Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 438: Vô hạn lưu - nữ NPC trở thành vạn nhân mê (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-10 17:41:28
Khi đến gần, mọi người mới phát hiện thiếu nữ trước mắt này sở hữu một vẻ đẹp thế nào.
Vẻ đẹp đủ để khiến chúng sinh đảo điên, khiến con người mất hồn lạc phách.
Từng đường nét đều là thiên công khéo léo, như được tạo hóa ưu ái riêng.
Cô hoàn mỹ đến mức không thể bắt lỗi.
Thiếu nữ mặc váy công chúa trắng tinh, lộng lẫy, dưới chân mang giày thủy tinh xinh đẹp. Cổ chân trắng ngần lộ ra một đoạn, thanh tú đến cực điểm. cô bước xuống bậc thang, tao nhã tiến về phía mọi người.
Không ai nghi ngờ, cô chính là công chúa thật sự.
Sở Chu như ngừng thở, nụ cười ngọt mềm trên môi dần dần biến mất, trong đôi mắt đen thẳm cuộn lên cảm xúc phức tạp khó dò.
Cậu ta cong môi, khẽ gọi:
"Chị..."
"Sai rồi."
Bàn Thư mỉm cười, "Em trai phải gọi ta là tiểu thư mới đúng, món đồ chơi đáng yêu này."
Cô chớp mắt ngây thơ, ánh nhìn lướt qua Sở Tụng đang tỏ vẻ hứng thú, lại lướt qua Tầm Hạc đang âm thầm quan sát. Khóe môi cô cong lên sâu hơn:
"Các người... đều là đồ chơi của ta đó."
Một trận gió lạnh thổi qua, Ái Lạc Tư lặng yên xuất hiện sau lưng Bàn Thư.
Ánh mắt hắn đầy cưng chiều xen chút bất đắc dĩ:
"Tiểu thư, người nói thẳng quá, như vậy sẽ dọa sợ khách nhân của lâu đài mất thôi. Nhưng... chỉ cần tiểu thư vui là được."
Bàn Thư thong thả vuốt mái tóc vàng óng của con búp bê trong ngực.
Đầu ngón tay trắng nõn xuyên qua từng sợi tóc vàng, tạo nên một vẻ đẹp kỳ dị.
Dù búp bê bằng silicon đã vô cùng tinh xảo, nhưng so với ngũ quan tuyệt mỹ của thiếu nữ, nó vẫn thua xa. Đôi mắt búp bê mở trừng trừng, con ngươi đen chiếm phần lớn, lòng trắng ít ỏi, thoạt nhìn vừa đáng yêu vừa khiến người ta rùng mình.
Tầm Hạc cụp mắt. Cậu chưa từng thấy NPC nào chân thực đến thế.
Đây là một trò chơi trốn thoát bằng toàn tức, lấy tính mạng làm tiền cược.
Tầm Hạc không phải người chơi duy nhất và đây cũng chẳng phải phó bản đầu tiên cậu trải qua.
Nhưng cậu chưa bao giờ gặp một NPC nào... sinh động và mỹ lệ như vậy.
Tựa như ---- cô không phải chuỗi chương trình chết cứng, mà là một thiếu nữ thật sự.
Tất cả đều chân thật đến rợn người.
Hiển nhiên, Sở Tụng cũng nghĩ vậy.
Trong đôi mắt lười biếng, bất kham của hắn cuộn lên hứng thú nồng đậm.
"Tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong. Người muốn dùng ngay không?" Ái Lạc Tư dịu dàng vén lọn tóc xoăn trước trán của cô ra sau tai, ánh mắt thâm thúy chuyên chú dừng trên người Bàn Thư.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=438]

"Có lẽ, vài vị khách này có thể cùng người dùng bữa, như vậy sẽ thú vị hơn."
Bàn Thư trao búp bê trong ngực cho hắn, lấy tay che đôi môi đỏ mọng như quả anh đào, lười biếng nói:
"Tiểu Ái buồn ngủ rồi, ngươi đưa nó đi ngủ đi."
Cô tinh nghịch chớp mắt, dịu dàng nhắc nhở:
"Chờ lát nữa khi ăn, nhớ giữ im lặng nhé~ Nếu đánh thức Tiểu Ái thì còn phiền hơn chọc ta tỉnh dậy nhiều đấy."
Sáu người chơi, bao gồm cả Tầm Hạc, đều hiểu rõ ---- từng câu nói của NPC có thể chính là manh mối quan trọng để thông quan.
Cho đến khi ngồi vào bàn ăn, chẳng ai dám phát ra một tiếng động.
Vài phút sau, sáu NPC mặc đồng phục đầu bếp lần lượt bưng khay đặt trước mặt họ. Trên khay được úp bằng nắp vàng hình vòm.
Điều kỳ lạ là ---- sáu NPC đầu bếp ấy lại có gương mặt y hệt nhau, cứ như copy - paste vậy.
Sở Tụng chỉ liếc một cái rồi dời mắt đi.
"A!" Phương Viên hoảng sợ hét lên, vội vàng nhào vào lòng Kim Hồng.
"U... oa oa ----"
Tiếng khóc the thé của một bé gái bỗng vang lên trong lâu đài vắng, át hẳn tiếng hét của Phương Viên.
Phương Viên và Lâm Vụ mặt mày tái mét.
Kim Hồng cũng chẳng khá hơn.
Chỉ có Sở Chu, Sở Tụng và Tầm Hạc vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Bàn Thư chống cằm, thở dài:
"Đã nói phải giữ yên lặng rồi, đánh thức Tiểu Ái thì phiền phức lắm."
"Vốn dĩ tâm trạng Tiểu Ái rất tốt, các người còn có thể hưởng một đêm yên bình. Nhưng bây giờ... coi chừng đêm nay Tiểu Ái bò đến bên giường các người để báo thù đó. Tính nó còn hay thù vặt hơn tôi nhiều..."
Tiếng khóc của bé gái hòa với tiếng quạ ngoài cửa sổ kêu khàn khàn, chói tai đến mức khiến da đầu tê rần.
"Ái Lạc Tư, ồn chết đi được." Thiếu nữ cau mày, giọng không kiên nhẫn, "Bịt miệng nó lại. Nếu còn khóc, cắt lưỡi nó đi."
Ánh mắt cô thong thả liếc qua gương mặt trắng bệch của Phương Viên:
"Sợ rồi sao?"
"Không... không có..."
"Ồ." Cô cúi mắt, rồi lười nhác nói:
"Ái Lạc Tư, ta đói rồi."
Nghe vậy, người đàn ông tuấn mỹ dị thường lập tức bưng một phần thức ăn tinh xảo đặt trước mặt cô:
"Tiểu thư, xin mời dùng."
Nắp đậy được mở ra, trong đĩa bạc bày biện món ăn đẹp mắt, tinh xảo.
Phần ăn rất ít, nhưng vô cùng tao nhã.
Bàn Thư cầm dao nĩa, chậm rãi xiên một quả cà chua bi bỏ vào miệng. Cô hơi híp mắt, bất mãn:
"Sao các người không ăn?"
Tầm Hạc là người đầu tiên mở nắp đậy.
Trong đĩa là một miếng thịt sống tanh hôi, còn rỉ máu.
"......"
Sở Tụng và Sở Chu trao đổi ánh nhìn kín đáo, rồi cũng mở nắp. Trong đĩa họ cũng là miếng thịt sống hôi thối tương tự.
Kim Hồng lập tức đen mặt:
"Cái này bắt chúng tôi ăn sao? Cô đang đùa bỡn chúng tôi à?"
Hắn vốn ưa nhìn, tuy không đến mức kinh diễm như ba người kia nhưng vẫn có thể coi là đẹp trai, nên trong game sinh tồn vẫn luôn được chú ý. Bản tính cao ngạo, hắn chưa từng phải chịu nhục như thế này.
Ái Lạc Tư lạnh mặt, giọng thờ ơ:
"Ngươi đang trách chúng ta tiếp đãi không chu đáo?"
Bầu không khí lập tức căng thẳng.
Phương Viên run rẩy kéo tay áo Kim Hồng, ám chỉ hắn đừng nóng nảy.
"Ái Lạc Tư, ngươi dữ quá." Bàn Thư oán trách khẽ.
Sắc mặt âm trầm của hắn lập tức dịu lại, cúi đầu:
"Dọa tiểu thư sợ rồi?"
"Ừ."
Bàn Thư dùng khăn tay tao nhã lau khóe môi, cong mày:
"Nếu hắn không chịu ăn, vậy thì mấy hôm tới cũng đừng chuẩn bị đồ ăn cho hắn nữa. Khi đói lả, hắn sẽ ăn thôi."
Ánh mắt cô khẽ chuyển, rơi xuống Tầm Hạc ngồi nơi góc bàn.
Thanh niên dung mạo trong trẻo, nho nhã, ống tay áo xắn lên để lộ cổ tay trắng lạnh, tinh tế. Đôi tay thon dài cầm dao nĩa cắt miếng thịt sống, đưa vào miệng nhai nuốt mà mặt không đổi sắc.
Như thể đang thưởng thức mỹ vị cao cấp.
Bàn Thư chống cằm ngắm nhìn một hồi, khóe môi nở nụ cười vui vẻ:
"Ngươi rất tốt."
Vài giây sau, cô quay sang Ái Lạc Tư:
"Ngày mai nhớ chuẩn bị một phần ngon hơn để tiếp đãi hắn."
"Vâng, tiểu thư."
Tầm Hạc ngước đôi mắt trong trẻo, nhìn cô thoáng qua rồi lại cụp xuống:
"Đa tạ tiểu thư đã khoản đãi."
Nghe vậy, Sở Tụng nhướng mày.
Hắn vốn kén ăn, nhưng nếu lộ chút bất mãn nào thì chắc chắn sẽ khiến vị tiểu thư kiêu kỳ này không vui. Vì vậy, hắn chỉ cắn mấy miếng rồi nuốt vội.
Sở Chu gục xuống bàn, lười biếng chọc chọc miếng thịt sống trong đĩa:
"Chị, nếu không đói thì có thể không ăn không?"
"Không được đâu." Giọng Bàn Thư mềm mại.
Cậu thiếu niên lười nhác rũ mắt:
"Được rồi, em ăn là được."
Bàn Thư cười khẽ:
"Em ngoan lắm."
Sở Chu như chú cún nhỏ được vuốt ve thuận lông, hận không thể vẫy đuôi khoái chí:
"Chu Chu vốn ngoan mà."

Bình Luận

0 Thảo luận