Thẩm Vọng trầm mặc rất lâu.
Hắn khẽ nói: "Cố Ân Ân đã trở về rồi."
"Người yêu cũ của anh à? Thế chẳng phải đúng ý anh sao?"
"Bàn Thư!" Thẩm Vọng nghi ngờ có ngày nào đó mình sẽ bị cái miệng này của Bàn Thư chọc tức c.h.e.c mất!
Hắn nuốt xuống vị m.a.u tanh nơi cổ họng, bình ổn lại cảm xúc: "Tôi và Cố Ân Ân không hề có quan hệ gì cả. Lần này tôi đến chỉ muốn nhắc nhở cô, sau lưng Cố Ân Ân có một kẻ ái mộ rất mạnh, e rằng hắn sẽ ra tay với cô."
Tin tức gì cũng không thoát khỏi Vương quốc ngầm.
Thẩm Vọng sau khi biết chuyện, trong lòng toàn là lo lắng cho sự an nguy của Bàn Thư, liền nói ra để cô có chút đề phòng.
"Một kẻ ái mộ rất mạnh..." Bàn Thư nhấm nháp câu này, rồi mỉm cười: "Anh cũng là kẻ ái mộ rất mạnh phía sau tôi, tôi sợ cô ta làm gì chứ?"
Thẩm Vọng mím môi.
Khóe miệng hắn không kìm được hơi nhếch lên.
"Bàn tiểu thư hiểu lầm rồi, tôi không phải kẻ ái mộ của cô. Nhưng chữ 'mạnh'... quả thật dùng rất chuẩn."
Bàn Thư nhìn vào chỉ số công lược của Thẩm Vọng trong hệ thống đã đầy điểm, liền bật cười khẽ, nụ cười diễm lệ như hoa anh túc nở trong địa ngục, khiến người ta nghiện ngập.
"Lo cho mình đi." Thẩm Vọng buông lại câu đó rồi vội vã rời đi, sợ rằng nếu nán lại nữa thì sẽ không thể kìm lòng mà cầu cô quay lại với hắn!
...
Kẻ ái mộ rất mạnh?
Có thể khiến Thẩm Vọng dè chừng đến mức phải đích thân tới nhắc nhở cô chú ý an toàn... chắc chắn không phải hạng vô danh tiểu tốt.
Bàn Thư chợt nhớ đến người bí ẩn kia, mục tiêu công lược thứ năm - Lục Dự.
Là hắn sao?
Nhưng vì sao lại muốn ra tay với cô?
Dù thế nào thì... hắn cũng là mục tiêu công lược của cô.
...
Chuyện Cố Ân Ân thoát c.h.e.c từ trong hốc của trùng động đã lan khắp tinh tế, toàn bộ cư dân đều hân hoan ca ngợi cô, chào đón cô, tôn sùng cô!
Cô gần như trở thành ngôi sao đỏ chói nhất của toàn bộ tinh hệ.
Lúc này Tịch Hàm Chương đang có tâm trạng thế nào? Bàn Thư quả thực rất muốn biết.
...
Trong văn phòng của Thượng tướng.
"Thượng tướng vẫn chưa ra sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=126]
Người nói là một phụ nữ gầy gò yếu ớt, cô ta căng thẳng ngó nghiêng: "Chẳng lẽ ngài ấy không biết tôi đến rồi sao?"
Thiếu tá cố nén sự kinh ngạc trong lòng, nỗ lực dùng giọng điệu công vụ đáp: "Thượng tướng đang xử lý tài liệu cơ mật, xin Cố tiểu thư chờ thêm một lát."
Đôi mắt người phụ nữ đỏ hoe, giọng run run: "Trước kia anh gọi tôi là Ân Ân tiểu thư mà..."
Âm thanh chỉ lớn hơn tiếng muỗi một chút.
Thiếu tá gắng gượng nghe hiểu, trong lòng cũng vô cùng phức tạp. Cố tiểu thư đã trở về, vậy còn Bàn tiểu thư thì phải làm sao? Cố tiểu thư vô tội, nhưng Bàn tiểu thư thì chẳng lẽ không vô tội ư?
Hơn nữa...
Trực giác nói cho hắn biết, Thượng tướng đại nhân thích chính là Bàn tiểu thư.
Thế nhưng dư luận toàn bộ tinh hệ lại đang nghiêng hẳn về phía Cố tiểu thư... Ngay cả chuyện năm xưa cũng bị đào ra để tuyên truyền rầm rộ, nhiều cư dân tinh hệ còn lớn tiếng tuyên bố, nếu Thượng tướng đại nhân không cưới Cố tiểu thư... bọn họ sẽ không còn tin ngài ấy có đủ năng lực bảo vệ tinh hệ nữa!
Đầu thiếu tá sắp nổ tung!
Hay là... cưới cả hai? Học theo chuyện Nga Hoàng và Nữ Anh?
Không được! Như thế là sỉ nhục Bàn tiểu thư, cũng là sỉ nhục cả tấm chân tình của Cố tiểu thư dành cho Thượng tướng!
"Giang Soái, sắp xếp lại chồng tài liệu này, trước trưa mai để trong văn phòng tôi."
Thiếu tá bị Tịch Hàm Chương làm giật mình, vội nhận lấy túi tài liệu rồi cắm đầu chạy ra ngoài: "Rõ, Thượng tướng, tôi biết rồi!"
Không gian yên tĩnh mấy giây.
Ánh mắt bình thản của Tịch Hàm Chương nhìn sang người phụ nữ gầy gò kia.
Cố Ân Ân căng thẳng ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn, đôi mắt đỏ hoe. Thấy ánh mắt lạnh lùng trong mắt hắn, cô liền cúi gằm xuống. Cố lấy dũng khí, cô vươn tay định nắm lấy tay áo hắn.
Nhưng Tịch Hàm Chương lùi lại một bước, cau mày: "Có việc gì?"
"Em nhớ anh... nhiều năm như vậy... sao anh không hỏi em có sống tốt hay không?" Nước mắt người phụ nữ rơi lã chã.
Người đàn ông chẳng hề động lòng: "Đó là chuyện riêng của Cố tiểu thư."
Cô không tin nổi người đàn ông mình yêu lại tuyệt tình như thế, "Hàm Chương? Anh làm sao vậy...thím Trương và mọi người đâu rồi?"
Tịch Hàm Chương lạnh lùng cười: "Đã bị tôi đuổi ra khỏi tinh hệ rồi."
Kể từ ngày Bàn Thư rời đi.
Tất cả gia nhân trong biệt thự đều bị Tịch Hàm Chương đuổi sạch, thay bằng người mới.
Đó là hắn trút giận, hắn rất rõ điều đó.
Nếu không phải vì những kẻ đáng ghét ấy... vì sao đến tận hôm nay Bàn Thư vẫn không chịu gặp hắn? Vì sao đến giờ hắn vẫn không tìm được cô?
Mỗi ngày không có cô, đối với Tịch Hàm Chương mà nói, đều là một sự giày vò.
"Đuổi khỏi tinh hệ?!" Cố Ân Ân run rẩy môi, không thể tin nổi, "Họ đối xử với tôi rất tốt! Như người nhà ta vậy! Sao anh có thể... sao có thể làm như thế với họ?"
Tịch Hàm Chương kéo nhếch khóe môi: "Tôi mới là chủ nhân."
"Hết chuyện chưa? Nếu không còn việc gì thì tôi đi trước."
Lúc này Cố Ân Ân mới nhận ra, người đàn ông trước mặt đã thay đổi, trở thành kẻ xa lạ mà cô chẳng thể nhận ra!
"Anh quên rồi... quên rằng tôi là vì anh mới..." cô lắp bắp, muốn khơi dậy chút thương tiếc trong lòng hắn.
"Chuyện năm xưa cô đã làm gì, chỉ mình cô rõ." Người đàn ông nở nụ cười giả dối, "Tôi chỉ là, nể mặt lão gia tử, cho cô chút thể diện. Trừ phi cô ngay cả mảnh vải che cuối cùng cũng không cần nữa."
Cố Ân Ân run bần bật, môi trắng bệch.
Toàn thân cô như ngâm trong nước đá, "Anh... anh biết từ khi nào?"
"Ngày cô bước vào trùng động." Gương mặt Tịch Hàm Chương thoáng hiện nụ cười quái dị, "Chúc mừng cô, cô là kẻ duy nhất bao năm qua tính toán thành công được tôi."
"Anh đã sớm biết rồi?"
Thế thì tất cả những gì cô đã làm... còn có ý nghĩa gì nữa?
Rốt cuộc, chẳng phải chỉ là công cốc thôi sao?!
Cô ôm đầu.
Giọng máy móc vang lên: "Sao lại nói là vô dụng? Ít nhất dư luận đã nghiêng về phía cô rồi còn gì? Cô từ một kẻ thân phận thấp hèn, mơ tưởng bám víu Thượng tướng, dây dưa không buông... giờ đã biến thành hình tượng trong mắt cư dân tinh hệ: vì tình yêu sẵn sàng hy sinh tất cả, bất khuất đối diện khó khăn chỉ để gặp lại người trong lòng..."
Trong giọng hệ thống đầy tham lam: "Cô biết kẻ khiến Thượng tướng lạnh nhạt với cô là ai. G.i.e.t cô ta đi! Khiến cô ta thân bại danh liệt! Như vậy Tịch Hàm Chương sẽ hoàn toàn thuộc về cô! Cô quên đi nỗi nhục ngày đó rồi sao?"
Cố Ân Ân nắm chặt tay: "Tịch Hàm Chương, anh ấy chỉ có thể là của riêng tôi!"
Hệ thống cười quái gở: "Đừng quên, Lục Dạ mới chính là quân át chủ bài lớn nhất của cô!"
Đôi mắt Cố Ân Ân lóe sáng trở lại: "May mà có cậu, Tiểu Nhất. Bao năm nay trong trùng động vẫn luôn ở bên tôi, tôi thật sự rất biết ơn cậu!"
Tịch Hàm Chương nhíu mày, liếc nhìn vẻ mặt điên cuồng của Cố Ân Ân.
Rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía chân trời mây đen dày đặc.
Thư Thư... em đang ở đâu?
Tôi thật sự... rất muốn gặp em một lần, chỉ một lần thôi.
...
Bên này Bàn Thư hoàn toàn không biết mình đã bị con điên Cố Ân Ân kia để mắt đến.
Vũ hội.
Bàn Thư mặc chiếc váy đỏ ôm sát, mái tóc xoăn kiêu ngạo lướt qua làn da trắng như sữa, gương mặt tuyệt mỹ lạnh lùng như thần tích mà thế gian này vĩnh viễn chẳng thể chạm tới!
Mọi ánh mắt đều si mê nhìn cô.
Nhưng mục tiêu của thiếu nữ lại vô cùng rõ ràng.
Tất cả mọi người đều biết.
Là người đàn ông lạnh lẽo, mạnh mẽ kia trên lầu hai.
Không ai nỡ trách cô.
Bởi lẽ, chỉ có một người đàn ông mạnh mẽ như thế mới xứng đứng cạnh cô, mới xứng để bảo vệ cô!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận