Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 404: Nữ minh tinh đầy scandal tham gia show sinh tồn lại thành vạn nhân mê (22)

Ngày cập nhật : 2025-10-02 14:36:14
"Ừ."
Ninh Yểm tùy ý gật đầu: "Anh biết rồi."
Bàn Thư ngẩn ra: "Cái gì?"
Thiếu niên khẽ thở dài: "Bàn Thư, em thật sự ngốc quá. Anh còn tưởng mình đã biểu hiện rất rõ ràng rồi."
Ánh trăng kéo dài bóng dáng hai người, thật dài, thật dài.
Sau lưng là núi non mờ sương, dưới chân cỏ xanh rậm rạp, bên tai mơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim thiếu niên đập dồn dập -- yếu ớt nhưng lại mạnh mẽ đến mức không thể bỏ qua.
Ninh Yểm nghiêng người lại gần cô, cúi xuống, đến khi gần tới mức cô có thể thấy rõ từng sợi lông mi của ann mới chịu dừng.
"Bàn Thư, em hơi ngốc."
"Anh đã đợi rất lâu rồi, bây giờ không muốn để em đoán nữa. Dù sao em cũng đoán không ra."
Môi anh lướt qua vành tai cô, cuối cùng dừng lại ở khóe môi:
"Anh thích em, đồ ngốc."
Gió núi gào thét.
Trong đêm khuya tĩnh lặng này.
Thiếu niên rốt cuộc cũng đem tình cảm mãnh liệt, sâu nặng, bao năm giấu kín của mình thốt ra thành lời.
Bàn Thư ngẩng đầu, kinh ngạc đối diện ánh mắt anh.
Nhưng lại bị sự dịu dàng và nghiêm túc trong đáy mắt ấy làm tim run lên.
Ninh Yểm khẽ cong môi, bàn tay xương khớp rõ ràng nâng gáy mảnh mai yếu ớt của cô, cúi xuống chạm môi.
Khác hẳn với vẻ ngoài hờ hững, nụ hôn của anh lại nhẹ nhàng, dịu dàng, thậm chí còn mang theo chút dè dặt.
Lời tỏ tình của thiếu niên rất bá đạo.
Nhưng có lẽ, anh cũng rất sợ bị từ chối.
Trước mặt Bàn Thư, thật ra --
Ninh Yểm cũng có lúc không tự tin.
Ánh trăng vụn vặt khắc họa đường nét gầy cao của anh.
Anh không dám hôn sâu, hôn lâu, rõ ràng là mong mỏi, nhưng càng sợ cô vì vậy mà chán ghét, rời xa.
Anh nghiêng đầu, liếm đôi môi còn ướt: "Sao em không nói gì."
Bàn Thư ngẩng đầu, đối diện đôi mắt sáng ngời thẳng thắn ấy, đầu ngón tay hơi co lại:
"Em không biết... xin lỗi..."
Không khí ồn ào náo động như đột nhiên đông cứng lại.
Dưới ánh trăng lạnh, ngọn cây khẽ lay động theo gió ấm, tựa như tiểu quỷ đang cười nhạo tấm lòng thiếu niên.
Ninh Yểm im lặng hai giây, liếc cô: "Sao lại ra vẻ khó xử thế?"
Bàn Thư mím môi: "Vì em thấy hơi buồn."
"Bị từ chối là anh mới đúng." Giọng anh thấp đi, "Không sao, anh sớm đã chuẩn bị tinh thần rồi. Thích em là chuyện của anh, em đâu cần gánh nặng? Bàn Thư, em không nợ anh gì cả."
"Thật ra Ninh Yểm rất tốt." Bàn Thư khẽ kiễng chân, xoa mái tóc đen mềm của anh: "Rõ ràng tỏ tình thất bại rồi mà vẫn còn an ủi em."
Ninh Yểm: "... Không biết khen thì thôi khỏi nói."
Bàn Thư khẽ chớp mắt: "Ồ."
"Xét thấy anh đang buồn như vậy, anh có thể mời em ngày mai đi hẹn hò không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=404]

Ninh Yểm nhàn nhã nói.
Thiếu nữ cong môi, đôi mắt hạnh trong veo cong thành vầng trăng khuyết:
"Em đồng ý."
Khi trở về trại, ngoài Từ Viên Viên và Sở Họa đã nghỉ, ba nam khách mời khác đều còn thức, đứng ngay lối vào, như đang chờ người.
Ninh Yểm nheo mắt, chậm rãi nhếch môi.
"Thư Thư, anh có chuyện muốn nói." Lạc Bắc Thư nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô, ánh mắt chân thành dịu dàng.
Bàn Thư gật đầu: "Anh nói đi."
Lạc Bắc Thư: "Ngày mai anh có thể mời em đi hẹn hò không?"
Bàn Thư: "..."
Khó thật. Chương trình quy định nữ khách mời không được từ chối.
Nhưng nếu trùng giờ thì làm sao? Đi hẹn hò ba người à?
Cô nghĩ hai giây, chậm rãi nói: "Ngày mai em có hẹn rồi, xin lỗi nhé."
Lạc Bắc Thư không hề thất vọng, khi thấy cô và Ninh Yểm cùng trở về, anh đã đoán được phần nào:
"Vậy ngày mốt thì sao?"
"Ngày mốt thì được."
Sau khi đồng ý, Bàn Thư vừa định về lều thì lại bị Cố Thần chặn lại.
Thấy cô nghi hoặc nhìn mình, anh do dự hai giây rồi chậm rãi nói:
"Chương trình nói có thể mời nữ khách mời đi hẹn hò."
Bàn Thư gật: "Em biết."
"Cho nên, anh muốn mời em ngày mai hẹn hò, được không?"
Cố Thần hiếm khi có cảm giác căng thẳng.
Thế nhưng giờ đây hơi thở của anh lại rối loạn, thậm chí không dám nhìn thẳng vào cô. Liệu anh có bị từ chối không?
"Xin lỗi." Cô gái mím môi.
Ánh sáng trong mắt Cố Thần chợt tối đi vài phần.
Bàn Thư: "Ngày mai em có hẹn rồi."
Cố Thần vẫn không chịu bỏ cuộc: "Vậy ngày mốt thì sao?"
"...Ngày mốt cũng không được." Cô khó xử nói, "Hay anh lùi thêm một ngày nữa nhé."
Ai bảo Cố Thần đến trễ chứ.
Chẳng lẽ bắt cô trong một ngày đi hẹn với hai người đàn ông? Vậy thì mệt chết.
"Được." Cố Thần gật đầu.
Bàn Thư không nói thêm, mở lều nằm xuống định nghỉ, liền nghe thấy tiếng động khe khẽ:
"Chị, chị, chị ngủ chưa?"
"...Chưa."
Cô bất đắc dĩ kéo khóa lều: "Em định làm gì?"
Thiếu niên ngoan ngoãn cười: "Không có gì, em chỉ muốn hẹn hò với chị thôi. Chị, em có phải người đầu tiên tới mời chị không?"
Cậu cố tình chọn lúc tối muộn, khi mọi người đã ngủ.
Bàn Thư: "...Ngày mai chắc không tiện."
Tống Tử Hành ủ rũ cụp đầu: "Chị, có người nhanh hơn em sao? Đáng ghét, sao lại có người nhanh hơn chứ?"
Nhưng chưa buồn bao lâu, cậu lại nói:
"Vậy ngày mốt nhé, chị, ngày mốt cũng được mà!"
"Ngày mốt cũng không tiện."
"..."
"Vậy ngày kia thì chắc được rồi chứ?" Cậu lẩm bẩm, sao ai cũng nhanh thế, nhưng chắc Cố Thần cái ông chú đó còn chậm hơn.
"Cũng không được, hôm đó cũng có người rồi. Em là ngày cuối cùng nhé."
Tống Tử Hành ngẩn ra, tròn mắt: "Chị... em là chậm nhất á?"
"Ừ."
"Đáng ghét." Cậu siết chặt nắm tay: "Rõ ràng lúc em hỏi bọn họ, ai cũng bảo ngày mai mới quyết định! Hóa ra đều gạt em, chỉ có em bị bỏ lại."
"Còn cả Cố Thần cái ông chú kia, rõ ràng nói không hứng thú, vậy mà lại lén lút mời chị, quá đáng thật!"
Bàn Thư buồn ngủ đến mức không chịu nổi, tùy tiện an ủi cậu vài câu rồi đuổi đi.
Hôm sau.
Bàn Thư tìm quanh một vòng mà chẳng thấy Ninh Yểm đâu.
Nhưng nước rửa mặt và bữa sáng đều đã được chuẩn bị sẵn cho cô.
"Anh ấy đâu rồi?" Bàn Thư hỏi Từ Viên Viên ở gần đó.
Từ Viên Viên vừa uống cháo vừa ậm ừ: "À, Ninh Yểm hả, chương trình sắp xếp cho anh ta đến điểm hẹn trước rồi. Họ bảo cô theo địa chỉ trên này mà đến tìm."
Nói rồi, cô lôi từ túi ra một tờ giấy nhăn nhúm đưa cho Bàn Thư.
Cô nhận lấy, nói cảm ơn, định xoay người đi tìm.
Không ngờ vừa quay lại, thiếu niên đã đứng ngay phía sau, đôi mắt đen tĩnh lặng nhìn cô.
"Anh... sao lại ở đây..." Bàn Thư chậm rãi hỏi.
Ninh Yểm nắm lấy tay cô, nhướng mày:
"Chẳng phải sợ em lạc đường, bỏ anh lại một mình đó sao."

Bình Luận

0 Thảo luận