Giấc mơ này quá dài.
Dài đến mức khiến người ta tuyệt vọng.
Thời Lâm trơ mắt nhìn chính mình đi lướt qua bên cạnh cô, ánh mắt khinh miệt như nhìn thứ dơ bẩn, cúi đầu mà liếc cô một cái:
"Đúng là ngu ngốc."
Hắn không thể tin nổi sự lạnh lùng tàn nhẫn ấy lại là chính mình.
Rõ ràng trông thấy cô chịu giày vò, mà hắn lại không hề đưa tay cứu giúp.
Thật sự quá c.h.e.c lạnh.
Giấc mơ này, thật sự dài đến tận cùng.
Họ thấy chính mình dịu dàng, chu đáo mà chăm sóc An Hạ Hạ, trong khi từng chút từng chút làm tổn thương một cô gái vô tội khác.
Rõ ràng cô chẳng làm gì sai.
Cứ như thể cả một đời đã bị giấc mộng ấy nghiền nát.
...
Họ đột ngột bừng tỉnh.
Bùi Cảnh run rẩy đôi tay, nhìn người nằm trên bàn phẫu thuật là An Hạ Hạ. Không biết là nên thở phào hay thấy may mắn, hắn chỉ nặng nề thở ra một hơi.
Không kịp nghĩ gì khác, hắn vội vàng lấy ra chiếc hộp chuyên chế tạo từ trước.
"Xe... xe đến chưa?"
Phó Sơ Nghiễm mệt mỏi gật đầu: "Từ đường núi phía sau. Ở đây, để tôi xử lý hậu quả."
Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn thi thể đã sớm lạnh băng của An Hạ Hạ.
Khi đó, có phải cô cũng đau đớn như thế...
Có phải cô cũng oán hận hắn?
Ngón tay Hạc Thích run lên nhè nhẹ. Nỗi sợ hãi khổng lồ như miệng c.h.e.c dữ tợn muốn nuốt chửng hắn. Hắn chậm rãi, khó nhọc khom người, nôn ra từng ngụm c.h.e.c tươi.
Tại sao hắn lại có thể như thế...
Lại có thể đối xử với cô như thế...
Cô rõ ràng yêu hắn như vậy.
Chẳng lẽ tất cả chỉ là lợi dụng?
...
Trong bệnh viện.
Thời Lâm chậm rãi mở mắt, phức tạp nhìn lên trần nhà, vẻ mặt khó dò.
Hắn khẽ đảo mắt.
Thiếu nữ đang thong thả cắt tỉa nhành hoa, thấy hắn tỉnh lại thì mỉm cười dịu dàng:
"Anh, anh mơ thấy gì rồi?"
Thời Lâm loạng choạng bước xuống giường, mạnh mẽ ôm chặt Bàn Thư vào lòng, như ôm được bảo vật vừa mất nay tìm lại:
"Tiểu thư... Thư Thư, xin lỗi... xin lỗi..."
"Không cần nói xin lỗi đâu, anh." Cô nhẹ nhàng đẩy hắn ra, thẳng thắn nhìn vào đôi mắt đen sâu như hắc diệu thạch kia:
"Anh phải chuộc tội đấy."
"Được. Em muốn anh làm gì cũng được."
Bàn Thư khẽ cong môi:
"Anh biết mà, chỉ có kẻ sống sót mới có tư cách yêu em."
Cô hơi nhếch môi:
"Và phải chuộc tội."
"Được, như em muốn."
Bàn Thư dường như có linh cảm, ngẩng nhìn về phía cửa phòng bệnh. Người đàn ông mặc áo blouse trắng, trên người dính c.h.e.c, hốc mắt đỏ, các ngón tay tái trắng.
Cô lười biếng nhấc mí mắt, giọng lạnh nhạt:
"Anh nghe thấy rồi chứ."
"...Ừ." Bùi Cảnh lặng lẽ bước vào, đặt chiếc hộp dưới chân Bàn Thư:
"Đây là nội tạng của An Hạ Hạ."
Bàn Thư nghiêng đầu, khẽ nheo mắt, lộ vẻ nghi hoặc:
"Nhưng tôi đâu có cần. Tôi chưa bao giờ nói muốn tim hay bất cứ thứ gì của An Hạ Hạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=168]
Là các anh muốn tôi sống, chứ tôi thì không hề muốn."
Cô nhẹ nhàng nhấc hộp lên, "cạch" một tiếng mở nắp, nhìn vài giây rồi ghét bỏ đóng lại, ném thẳng vào thùng rác.
"Quả nhiên, cũng như chính An Hạ Hạ-- tanh hôi, ghê tởm."
Bùi Cảnh mấp máy môi, cuối cùng vẫn nhắm mắt đầy đau đớn.
"Những chuyện đó... là thật sao?"
"Chuyện gì?"
"Chuyện chúng tôi..."
Động tác tay Bàn Thư không ngừng, vẫn bình thản cắt tỉa cành lá thừa:
"Ừ, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ cái đau như xé tim toạc phổi đó."
Cô hài lòng ngắm tác phẩm, đưa bình hoa cho Thời Lâm, rồi chậm rãi đứng dậy, chân trần bước đến.
Ngắm nhìn cây kéo nhỏ trong tay, cô chậm rãi dí đầu nhọn vào ngực Bùi Cảnh, giọng rất nhẹ:
"Hồi đó các anh dùng dao mổ còn sắc hơn cái kéo này cả trăm lần, đâm thẳng vào ngực tôi... rất đau, Bùi Cảnh. Khi đó tôi cầu xin anh buông tha tôi... nhưng anh nói không được, ai bảo Hạ Hạ vì tôi mà chịu nhiều ủy khuất chứ..."
"Rõ ràng anh biết, cô ta khỏe mạnh hơn bất kỳ ai, vậy mà vẫn cố tình làm giấy chứng nhận giả cho cô ta."
"Các anh sống sờ sờ mà móc trái tim già cỗi, bệnh tật, mục rữa của tôi ra."
"Rồi vứt vào thùng rác."
Bàn Thư bóp cằm Bùi Cảnh, buộc hắn phải nhìn thẳng vào mắt mình:
"Anh yêu An Hạ Hạ như thế, chỉ cần cô ta chịu chút ủy khuất, anh liền lấy tôi ra làm kẻ chịu tội thay. Nói đi... tôi sai ở đâu?"
"...Xin lỗi."
Bùi Cảnh đau đớn nhắm chặt mắt, như muốn trốn tránh nỗi dày vò sắp g.i.e.c c.h.e.c hắn.
Phải rồi.
Cô chưa từng làm gì sai.
Cô chỉ là một người con gái ưu tú, xinh đẹp.
An Hạ Hạ ghen tị, vu khống, hủy hoại cô.
Còn bọn họ-- đều là đồng phạm.
Bàn Thư khẽ cười:
"Anh có một cơ hội chuộc tội, Bùi Cảnh."
Bùi Cảnh chậm rãi mở mắt, gần như ngước lên nhìn vị thần mình tôn thờ.
Mà hắn, lại chỉ là một tội nhân đang nóng ruột chờ đợi thần giáng xuống trừng phạt.
Quả thực hắn đáng c.h.e.c vạn lần.
"Hãy sống vì tôi." Bàn Thư cất giọng mềm mại mà mê hoặc:
"g.i.e.c bọn họ đi, được không?"
Cô chẳng hề tránh né Thời Lâm.
Ý đồ của cô rất đơn giản.
Để bọn họ tự g.i.e.c lẫn nhau, chịu đủ dày vò.
Dù cô bảo làm gì, Thời Lâm cũng sẽ nghe theo.
Vì bọn họ yêu cô.
Cô biết.
Và cô lợi dụng chính tình yêu khắc cốt ghi tâm đó.
Ngay từ đầu, cô đã dùng "tình yêu" làm mồi nhử, bày ra ván cờ sinh tử khiến họ cả đời không thể thoát.
Sống hay c.h.e.c.
Chuộc tội.
Thế mới công bằng, phải không?
Bàn Thư ngoan ngoãn nheo mắt, thong thả hút một ngụm trà sữa:
"Đừng có làm kẻ đào ngũ nha ~"
...
Đêm mưa giông sấm chớp, người đàn ông sắc mặt tái nhợt, ôm chặt lấy cô từ phía sau, như một lời vĩnh biệt.
"Thư Thư, nhìn anh đi."
Bàn Thư xoay người, trong mắt thoáng chút tiếc nuối:
"Không ngờ, người đầu tiên bị loại lại nhanh như vậy."
Hạc Thích đã cắt tóc ngắn, càng giống Hạc Gia Lễ.
Hắn cũng bỏ bộ vest xám cứng nhắc, thay áo hoodie trắng-- hắn đang bắt chước Hạc Gia Lễ.
"Anh giống cậu ta không?" Hắn khẽ hỏi.
Bàn Thư tàn nhẫn nhếch môi:
"Thì sao nào, Hạc Thích? Ở kiếp trước, chúng ta từng là tình nhân gối kề, nhưng chính tay anh lừa tôi lên bàn mổ. Anh thật sự có một trái tim bằng đá, lạnh lùng vô tình."
Hạc Thích nhìn cô sâu thẳm:
"Vậy... anh đi c.h.e.c có được không?"
Hắn biết, đây là một ván cờ c.h.e.c.
Dù thắng hay bị loại giữa chừng, hắn cũng chẳng thể đổi được lấy một chút thương xót nơi cô.
Hai chữ "chuộc tội" vốn dĩ với hắn, hoàn toàn vô dụng.
Vì hắn đã tội ác tày trời, không thể nào chuộc nổi.
Chỉ có thể tự nguyện làm quân cờ đầu tiên hi sinh, may ra đổi được một chút thương hại.
"Được. Anh đi c.h.e.c đi."
Bàn Thư nhẹ nhàng lùi khỏi vòng tay hắn, đôi môi đỏ tươi lạnh lùng từng chữ:
"Chỉ hơi thở của anh thôi cũng khiến tôi thấy buồn nôn, ghê tởm."
"Nhất là cái cách ăn mặc nửa nạc nửa mỡ này."
"Anh vĩnh viễn không bao giờ so sánh được với Hạc Gia Lễ."
"Cho dù hai người có khuôn mặt y hệt nhau, cũng không thể che giấu sự bẩn thỉu hôi thối trong linh hồn anh."
Sắc mặt Hạc Thích xám ngoét, hắn liếm đôi môi khô nứt, cố gắng cong lên một nụ cười khó coi:
"...Anh biết."
...
"Tin tức tài chính mới nhất cho thấy, cổ phiếu tập đoàn Phó thị và Thời thị đồng loạt lao dốc, nghi vấn cạnh tranh ác tính... Tiếp theo là bản tin khẩn..."
"Ngày 5/1, theo bản tin từ đài, nghệ sĩ nổi tiếng Hạc Thích đã dùng súng tự sát vào lúc 21h31 ngày 4/1. Dù được cấp cứu, cuối cùng vẫn tử vong tại chỗ... Được biết, Hạc Thích đã có những cống hiến xuất sắc cho nghệ thuật thế giới..."
Người đàn ông mặc áo đen lạnh lùng bấm tắt điều khiển, khóe môi nhếch lên nụ cười chế giễu lạnh băng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận