này, chẳng lẽ không muốn sống nữa sao? Như vậy thì không được."
"Đừng đánh nữa."
Nhưng hai kẻ đang đánh nhau làm gì chịu nghe.
Bàn Thư bực bội: "Tống Từ, Bùi Duật Châu, dừng tay!"
Tống Từ là người buông ra trước, dù sao anh cũng không muốn khiến cô gái nhỏ tức giận.
Nhưng tai anh vẫn ong ong, trong đầu không kìm được hiện lên một ý nghĩ đáng sợ.
Người đàn ông da trắng, đôi mắt hoa đào nửa khép rũ xuống, toát ra khí chất bi thương chán đời.
Bùi Duật Châu khẽ tặc lưỡi, một tay hờ hững bỏ trong túi.
Hai người đàn ông quá mức tuấn mỹ, vì thế vết bầm xanh trên mặt càng thêm chói mắt.
"Người em nói... là hắn? Em ở bên hắn rồi?"
Giọng Tống Từ khàn khàn, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô.
Sắc mặt Bàn Thư lại lạnh thêm vài phần. Cùng với việc linh hồn và cơ thể này hòa nhập, dung nhan của cô giờ đã giống bản thân lúc trước đến bảy phần.
Khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ, trời sinh mị hoặc.
Cô khẽ cười, nhưng giọng điệu thì lạnh:
"Đúng, lẽ ra tôi nên sớm nói với anh, xin lỗi."
"Không... Thư Thư... Anh biết em giận, giận anh và Diệp Nghi... Anh sai rồi, chúng ta quay lại được không? Anh nhất định sẽ trân trọng em."
"Xin em... xin em... Thư Thư."
Một người đàn ông từng kiêu ngạo cả đời, giờ đây lại hèn mọn cầu xin.
Bùi Duật Châu cũng sững sờ, anh hiểu rõ hơn ai hết sự kiêu ngạo của Tống Từ.
Công bằng mà nói, Tống Từ thực sự là một người đàn ông quá xuất sắc -- cả gia thế lẫn dung mạo.
Nhưng thiếu nữ chỉ lạnh lùng cong môi, tàn nhẫn nói:
"Anh Tống Từ, không được đâu. Tôi không còn yêu anh nữa. Người tôi yêu bây giờ là Bùi Duật Châu."
Toàn thân Tống Từ cứng đờ, đầu óc trống rỗng, tứ chi lạnh ngắt.
Anh nuốt khan, gượng cười mà mắt vẫn ươn ướt:
"Bàn Thư, em giỏi lắm."
Anh lại nhìn chằm chằm Bùi Duật Châu, đáy mắt tối sầm, tràn ngập sát khí:
"Tốt nhất đừng để tao có cơ hội! Bằng không tao giết mày!"
Bùi Duật Châu chẳng hề sợ hãi, cười nhạt, giọng lạnh:
"Không phiền Tống tổng lo."
"Thư Thư..."
Tống Từ thấp giọng gọi cô, dẹp bỏ hết tự tôn và kiêu ngạo, cầu khẩn:
"Đừng đi theo hắn."
"Cút mẹ đi Tống Từ! Mày tưởng Thư Thư là đồ chơi cho mày gọi đến thì đến, bảo đi thì đi chắc? Mày và Diệp Nghi đời đời kiếp kiếp trói chặt nhau đi, đừng có hại Thư Thư nữa!"
Bùi Duật Châu cũng chẳng phải dạng dễ nhịn, bị khiêu khích thế này sao có thể nuốt trôi.
"Được rồi, đừng ồn ào nữa."
Ánh mắt Bàn Thư lạnh lẽo lướt qua Diệp Nghi đang đứng trong đám đông, mặt mày khó coi.
"Tống Từ, chúng ta đã không còn liên quan."
Nói xong, cô nghiêng mặt nhìn Bùi Duật Châu: "Chúng ta đi thôi."
Lời vừa dứt, người đàn ông cúi đầu, đôi mi dày run lên, để lộ tâm trạng hỗn loạn:
"Thư Thư!"
"Thư Thư! Bàn Thư! Bàn Thư..."
Người đàn ông cao lớn tuấn mỹ đột nhiên phun ra một ngụm máu, ngã gục xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Bình Luận

0 Thảo luận