Hội trường vẫn còn ồn ào.
Lãnh đạo viện đang nhiệt tình nói gì đó với Bùi Độ, anh ta chỉ nhàn nhạt gật đầu.
Bàn Thư hơi nghiêng đầu, đưa tay vén mái tóc xoăn bồng bềnh ra sau tai, để lộ chiếc cổ trắng nõn thon dài. Cô nhìn gương mặt tuấn mỹ, cao quý, lạnh nhạt của người đàn ông ấy, khóe môi khẽ cong.
Nhưng Bàn Thư không định chủ động. Cô yên tĩnh làm con mồi, chờ thợ săn tự tới là đủ.
Buổi tọa đàm hôm nay bàn về tình hình việc làm và nghiên cứu trong lĩnh vực tài chính. Đàm Thanh Việt đứng trên bục, ánh đèn trắng chiếu xuống khiến cả người anh như được bao phủ bởi một tầng hào quang bạc sáng rực rỡ.
Kết thúc buổi nói chuyện, Đàm Thanh Việt bị thầy giữ lại.
Anh lấy điện thoại nhắn cho Bàn Thư:
[Đừng chờ anh, em về trước đi. Ở đây anh còn chút việc phải xử lý.]
Bàn Thư đọc xong tắt màn hình, ngẩng đầu đối diện với ánh nhìn của Bùi Độ đang bị đám đông vây quanh. Cô hơi khựng, rồi nở một nụ cười ngọt ngào, thân thiện.
Nhưng Bùi Độ lại lãnh đạm dời mắt trước.
Chậc.
Khó nhằn thật đấy.
Bàn Thư xoay người, lẫn vào dòng người rời hội trường, song vẫn không bỏ qua ánh mắt kiềm chế nhưng hiện hữu rõ rệt từ phía sau. Đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên.
Trên đường, vài nam sinh huých vai nhau, định tiến tới xin cách liên lạc.
Nhưng cuối cùng chẳng ai đủ dũng khí.
Khi một cô gái quá đẹp, đàn ông sẽ không tránh khỏi tự ti. Và nhan sắc của Bàn Thư khiến sự tự ti ấy bị đẩy lên cực điểm.
Tất nhiên, ngoại lệ chỉ có những người đàn ông thực sự xuất chúng.
"À... chào."
Kỷ Trình bỏ mặc Mộc Vãn Vãn, sải bước đuổi theo Bàn Thư. Đôi môi mỏng khẽ nhếch, ánh mắt vốn dĩ hờ hững khi đối diện nguyên chủ, nay lại đầy si mê, nóng bỏng.
Bàn Thư đứng lại, đôi mắt màu trà nâu lướt qua hắn, nhạt nhẽo, không nói lời nào.
Kỷ Trình vốn là kẻ cực kỳ tự tin.
Sự tự tin ấy đến từ ngoại hình, gia thế hiển hách, cùng vô số người ái mộ từ nhỏ đến lớn.
Hắn chưa từng thất bại, càng chưa từng bị ai từ chối.
Ngạo mạn đến mức quá đáng.
Bàn tay hắn toát mồ hôi, lồng ngực dồn dập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=358]
Đây là lần đầu tiên hắn căng thẳng như vậy.
Bàn Thư tiếc nuối thu ánh mắt về:
"Kỷ Trình, không nhận ra tôi sao?"
Hắn sững người.
"Giọng tôi anh cũng không nhận ra à?" cuối câu, giọng cô khẽ nhấn, mỏng nhẹ - "Giới thiệu lại nhé, Kỷ Trình, tôi là Bàn Thư."
"Ầm----"
L
Trong đầu hắn nổ tung, trống rỗng.
Sắc mặt tái nhợt, mang theo tia xám xịt. Hắn lắp bắp:
"Không thể nào... sao có thể là Bàn Thư? Sao có thể là con bé mập..."
Hắn nghẹn lại.
Đau khổ cắn chặt môi.
Bộ dạng như bị đả kích nặng nề.
Trong mắt Bàn Thư dần dâng lên nét nghi hoặc, giọng bình thản:
"Khó chấp nhận lắm sao? Nhưng người từng bị các người chế nhạo, cười nhạo chính là tôi. Kỷ Trình, là anh nói với người khác rằng tôi thầm thích anh, đúng không? Tất cả những chuyện Mộc Vãn Vãn làm với tôi, anh đều biết cả, đúng không? Anh rõ ràng biết, tôi không hề ăn cắp, không quấn lấy anh, cũng không quyến rũ anh, đúng không?"
Mỗi chữ từ đôi môi đỏ mọng kia buông ra, gương mặt Kỷ Trình càng thêm trắng bệch.
"Kỷ Trình, các người rảnh rỗi đến mức đó sao? Chỉ bằng cách chế giễu, đạp đổ, hạ thấp tôi, mới thấy thỏa mãn sao?"
"Không... không phải vậy..." - Kỷ Trình hoảng hốt, cúi đầu muốn nắm lấy tay cô.
Hắn ấp úng, cổ họng nghẹn lại như nhét đầy bông, khó chịu, ngột ngạt, chẳng biết biện giải thế nào.
Bàn Thư cau mày ghét bỏ:
"Buông tay."
Kỷ Trình mắt hoe đỏ, khẩn cầu nhìn cô:
"Xin lỗi, xin lỗi... mẹ kiếp tôi là thằng tồi... em... tha thứ cho tôi, được không?"
Ánh nhìn xung quanh dần dồn đến.
Bàn Thư càng khó chịu.
Cô ghét bị vây xem như khỉ trong rạp xiếc.
Ngay lúc cô muốn giằng ra, một chiếc Maybach màu đen trượt đến, dừng ngay trước mặt. Cửa kính hạ xuống, lộ ra gương mặt cao quý, lãnh đạm của Bùi Độ.
Da anh trắng như tuyết, khí chất lạnh mỏng như băng sơn, lại khiến Bàn Thư chợt muốn lôi anh xuống, kéo vào vòng xoáy phàm trần đầy triền miên.
"Cô bé, cần giúp đỡ không?"
Ánh mắt anh lạnh lùng lướt qua bàn tay Kỷ Trình đang ghì chặt cổ tay cô, ánh nhìn sắc bén, lạnh lẽo.
Bùi Độ ngồi cao lâu ngày, tự nhiên toát ra sức ép khiến kẻ khác không khỏi chùn bước. Huống hồ Kỷ Trình chỉ là cậu ấm được nuông chiều.
Bàn Thư liếc hắn, ánh mắt như nhìn một đống rác.
Tim hắn nhói lên, đau buốt.
Vô thức buông tay.
"Lên xe đi." Bùi Độ nói.
Bàn Thư bước vào xe, tài xế lập tức nhấn ga, chiếc xe rời đi trong làn khói xăng nồng nặc, bỏ lại Kỷ Trình ngẩn ngơ.
Bùi Độ xoay chiếc bật lửa kim loại trong tay, đầu ngón tay tùy ý lướt qua những cạnh lạnh lẽo.
Anh nghe thiếu nữ nức nở cảm ơn, lòng "đại từ đại bi" quay sang liếc một cái. Sóng mũi đỏ, viền mắt hoe, làn da trắng hồng, đẹp như búp bê sứ.
Khóc đến tội nghiệp.
Bùi Độ bỗng nhớ tới con chó Pomeranian mình từng nuôi.
Cô gái nhỏ này khóc cũng rất dịu dàng, không hề có tiếng, chỉ những giọt nước mắt to tướng lăn dài, ướt má.
Đúng là... nhiều nước mắt thật.
Bùi Độ vốn rất ít dao động cảm xúc.
Ngón cái anh chậm rãi xoa lên hõm hổ khẩu bên bàn tay kia -- thói quen khi suy nghĩ.
Anh có một bí mật.
Anh đã mất ngủ từ lâu.
Dù đã gặp bác sĩ tâm lý, tự cho mình kỳ nghỉ, ngừng nghĩ việc... nhưng chẳng hiệu quả. Mãi đến hôm nay, ngồi cạnh cô.
Ngửi mùi hương ngọt dịu thoang thoảng trên người cô, anh lại thấy buồn ngủ.
"Cho em xuống ở ngã rẽ phía trước là được." - giọng thiếu nữ sau khi khóc, khàn khàn, mềm mại.
Ý nghĩ của Bùi Độ bị ngắt đoạn.
Anh nhìn sang, thấy cô đã dõi theo mình một lúc:
"Cảm ơn anh đã giúp em."
Bùi Độ: "Ừ."
Chiếc Maybach đen bóng trong khu dân cư cũ kỹ trông thật lạc lõng.
Bàn Thư mở cửa bước xuống. Vừa định đi thì giọng nam lạnh lẽo cất lên:
"Cô dùng loại nước hoa gì?"
"Black Opium của YSL." - Bàn Thư hơi ngạc nhiên, rồi chậm rãi đáp.
"Ừ."
Đứng dưới ánh đèn đường trắng nhợt, cô nhìn theo chiếc xe dần đi xa, mới thu hồi ánh mắt.
Nhưng... đâu phải Black Opium.
Cô có xịt nước hoa đâu.
Khóe môi đỏ khẽ nhếch.
Mở điện thoại, cô phát hiện nhóm chat năm nhất đã bùng nổ hơn 99+ tin nhắn.
Phía trên toàn là những lời chỉ trích nguyên chủ đạo đức bại hoại, quyến rũ bạn trai của Mộc Vãn Vãn.
Bên dưới lại có người xin cách liên lạc, thậm chí có ảnh chụp lén cô.
【Anh em, ai biết liên hệ chị gái này không, cứu với, tôi yêu rồi!】
【Cút m* mày, thằng nhãi! Tao cũng yêu, làm người với nhau sao phải nhường mày?!】
【Thành thật mà nói, tao cũng yêu.】
【Có thấy cô ấy hơi giống Bàn Thư không?】
【Hahaha, đừng đùa, sao có thể!】
[...]
Bàn Thư nhướng mày, thoát khỏi khung chat. Ngón tay khựng lại, rồi mở lại, tìm trong danh sách thành viên cái tên Phó Kim Lễ.
Cô dùng tài khoản nhỏ vừa lập để gửi lời mời kết bạn.
Phó Kim Lễ là mục tiêu công lược của cô.
Cũng chính là bạn cùng phòng của Kỷ Trình.
Nhưng lời mời kết bạn kia tựa như đá chìm đáy biển, mấy ngày trôi qua vẫn chẳng có động tĩnh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận