Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 414: Pháo hôi xinh đẹp trở thành vạn nhân mê (3)

Ngày cập nhật : 2025-10-03 13:49:38
Ngày hôm sau là cuối tuần.
Giang Chiêu không phải đi học, cậu phát hiện Giang Trầm luôn len lén trốn ở một góc, vụng trộm nhìn mình.
Liên tiếp mấy ngày đều như vậy.
Mỗi lần bị phát hiện, cậu lại mím chặt môi, rón rén từng bước đi đến trước mặt Giang Chiêu. Người cậu bám đầy bụi bẩn, giống như vừa ngã mạnh xuống bùn lầy.
"Hii, cậu còn giận không?"
Giang Chiêu khẽ lắc đầu:
"Mình sớm đã không giận rồi."
"Ồ." Giang Trầm chớp chớp mắt chậm rãi, ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc sừng sững chọc trời, nghĩ thầm: Chị gái ở tầng nào nhỉ?
Mặc dù vận khí của Giang Trầm vẫn tốt, nhưng cậu vẫn chưa từng được gặp chị gái.
"Giang Chiêu, về ăn cơm thôi." Bàn Thư đi dép lê xuống lầu tìm cậu, "Hôm nay vẫn ăn khoai tây xào cà tím nha, em không ăn cũng phải ăn cùng chị..."
Cô khẽ chớp mắt.
Lạ thật, vừa rồi như có một bóng đen vụt qua trước mặt mình.
Giang Chiêu đứng dậy, phủi phủi bùn đất trên mông:
"Nhưng mà chị ngoài khoai tây xào cà tím thì cũng chỉ là cà tím xào khoai tây, còn có canh khoai tây cà tím, canh cà tím khoai tây..."
"Đợi em sau này với được bếp thì cơm để em nấu." Bàn Thư căn bản không muốn làm mấy việc mệt nhọc hầu hạ người khác này.
Giang Chiêu nghĩ ngợi một chút:
"Vậy chị mua cho em một cuốn sách dạy nấu ăn đi, em bây giờ có thể học theo."
Bàn Thư lơ đễnh gật đầu:
"Được thôi, hôm nay có làm quen bạn mới không?"
"Có. Bé Vương Tiểu Thúy ở tòa nhà phía đông nói thích em, bảo em làm chồng của bé, nhưng em từ chối rồi, vì em muốn làm chồng của chị."
Giang Chiêu ngơ ngác chớp đôi mắt phượng cong cong, vô tội nói.
Bàn Thư nhịn không được bật cười.
Cô đưa tay chọt nhẹ vào đầu cậu:
"Tuổi còn nhỏ, mà nghĩ ghê gớm nhỉ."
"......"
Phía sau, Giang Trầm thì chẳng nghe rõ nữa.
Cậu trốn xa quá.
Nhưng... chị thật dịu dàng.
Giang Trầm cũng rất muốn được nắm tay chị.
Cậu thật sự, rất rất thích chị.
Giang Trầm hít hít cái mũi chua xót, hốc mắt long lanh nước, nhưng khóe môi lại nở nụ cười thật to, hai lúm đồng tiền hiện ra, vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn.
Chị không thích trẻ con hay khóc.
Tiểu Giang Trầm dùng mu bàn tay vội vàng lau đi nước mắt, nơi cổ tay lộ ra chi chít vết bầm xanh tím.
Mấy hôm trước, Giang Trầm được một gia đình nhận nuôi.
Viện phúc lợi cũng không cần cậu nữa.
Dù mấy đứa trẻ xấu xa ở viện từng đánh cậu, giành đồ ăn của cậu, nhưng chưa bao giờ khiến cậu đau như bây giờ...
Cậu lần mò theo con đường trải nhựa, mò mẫm trở về "nhà" của mình.
Không khí tràn ngập mùi hôi khó ngửi.
Giang Trầm cẩn thận đẩy cửa phòng chứa củi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=414]

Vừa định nằm xuống, bóng đèn trần trên đầu bỗng lóe sáng một cái, rồi phát ra ánh sáng mờ mờ nhợt nhạt.
Cậu quay đầu lại, gương mặt vẫn nở nụ cười ngoan ngoãn:
"Cha ạ."
Viện trưởng từng nói, đây là cha mới của cậu.
---- phải nghe lời cha mới.
Trên mặt "cha" có một vết sẹo dài như con rết, lưỡi dày thô liếm qua hàm răng vàng khè, hắn tiện tay rút ra chiếc kìm sắt đỏ rực trong lò than, nhe răng cười dữ tợn, một cước đá Giang Trầm ngã lăn xuống đất.
"Con mẹ nó, thằng con hoang, giờ này mới vác xác về, tao đã nói mày thế nào hả?"
Kìm sắt nóng bỏng quất xuống cơ thể trắng trẻo non nớt như roi sắt nung đỏ, vang lên những tiếng xèo xèo như thịt bị nướng chín.
Giang Trầm cắn chặt môi, nước mắt tuôn dài trên má:
"Cha, con xin lỗi..."
"Cơm nấu chưa? Quần áo giặt chưa? Nhà quét chưa? Còn dám chạy đi chơi?" Giọng gã đàn ông khàn khàn thô bạo, "Xem tao hôm nay có đánh chết mày không, thằng ranh ranh này!"
"Xin lỗi cha... xin lỗi... Giang Trầm sai rồi... đau quá..."
Mỗi lần kìm sắt quất xuống, Giang Trầm đều ngửi thấy mùi khét cháy của da thịt mình, cái mùi khiến cậu buồn nôn.
Cơ thể nhỏ bé co quắp lại, run rẩy nằm trên đất. Trong tai cậu như có chất lỏng ươn ướt chảy ra từ ống tai...
Cuối cùng, gã đàn ông đánh mệt, ném kìm xuống đất leng keng, khạc một bãi đờm đặc:
"Tao nhặt mày về là để mày làm chó cho tao!"
Giang Trầm cuộn mình trên nền đất, len lén lau nước mắt.
Lúc này, cậu không thể cười nổi nữa.
Nếu chị có thể xoa đầu mình, chắc chắn sẽ không còn đau như thế này...
Đợi gã đàn ông đi khỏi, Giang Trầm rụt rè móc ra viên kẹo socola trong túi. Nhưng viên kẹo ấy đã tan chảy thành một đống sền sệt vì sức nóng.
Giang Trầm chớp mắt chậm rãi, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay.
Cậu thật vô dụng. Ngay cả kẹo chị cho cũng chẳng bảo vệ nổi...
Một Giang Trầm như thế, chẳng trách chị không thích.
Đến chính cậu cũng không thích mình nữa.
Haizz, hôm nay có chút xui xẻo rồi.
......
Bên kia, Giang Chiêu tắm rửa xong, mặc đồ ngủ mềm mại sạch sẽ, nằm lên giường.
Ánh trăng trong vắt xuyên qua cửa sổ chiếu xuống sàn, lấp lánh như phủ đường tuyết, thật đẹp.
Bàn Thư ngồi bên mép giường, dịu dàng xoa tóc cậu:
"Giang Chiêu ngủ sớm mới nhanh cao lớn đó."
Vết thương trên người Giang Chiêu đã sớm biến mất.
Ban đầu chỉ trông có vẻ nghiêm trọng thôi.
Thực ra chỉ là vết thương ngoài da.
Giang Chiêu có một bí mật, cậu không dám nói ra.
Thật ra hôm chị đến viện phúc lợi, Giang Trầm cũng bị thương rất nặng, đều do lũ trẻ xấu xa kia đánh.
Lúc đầu, chúng chỉ đánh cậu, vì cậu ít nói.
Còn Giang Trầm trời sinh đã đáng yêu, miệng lại ngọt ngào, luôn cười tươi.
Đám trẻ con thích làm bạn với cậu ta.
Không ai muốn chơi với Giang Chiêu.
Vì bảo vệ cậu, Giang Trầm cũng bị đánh. Từ đó không ai còn muốn làm bạn với cậu ta nữa.
Hai anh em, là hai đứa trẻ cô độc và đáng thương nhất trong viện phúc lợi.
Chỉ là, vào ngày chị đến----
Giang Chiêu háo hức nói với cậu:
"Có một chị gái xinh đẹp dịu dàng đến viện phúc lợi rồi!"
Cậu khinh khỉnh, chẳng tin.
Cho nên không thay bộ quần áo sạch nhất, trông thật thảm hại, dơ bẩn.
Nhưng Giang Trầm thì khác.
Cậu lén mặc vào bộ quần áo sạch đẹp nhất, cố gắng che đi những vết sẹo xấu xí trên người, sợ làm chị sợ, cố nở nụ cười thật tươi.
Thế nhưng, chị không chọn Giang Trầm.
Minh nhật Chiêu Chiêu.
Giang Chiêu rất thích cái tên này.
Chị quả thật dịu dàng, đúng như lời Giang Trầm nói.
Thực ra, trong lòng Giang Chiêu từng lặng lẽ nói với Giang Trầm một tiếng xin lỗi----
Bởi vì cậu mơ hồ cảm nhận được.
Chị chọn cậu, là vì cậu trông đáng thương hơn Giang Trầm.
Nhưng mà...
Giang Trầm cũng đáng thương như cậu.
Hơn nữa, chính vì cậu, Giang Trầm mới trở nên đáng thương như vậy.
Giang Chiêu thầm nghĩ:
Xin lỗi nhé, Giang Trầm.
Nhưng mà...
Cậu rất thích chị.
Và chị cũng rất thích Giang Chiêu.

Bình Luận

0 Thảo luận