[Anh đang hút thuốc à?] Bàn Thư hỏi, giọng điệu nhàn nhạt, chẳng mấy bận tâm.
[Thế nào, em không muốn tôi hút?]
[Ừm.]
[Em muốn quản anh sao?]
Bàn Thư khẽ cong môi: [Hút thuốc không tốt cho sức khỏe đâu, anh.]
[Ồ, lần sau gặp mặt thì quản anh đi. Còn giờ đang nói chuyện điện thoại, em quản được chắc.]
Câu nói này rõ ràng là một phép thử.
Thử xem Bàn Thư có muốn gặp mặt hắn không.
Cái tấm ảnh chụp màn hình kia cuối cùng vẫn khiến lòng Khê Nhượng dấy lên gợn sóng.
Nói vậy thôi, nhưng Khê Nhượng vẫn ấn tắt điếu thuốc trong gạt tàn. Giọng hắn sau khi hút thuốc khàn khàn, trầm thấp: [Ừm?]
[Anh muốn gặp em sao? Nhưng em sợ người ta sẽ không vui.] Bàn Thư giả vờ khó xử.
Khuôn mặt Khê Nhượng không chút cảm xúc, giọng điệu mang theo châm chọc: [Hắn? Ai cơ? Người em thích?]
Cô gái trả lời một cách đương nhiên: [Đúng thế.]
[Duo không, đi cùng anh một ván.] Khê Nhượng nói.
Bàn Thư nhướng mày: [Vậy thì anh phải dạy em cách theo đuổi đàn ông.]
[Ừ.]
Thật ra Khê Nhượng không hề tình nguyện.
Hắn thì biết quái gì cách theo đuổi đàn ông chứ.
Nhưng sợ làm cô bé phật lòng, hắn mới chán chường mà gật đầu đồng ý.
Đã lâu rồi hắn chưa nếm mùi thua thiệt thế này.
Khê Nhượng nhìn vào danh sách bạn trong game -- cái nick "con cá" bị hắn lạnh nhạt mấy ngày qua -- khẽ nhếch môi tự giễu. Hắn vốn nghĩ mình là một con cá trong ao nhỏ của cô gái, ai dè đến tư cách bị câu lên cũng chẳng có.
Những ngày sau đó, Bàn Thư liên tục duo cùng Khê Nhượng.
Cô phát hiện ra Khê Nhượng cũng rất biết chơi.
Đúng là tra nam thì ở khoản ăn chơi giải trí nào cũng có thiên phú riêng.
Hơn nữa hắn có một điểm hoàn toàn khác với Bùi Kỳ:
Bùi Kỳ thì chẳng quan tâm skin đẹp hay xấu, miễn mạnh là được.
Còn Khê Nhượng thì toàn chọn những skin vừa ra sân đã ngầu lòi, khiến mấy cô gái la hét ầm trời.
Bùi Kỳ thì lại hơi dính người.
Bàn Thư thì chỉ qua loa trả lời cậu ta hai câu: [Ngoan, nghe lời.]
⸻
Câu lạc bộ C.A.
Đèn trong tòa nhà sáng suốt đêm không tắt.
Bùi Kỳ chớp mắt, hàng mi dày rủ xuống để lại bóng mờ trên mi mắt dưới, nụ cười bên khóe môi cũng nhạt đi.
"Đội trưởng làm sao vậy?"
Trong đại sảnh vắng lặng, chỉ còn tiếng game vang lên. Vài người khẽ thì thầm. Người mở lời là pháp sư Lạc Thâm. Vì Bùi Kỳ nhỏ tuổi nhất, gọi là "anh Bùi" nghe kỳ, nên cả đội đều gọi cậu là "đội trưởng".
"Nghe nói yêu đương online rồi đấy."
Người đáp lời là Trương Vĩ, phụ trách đường giữa.
Lời vừa rơi xuống, cả đại sảnh im phăng phắc một phút. Rồi ngay sau đó nổ tung:
"Đm, đm, đội trưởng từ bao giờ yêu online vậy?"
Là hai thành viên còn lại lên tiếng.
Bùi Kỳ ủ rũ, cau mày: "Các người còn có thể nói to hơn chút nữa không? Tôi đâu có điếc."
"Đội trưởng, thật sự yêu online rồi à?" Trương Vĩ tò mò hỏi.
Bùi Kỳ tức tối cắn cây kẹo mút: "...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=360]
Tạm coi là vậy."
Bình thường họ chưa từng thấy Bùi Kỳ thế này. Tuy nhỏ tuổi, nhưng do sớm bộc lộ thiên phú eSports kinh khủng, lại là main C, kiểm soát toàn bộ nhịp độ đội tuyển, nên phần lớn lúc nào cậu cũng lạnh lùng.
Đặc biệt là khi thi đấu, dáng vẻ thảnh thơi, lười biếng, ngông cuồng tự tin, cứ như trên đời này chẳng có việc gì cậu làm không được.
Thế nhưng, Bùi Kỳ cũng chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi.
Lạc Thâm, tự xưng là "anh cả", kéo ghế nhỏ lại gần: "Cậu đã từng gặp cô ấy ngoài đời chưa?"
Bùi Kỳ ngẩn ngơ lắc đầu.
Trương Vĩ xen vào giỡn: "Lỡ đâu là kiểu 'trên mạng tiên nữ, ngoài đời bà thím' thì sao..."
Ba người còn lại gật gù đồng tình, ánh mắt đầy thương hại:
"Đội trưởng, tốt nhất đừng sa đắm nhanh thế. Ai biết bên kia là yêu quái gì đâu!"
Bùi Kỳ hơi cau mày, giọng mang theo cảnh cáo: "Không được nói cô ấy như vậy."
Trương Vĩ và Lạc Thâm nhìn nhau, thầm nghĩ: Xong rồi, cậu ta sa lưới thật rồi.
Lạc Thâm hắng giọng hỏi tiếp: "Cậu có rủ... bạn gái đi gặp mặt chưa? Cô ấy đồng ý không?"
Bùi Kỳ hờ hững "ừ" một tiếng: "Chị ấy nói vẫn chưa chuẩn bị tốt."
Chị ấy.
Chậc.
Đường mật muốn sâu răng luôn.
Bùi Kỳ ôm mặt, buồn bã: "Chị ấy mấy hôm nay không trả lời tin nhắn của tôi, lại còn duo rank với người khác... Có phải chị ấy có 'cún con' mới rồi không?"
"..."
Lạc Thâm thở dài: "Cô ta chắc chắn là đang treo cậu thôi. Nếu không sao lại mấy ngày liền không trả lời."
Bùi Kỳ lại không chịu người khác nói xấu nửa lời về Bàn Thư.
"Không thể nào. Chị ấy không như vậy. Chỉ là chị ấy bận quá, không có thời gian trả lời thôi. Các người không hiểu gì về tình yêu cả!"
Bùi Kỳ cắn chặt đầu lưỡi, nghiêm túc khẳng định.
"..."
Lạc Thâm lại hỏi: "Người duo với bạn gái cậu là nam hay nữ?"
Bùi Kỳ ủ rũ: "Tôi chưa xem."
Cậu sợ nếu nhìn, bản thân sẽ không kìm được mà nhắn tin cho "chị". Nhưng chị sẽ thấy phiền, cậu không muốn bị ghét bỏ.
"Đưa ID cho tôi, tôi đi check!" Trương Vĩ bật máy tính, nghiến răng: "Mẹ nó, dám giành phụ nữ với đội trưởng tôi, chán sống rồi chắc!"
Bùi Kỳ: "Devil."
Trương Vĩ: "Tên ngông thật, còn dám lấy nick 'Quỷ Sa Tăng'?"
Lạc Thâm vuốt cằm trầm ngâm: "Công nhận, so với ID 'Trùng Sinh Phúc Hắc Lãnh Thiếu' của đội trưởng thì nghe ngầu hơn hẳn."
Bùi Kỳ: "..."
"Vãi, là đàn ông! Rank cũng cao phết!"
Bùi Kỳ lập tức ủ rũ, lông mày sụp xuống, buồn rầu nói: "Chị chắc chỉ sợ liên lụy tôi thôi. Chị sợ tôi rớt sao nên mới không duo rank với tôi..."
Không khí lặng đi mấy giây.
Mấy chàng trai gồng mình nhịn cười đến đỏ bừng mặt:
"Anh Bùi, anh là anh của em, nhưng mẹ ơi, anh đúng là não yêu đương thật sự luôn đó."
Bùi Kỳ kéo mũ áo hoodie trùm kín đầu. Đôi mắt màu hổ phách dán chặt vào khung chat với Bàn Thư. Ngón tay trắng bệch siết chặt. Khóe mắt ửng đỏ, ánh nhìn ướt át, hằn lên sắc hồng.
Cậu chớp đôi mắt cay xè, nhấn gọi điện cho cô.
Ba lần chuông mới có người bắt máy.
[Gọi điện làm gì vậy? Không phải tôi đã nói là có việc bận sao?]
Giọng thiếu nữ hơi ngạc nhiên vang lên.
Bùi Kỳ uất ức dụi mắt, sợ nước mắt rơi xuống. Nhưng khi cất tiếng, giọng nói vốn trong trẻo nay đã khàn đi:
[Nhưng chị rõ ràng đang duo với đàn ông khác...]
[Chị, em buồn lắm."]
[Bùi Kỳ.] Bàn Thư dịu dàng lên tiếng: [Sao lại buồn? Hửm?]
[Chị rõ ràng biết em là Bùi Kỳ... Chị chỉ cần tra trên mạng là thấy em ngay... Chị cũng biết em đánh game rất rất giỏi...
Vậy tại sao chị lại đi tìm người đàn ông khác chơi cùng? Tại sao lại không thèm để ý đến em...]
Tiếng thở dồn dập xen lẫn uất ức.
Bàn Thư im lặng.
Khóe mắt Bùi Kỳ đỏ hoe, giống hệt một chú cún nhỏ bị vứt bỏ trong đêm mưa.
[Chị, Bùi Kỳ... thật sự rất thích chị.]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận