Buổi chiều, Hạc Thích hẹn gặp cô.
Ở quán cà phê.
Quán được trang trí đơn giản, khách rất ít.
Khi Bàn Thư bước vào, Hạc Thích đang ngồi cạnh cửa sổ, khí chất u ám, giống như một lệ quỷ lang thang giữa nhân gian.
Bàn Thư khựng lại một chút, sau đó tiến lên ngồi đối diện anh.
Khi thấy cô đến, luồng khí âm trầm trên người Hạc Thích cũng tan đi phần nào.
"Muốn uống gì không?" Anh thu lại ánh sáng kinh diễm trong mắt, bình thản hỏi.
Bàn Thư chống cằm nhìn anh:
"Có gì gợi ý không?"
"Mocha thì ngọt, Cappuccino thì bọt mịn, Latte dừa thì hơi đắng... Anh nghĩ em có lẽ sẽ thích mocha."
Dù sao lần trước anh cũng phát hiện, cô khá thích đồ ngọt.
"Được, một ly mocha." Cô nhẹ giọng nói với nhân viên.
Rồi quay sang anh:
"Còn anh thì sao?" Ánh mắt lướt nhìn bàn trống trơn trước mặt anh.
Hạc Thích mím môi lắc đầu:
"Không cần."
Bàn Thư hờ hững nhấc mí mắt, giọng lười nhác:
"Đường đường Hạc đại hoạ sĩ hiếm khi chủ động hẹn gặp, nói đi, có chuyện gì?"
Anh cắn nhẹ môi, ánh mắt dò xét nhìn cô:
"Chuyện trái tim của em... có phải cần hy sinh của người khác không?"
Cô nhếch môi.
"Ý gì đây? Anh đang trách tôi à?"
Ngón tay trắng ngần, xinh đẹp gõ nhẹ lên mặt bàn.
Tiếng động nhỏ thôi, lại khiến anh rối bời.
Hạc Thích mấp máy môi, nhìn gương mặt sáng rực đầy sức sống kia, rồi khẽ nhắm mắt:
"Em không thể... làm vậy."
"Hửm? Anh lấy tư cách gì mà nói với tôi những lời này?" Bàn Thư khẽ nhíu mày, tao nhã khuấy cà phê, "Nói cho tôi biết, anh đứng ở góc độ nào? Hay là... đang bênh vực ai?"
"... An Hạ Hạ là người lương thiện."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=150]
Vài giây im lặng sau, anh nói.
Biểu cảm của Bàn Thư không hề thay đổi.
Chỉ thầm than rằng, quả nhiên giữa nữ chính và người ái mộ cô ấy tồn tại một loại từ trường khó ai có thể xoay chuyển.
Dù cho cô đã xuất hiện trước đó, thì Hạc Thích và nữ chính vẫn sẽ gặp nhau.
Mà điều này, Bàn Thư không thấy có gì sai.
Mỗi người tự có năng lực của mình thôi.
"Ý anh là, tôi chính là loại độc ác tàn nhẫn, muốn móc tim người ta à?"
Lời cô thẳng thắn.
Hạc Thích không phủ nhận.
Sau vài giây trầm mặc, Bàn Thư lạnh lẽo nhếch môi:
"Hạc Thích, anh phải hiểu, không phải tôi muốn trái tim của cô ta."
"Kẻ hèn mọn, trái tim cũng hèn mọn."
"Còn tôi, không cần một trái tim hèn mọn."
Cô kiêu ngạo như thế.
Gọi là con cưng của trời cũng không sai.
Xuất thân quyền thế, thông minh, học vấn cao, dung nhan ưu tú, vóc dáng trời ban... nghề nghiệp cũng cao quý khiến người ta ngưỡng mộ: phục chế tranh cổ.
Ông trời thật quá ưu ái cô.
Thế nên Hạc Thích khó mà tưởng tượng, vì sao cô lại dùng thủ đoạn uy hiếp, dụ dỗ một người kém xa mình, thậm chí tầm thường, để có được trái tim.
Nhưng sự thật là... cô vốn kiêu căng, tùy hứng.
Đúng là chuyện cô sẽ làm.
Nói rằng Hạc Thích để tâm đến An Hạ Hạ ư? Không hẳn.
Một là họ gặp nhau chẳng mấy lần.
Hai là, trước mắt đã có viên ngọc như Bàn Thư, sao anh còn nhìn hạt cát nhỏ bé kia?
So với nói anh thấy bất công cho An Hạ Hạ, chi bằng nói rằng, anh thực sự không hiểu.
Không hiểu vì sao cô lại làm thế.
---- Uy hiếp, đe dọa, dụ dỗ, chỉ vì một trái tim.
"Là tôi không cần. Mong Hạc tiên sinh hiểu, chính tôi không cần trái tim của cô ta." Ánh mắt cô long lanh, ngấn lệ, nhìn anh như hoa lê trong mưa, khiến lòng anh đau thắt, "Tôi mặc kệ những người đàn ông kia vì tôi đã làm gì, mặc kệ An tiểu thư kia đã nói dối bao nhiêu lần, thêm mắm dặm muối bao nhiêu, mặc kệ anh nghĩ sao. Sự thật là... tôi chê cô ta."
Cô chẳng mạnh mẽ chút nào.
Anh còn chưa nói gì, mà cô đã khóc đến thế.
Hạc Thích bất lực thở dài.
Đáng lẽ phải sớm nghĩ ra, vị tiểu thư này vốn kiêu ngạo, khó chiều.
Làm cô giận, quả là phiền toái.
"Xin lỗi, là tôi chỉ nghe lời một phía của An Hạ Hạ."
Tiểu thư lẳng lặng nhìn anh mấy giây, yên lặng đến mức làm anh hoảng.
"Tôi nghĩ, tôi với Hạc tiên sinh không cùng đường. Sau này, nếu không có chuyện gì, đừng gặp lại nữa."
Ngón tay Hạc Thích khựng lại, anh cau mày, chỉ có thể nhìn cô đi xa dần.
......
Vài ngày tiếp theo, Hạc Thích hầu như sáng tối đều nhắn tin cho cô, nhưng như đá chìm đáy biển.
Anh không hiểu. Chỉ là thái độ lạnh nhạt của Bàn Thư thôi, mà cũng khiến anh bực dọc muốn phát điên.
Rõ ràng chỉ là hai người không mấy thân quen.
Anh nghĩ, có lẽ đã đến lúc phải hỏi cho rõ.
Anh tạm coi đây là... mình đã có tình cảm với Bàn Thư.
Loại tình cảm này, khi anh cầm cọ, bức tranh cuối cùng cũng chỉ có bóng dáng cô.
Ảnh hưởng quá lớn.
Anh nghĩ.
Thứ cảm xúc khiến người ta luống cuống này, đúng là chẳng lành.
Ít nhất, nó khiến anh cạn kiệt cảm hứng.
Anh chẳng tìm được cách hay.
Anh vốn vụng về.
Đành đến quán phục chế tranh của cô, ngồi chờ.
Nhưng anh không ngờ, thứ chờ được lại là một gáo nước lạnh buốt, khiến toàn thân đông cứng.
Bàn Thư hôm nay hiếm khi không mặc sườn xám, mà là váy lụa xanh đậm, hai bờ vai trắng ngần.
Cạnh cô là một người đàn ông mà anh quen thuộc vô cùng.
Cô ôm trong ngực bó hoa hồng trắng xinh đẹp.
Nhưng cô, lại còn xinh đẹp hơn hoa.
Hạc Thích đứng c.h.e.c lặng, toàn thân cứng ngắc, gần như không thể cử động.
Trong tay anh siết chặt bức tranh cổ vừa tìm đến.
Trên đó có dấu vết phá hoại tinh vi, cố ý.
Giống như trái tim anh - đang rạn nứt, chằng chịt vết thương.
Hạc Gia Lễ nắm bàn tay mềm mại của cô, trên mặt là nụ cười dịu dàng:
"Hôm nay chị thật đẹp."
Bàn Thư lười biếng liếc anh:
"Hửm? Trước kia tôi không đẹp sao?"
Hạc Gia Lễ cười càng rạng rỡ:
"Trước giờ đều đẹp, hôm nay chị còn đón em sau giờ học, em rất vui."
Đúng là, chú cún nhỏ dễ dàng thoả mãn vì một chút quan tâm.
Bàn Thư mím môi cười khẽ.
Cô lấy chìa khóa trong túi, định mở cửa, dường như lúc này mới phát hiện người đàn ông đang đứng đó, liền ngạc nhiên nhìn anh:
"Sao anh lại ở đây?"
Ánh mắt u tối của Hạc Thích gắt gao nhìn Hạc Gia Lễ.
Hạc Gia Lễ nhíu mày.
Bản năng mách bảo anh, mối quan hệ giữa Hạc Thích và Bàn Thư không đơn giản.
Anh lặng lẽ ôm cô chặt hơn.
Một cách trẻ con để thể hiện sự chiếm hữu.
Hai anh em ruột, mười mấy năm chưa từng gặp, nhưng luôn biết đối phương tồn tại.
"Tại sao em lại ở bên cô ấy?" Ánh mắt Hạc Thích bao phủ sát khí lạnh lẽo, "Buông cô ấy ra."
Hạc Gia Lễ không những không buông, ngược lại càng ôm chặt hơn, nụ cười nhàn nhạt:
"Lâu ngày không gặp, anh cũng muốn quản tôi sao?"
Hạc Thích khẽ nhắm mắt.
Năm đó, người phụ nữ tàn nhẫn kia chọn Hạc Gia Lễ, cũng là điều dễ hiểu.
Dù sao Hạc Gia Lễ sinh ra đã có đôi môi dễ khiến người ta yêu thích, không giống anh - ít lời, u ám, đáng sợ.
Anh chưa từng muốn quấy rầy cuộc sống của bọn họ.
Cũng không hy vọng bọn họ sẽ quấy rầy cuộc sống của mình.
Hạc Thích thấy hoảng hốt.
Hoảng hốt rằng, Bàn Thư cũng sẽ như người phụ nữ kia, thiên vị Hạc Gia Lễ... mà chán ghét anh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận