Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 367: Từ cô gái mập bị lừa tình trên mạng đến vạn nhân mê (16)

Ngày cập nhật : 2025-09-24 12:36:17
Nhà ga.
Khê Nhượng mặc chiếc áo khoác màu đen, khóa áo mở rộng, trên chiếc cổ cao dài đeo một sợi dây chuyền bạc phong cách Byzantine phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo. Mái tóc hơi rối che một phần chân mày, gương mặt tuấn mỹ lạnh nhạt, đôi mắt sâu hun hút nhìn chằm chằm cô gái nhỏ hơn hắn hẳn một cái đầu trước mặt.
Hắn một tay đút túi quần, tay kia xách túi cho Bàn Thư:
"Trên đường nhớ chú ý an toàn, đừng tùy tiện ăn đồ người khác đưa. Nhớ báo bình an cho anh."
Bàn Thư cong môi, nửa cười nửa không:
"Anh, em đâu còn là con nít nữa."
Nụ cười bên môi Khê Nhượng nhạt dần, hắn khẽ nhướng mày, giọng điệu hờ hững:
"Chuyện em lấy anh ra để kích thích Phó Kim Lễ, anh vẫn chưa tính sổ với em đâu."
Làn da trắng đến mức tái nhợt, dáng người cao gầy nổi bật giữa đám đông bình thường, khiến hắn trở thành tâm điểm.
Bàn Thư cố ý chọc tức lại:
"Biết đâu em thật sự sẽ yêu Phó Kim Lễ thì sao? Anh ấy đối với em cũng đâu phải không có tình cảm."
Đôi mắt đen của Khê Nhượng nhìn cô bình thản, giống như dòng suối trong vắt, tưởng chừng dịu dàng mà khi chạm vào lại lạnh buốt thấu xương.
Hắn đưa tay xoa mái tóc của cô, giọng lười nhác, mí mắt hơi cụp xuống, liếc cô một cái:
"Đừng chọc anh giận."
"Anh đẹp trai, cho em xin cách liên lạc được không?"
Người lên tiếng là Vu Tuyết, nhan sắc diễm lệ, dáng người nóng bỏng, là hotgirl khá nổi tiếng ở thành phố A. Từ trước đến nay chưa từng có đàn ông nào từ chối cô ta, nên cô ta rất tự tin.
Cô ta đã để ý Khê Nhượng từ lâu.
Dù biết bên cạnh hắn có bạn gái, nhưng đàn ông có gia đình hay bạn gái với cô ta chẳng phải chưa từng. Hơn nữa người đàn ông này quả thật quá xuất sắc: vai rộng eo hẹp, chân dài dáng cao, da trắng như tuyết, ngũ quan tinh tế, nhất là cái khí chất lười nhác, phóng đãng ấy, đủ để khơi dậy dục vọng chinh phục của phụ nữ.
Khê Nhượng liếc nhìn Bàn Thư hai giây, rồi chậm rãi mở miệng:
"Bạn gái, không ngăn lại sao?"
Nói rồi hắn vươn tay kéo cô gái nhỏ vào lòng, đôi môi mỏng kề sát vành tai Bàn Thư, hơi thở nóng rực phả đến. Giọng nói nghe như ôn nhu tình tứ, nhưng ánh mắt hắn lại lạnh đến mức khiến người ta rùng mình.
Nụ cười trên mặt Vu Tuyết cứng lại, không thể tin nổi có người đàn ông dám từ chối cô. Cô liếm môi, lời nói đầy ám chỉ:
"Anh đẹp trai à, em gái nhỏ sao chơi bằng chị?"
Nghe vậy, Bàn Thư cuối cùng cũng quay sang nhìn cô ta một cái.
Thực ra cô chỉ tò mò, mấy câu sến súa như vậy mà cũng nói ra được.
Chính cú quay đầu ấy khiến Vu Tuyết nhìn rõ gương mặt của Bàn Thư. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt, không chút phấn son mà đẹp đến mức khiến người khác nghẹt thở.
Bàn Thư vô tội mím môi cười:
"Chị ơi, hình như cái mặt của chị lệch rồi đấy. Ngại quá, bạn trai em vẫn thích tự nhiên hơn."
Vu Tuyết mặt tái xanh, không nói được câu nào, lặng lẽ bỏ đi.
Còn so gì nữa?
Trước một nàng tiên thật sự, mấy dấu vết dao kéo trên mặt cô ta trông vừa thô vừa giả.
Chờ Vu Tuyết đi rồi, Bàn Thư ngẩng đầu cười tít mắt:
"Anh, đào hoa ghê ha."
"Cũng tạm." Khê Nhượng cúi mắt, nhét túi đồ vào lòng cô, "Xe đến rồi, đi đi."
Bàn Thư bước vào cửa kiểm soát vé. Trước khi lên xe, cô ngoái đầu lại, nhìn thấy người đàn ông một tay đút túi, ánh mắt lười nhác dõi theo mình. Đám đông phía sau hắn dường như chỉ là phông nền làm tôn thêm dáng vẻ ấy.
Khê Nhượng, thật sự rất đẹp trai.
Bàn Thư thờ ơ nghĩ vậy.

Vừa về đến thành phố C, điện thoại đã reo.
"Anh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=367]

Bàn Thư vừa đi vừa nghe máy, "Có chuyện gì vậy?"
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, chỉ nghe tiếng thở mỏng manh của người đàn ông, rồi hắn khẽ nói:
"Quên dặn em. Anh cũng có để dành chút tiền, hay anh theo em về thành phố C nhé?"
Trong giọng nói ấy, ẩn giấu mong đợi không dễ nhận ra.
Bàn Thư giả vờ không nghe thấy, chậm rãi hỏi:
"Ở thành phố C, anh có người thân sao?"
Ở đầu dây bên kia, Khê Nhượng ngồi ngả trên sofa, cổ ngửa ra, dáng vẻ lười biếng. Nghe câu hỏi, yết hầu hắn trượt lên xuống nặng nề.
Không.
Nhưng ở đó có Bàn Thư.
"Nhưng mà... như vậy em sẽ thường xuyên được gặp anh." Giọng nói nửa đùa nửa thật, nhưng chứa đầy nghiêm túc.
Anh hít thở chậm lại, nghe thấy giọng ngọt mềm của cô vang lên:
"Đừng, Phó Kim Lễ mà thấy anh, chắc chắn sẽ không vui đâu."
Khê Nhượng cúi mắt:
"Ừ."
"Anh còn chuyện gì nữa không?"
"Không, cúp đi."
Hắn nhìn tấm thẻ ngân hàng mỏng manh trên bàn trà, cúi đầu cười khẽ một tiếng.

Bàn Thư trở về căn hộ, Đàm Thanh Việt vẫn chưa về, anh ta lúc nào cũng bận.
Cô mở máy tính, vừa vào game thì cuộc gọi thoại của Bùi Ký bật lên. Rõ ràng cậu chờ cô online suốt.
"Chị."
"Ừ?"
"Chị biến mất hai ngày rồi." Bùi Ký nằm gục trên bàn, mái tóc xoăn mềm rũ xuống, giọng buồn buồn: "Em thấy hơi buồn."
"Dạo này chị bận."
Cậu im lặng vài giây, khẽ nói:
"Nhưng lần nào chị cũng lấy lý do này, nghe chán lắm."
Ngay cả khi qua loa chị cũng chẳng có chút thành ý nào.
Bùi Ký càng thấy buồn hơn:
"Chị ở ngoài có nuôi thêm con cún khác rồi đúng không?"
Nghe cậu nói giọng giận dỗi, Bàn Thư bật cười:
"Không có."
"Chị, em rất rất muốn gặp chị."
Muốn đến mức kẹo mút ăn cũng chẳng còn thấy ngọt.
Cậu đổi sang tai nghe có dây, ngón tay quấn lấy sợi dây, gò má trắng mịn đỏ ửng, mái tóc màu xám bạc xoăn nhẹ rối tung, hơi thở nóng hổi:
"Chị, em hình như bị sốt rồi."
Bàn Thư khựng lại, giọng hạ thấp:
"Uống thuốc chưa?"
Đầu óc Bùi Ký nặng nề, ban đầu lắc đầu, rồi nhớ ra cô không thấy được, bèn mím môi tủi thân, cuối cùng ngoan ngoãn đáp:
"Chưa uống."
"Biết thuốc hạ sốt ở đâu không?" Giọng cô bất lực.
Cậu gật đầu, khe khẽ "ừ" một tiếng:
"Em uống ngay đây, chị đừng tắt máy."
Trong điện thoại vang lên tiếng loạt xoạt.
Cậu đổ hai viên thuốc từ lọ, uống cùng cốc nước lạnh bên cạnh. Rồi ôm chặt điện thoại, giọng khàn khàn:
"Nếu em ở cạnh chị, em sẽ không khó chịu thế này."
"Bùi Ký."
"Ừ?" Giọng nghẹt mũi.
"Đừng làm nũng."
Bùi Ký chớp mắt, ngây người vài giây mới hiểu ra, hàng mi cụp xuống, ngón tay gõ chuột, lẩm bẩm:
"Chị chẳng thương em gì cả... đến làm nũng cũng không cho."
Giọng cậu càng thêm ngoan ngoãn, ngón tay thon dài trắng muốt đặt dưới cằm, chậm rãi thì thầm:
"Em rất ngoan. Chị có thể gặp em không?"
"Ngoan nào, chờ thêm chút nữa nhé." Cô dịu dàng dỗ dành.
Chị thích trẻ con ngoan.
Bùi Ký nghĩ thầm.
"Trên đời này không có ai ngoan hơn em đâu. Chị, chị có thể chỉ thích mình em thôi không..."
Cậu mím môi, giọng dính dấp, lơ lớ:
"Nếu chị đồng ý ngày mai gặp em, bệnh của em chắc chắn sẽ khỏi liền."
Lại nũng nịu.
Bàn Thư cúi mắt.

Bình Luận

0 Thảo luận