Thấy Mạnh Cảnh Duyệt lên tiếng, Mạnh phu nhân cũng chỉ có thể bỏ qua, bà phất tôiy:
"Được rồi, được rồi, tôi không làm khó các ngươi nữa, mau đi đi, đừng lượn trước mặt tôi."
Mạnh Cảnh Duyệt đáp một tiếng, rồi đưa mắt ra hiệu cho Bàn Thư.
Bàn Thư lập tức hiểu ý, chào qua Mạnh phu nhân một câu rồi đẩy xe lăn đưa Mạnh Cảnh Duyệt rời đi.
Nghe sau lưng có tiếng thở phào rõ rệt của thiếu nữ, Mạnh Cảnh Duyệt hơi do dự, không thạo mở miệng, chậm chạp nói:
"Mẹ tôi tính tình đúng là không tốt, nhưng cũng không phải người xấu. Nếu bà làm khó em, cứ nói với tôi... tôi sẽ chống lưng cho em."
Giọng anh rất nhẹ.
Từ góc độ của Bàn Thư, vừa hay có thể thấy rõ vành tôii anh đỏ rực như máu.
Bàn Thư liền sinh ý trêu chọc:
"Nghe nói mấy nhà quyền quý như các người rất coi trọng con nối dõi, nếu anh cho tôi một đứa con... có khi tôi sẽ được đi ngang ngửa trong phủ đó nha?"
Chàng trai như bị sét đánh.
Hàng mi run run.
Giọng cũng run, "Tôi... tôi không thể cho em."
"Ai nói?"
Bàn Thư cố ý nhìn chằm chằm vào nơi nào đó của anh, rõ ràng đã có phản ứng.
Mạnh Cảnh Duyệt đỏ bừng, xấu hổ lẫn phẫn nộ, vội nhắm chặt mắt, thấp giọng quát:
"Đừng nhắc chuyện này nữa..."
"Nhưng chúng tôi là vợ chồng mà."
"Chúng tôi... không giống vậy."
Bàn Thư cụp mắt, mất mát: "Thôi được."
⸻
Rất nhanh, màn đêm buông xuống.
A Phúc bưng mấy thùng nước ấm đặt sẵn trong phòng, lại giúp Bàn Thư đưa Mạnh Cảnh Duyệt lên giường rồi mới lui ra.
Cửa phòng khẽ khàng đóng lại.
Hàng mi đen rậm của thiếu niên run lên, gương mặt đầy vẻ xấu hổ.
"..."
Làm như cô rất khát khao lắm vậy.
Bàn Thư im lặng nhìn anh một lát, đá nhẹ một cái:
"Tôi không động vào anh đâu. Thật đó, tôi hứa.
Sau này anh đừng cầu xin tôi là được."
Khóe môi cô cong lên một nụ cười thâm sâu khó đoán.
Mạnh Cảnh Duyệt như cô dâu nhỏ, siết chặt vạt áo trước ngực, ừ một tiếng khẽ khàng:
"Em vào ngủ đi."
Bàn Thư cởi áo ngoài, ngay cả áo lót bên trong cô cũng thấy phiền, nhưng nghĩ anh chưa thể chấp nhận được, nên đành mặc áo trong rồi chui vào chăn lạnh.
Cô nhắm mắt, chẳng nói thêm câu nào.
Mạnh Cảnh Duyệt vốn ít lời.
Thấy cô đã ngủ, anh thổi tắt ngọn đèn bên mình, rồi cũng nằm xuống.
Nhưng anh ngủ rất nông, lại quen ngủ một mình.
Bên cạnh bỗng dưng có thêm một người, lăn qua lộn lại đều không ngủ nổi.
Huống chi, hương thơm ngọt dịu trên người thiếu nữ cứ quẩn quanh mũi anh.
Tưởng rằng cô ngủ say, Mạnh Cảnh Duyệt nhịn không được hé mắt, mượn ánh trăng mờ mà ngắm dung nhan cô.
Người vợ mới cưới này thật sự rất đẹp.
Cằm nhọn, mũi cao môi hồng, răng trắng mày cong.
Khi nhắm mắt lại, nét quyến rũ khiến lòng người xao động ấy dịu đi đôi chút.
Anh không nói ra, nhưng thật sự cảm thấy cô giống một hồ ly tinh mới tu thành hình người.
Đẹp mà không tự biết.
Vừa ngây ngô vừa dụ dỗ người ta.
Rõ ràng hôm qua anh còn cực kỳ chán ghét người con gái thô tục đó, chỉ cần liếc một cái đã thấy hết những suy nghĩ nực cười của nàng.
Thế mà sao, chỉ qua bữa tiệc hôm ấy, cô lại giống như biến thành một người khác.
Ít ra thì...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=285]
anh không còn ghét cô nữa.
⸻
Không biết thiếp đi từ lúc nào, cơn đau như thiêu đốt bất ngờ ập đến, xé toạc giấc ngủ.
Sắc mặt Mạnh Cảnh Duyệt trắng bệch, mồ hôi vã ra, răng cắn chặt run lên.
Anh quá quen với cơn đau này.
Có khi ban ngày, có khi nửa đêm.
Không lạ. Anh định như mọi lần, tự mình cắn răng chịu đựng.
"Mạnh Cảnh Duyệt...?"
Trong bóng tối, cô gái nhỏ ôm lấy eo anh, rồi khựng lại, giọng hốt hoảng:
"Anh sao vậy? Đau rồi phải không?"
Mạnh Cảnh Duyệt hít một hơi, khẽ đáp:
"Không sao."
Nhưng cô đã bật đèn bàn, ánh sáng phủ xuống, gương mặt xanh xao yếu ớt của anh hiện rõ.
Đôi mắt cô mở to, bối rối, cố kìm nước mắt:
"Tôi... tôi đi gọi đại phu."
Vì sức khỏe của anh, trong phủ luôn có đại phu túc trực.
"Không cần."
Anh nhíu mày, "Sẽ hết nhanh thôi."
Thấy giọng mình quá lạnh, anh lại bổ sung:
"Trước giờ đều vậy cả. Đừng sợ."
Ngay sau đó, giọng anh nghẹn lại.
"Là chỗ này sao?"
Bàn tay trắng mịn ấm áp của thiếu nữ cẩn thận chạm vào đầu gối anh, "Đau ở đây phải không?"
"...Ừ."
Anh muốn hỏi cô định làm gì.
Dù cô biết anh đau ở đâu, cũng chẳng có ích gì, vốn chỉ mình anh chịu đựng cho qua.
Sớm thành thói quen rồi.
Khoảnh khắc kế tiếp --
Mạnh Cảnh Duyệt lập tức nắm chặt tôiy cô, ánh mắt cảnh giác:
"Em muốn làm gì?"
"Giúp anh đó."
Đôi chân dài trắng đến chói mắt vì lâu ngày không thấy nắng, thẳng tắp mà đẹp đẽ.
Bàn Thư cũng không né tránh, cúi đầu, chậm rãi xoa bóp cơ bắp chân cho anh.
Cô cũng chẳng rành lắm.
Nhưng hình như xoa bóp có chút tác dụng.
"Đừng sợ, xoa xoa sẽ bớt đau thôi."
Đôi môi đỏ mọng của thiếu nữ khẽ mấp máy, hơi thở nóng hổi phả lên đôi chân vốn đã mất cảm giác, khiến Mạnh Cảnh Duyệt nhắm chặt mắt.
Lông mi dày run dữ dội.
Thật ra vẫn đau.
Nhưng dần dần, anh lại như quên mất cái đau kia.
Một thứ tê dại khác, như muốn gặm nát xương cốt, khiến anh vô thức thở gấp.
Đôi mắt mơ màng, ướt át, gương mặt vốn tái nhợt bệnh tật lại ửng hồng.
Mạnh Cảnh Duyệt hé đôi môi trắng bệch, không kìm được gọi tên cô:
"Bàn Thư..."
Bàn Thư nhướn mày.
Trong lòng thầm nghĩ, đại thiếu gia này còn nhớ được tên cô, đúng là hiếm.
"Còn đau không?"
Trong không gian tĩnh lặng, giọng cô nghe như mang theo sắc thái mơ hồ ám muội, khiến người tôi bối rối.
Như đang dụ anh sa xuống vực thẳm.
Khiến anh vạn kiếp bất phục.
Mạnh Cảnh Duyệt bản năng cảm thấy nguy hiểm.
Anh rên rỉ, thở dốc:
"Ừm... đau lắm..."
Bàn Thư chẳng nghi ngờ, tay vốn định dừng lại lại tiếp tục chậm rãi xoa nắn.
Rõ ràng muốn cô dừng.
Thế mà lại nói dối.
Gương mặt anh dần nhuốm vẻ mơ hồ, mày mắt đẹp đẽ phủ sương.
Mãi đến lúc trời hửng sáng, thấy sắc mặt anh đỡ hơn, Bàn Thư mới buông tay, mệt mỏi ngã xuống ngủ luôn.
Mạnh Cảnh Duyệt cúi mắt, nhìn chằm chằm bàn tôiy cô đặt ngang hông mình.
Khẽ mím môi.
Anh kéo chăn đắp kín cho cô hơn một chút.
Ngồi dựa đầu giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi chớp mắt.
Đây là đêm thoải mái, dễ chịu nhất của anh kể từ khi đôi chân tàn phế.
【Điểm công lược của Mạnh Cảnh Duyệt: 30.】
⸻
Ngày hôm sau.
Bàn Thư ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao.
Mạnh Cảnh Duyệt cũng không đánh thức cô. Biết rõ tối qua cô đã rất mệt.
Ngược lại, Mạnh phu nhân lại nhìn anh kỳ lạ cả buổi:
"Các con tối qua...? Sao nó mệt đến vậy? Không phải giả vờ chứ?"
Con trai bà đâu có lợi hại thế được.
Mạnh Cảnh Duyệt lúc này mới hiểu bà hiểu lầm, khẽ mím môi:
"Ừ. Không phải giả."
"?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận