Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 67: Xấu nữ học đường trở thành vạn nhân mê (42)

Ngày cập nhật : 2025-09-14 14:59:56
Khung cảnh thoáng chốc trở nên hỗn loạn.
"Cô ấy là Thư Sắc sao?" Có người hỏi nhân viên.
Nhân viên ngẩn ra rồi gật đầu, "Phải..."
"Nhưng mà, cô ấy... không phải Bàn Thư sao? Bàn Thư... Thư Sắc... Hai người bọn họ!"
Ở bên kia, tổng đạo diễn cùng nhà đầu tư của lễ trao giải Vân Nha cười đến mức miệng không khép lại được. Những năm trước, lễ trao giải Vân Nha tuy có độ hot, nhưng thế nào cũng không thể vượt qua được những sự kiện có minh tinh chính thống tham dự.
Thế nhưng năm nay! Nhờ có Bàn Thư, lễ trao giải Vân Nha trực tiếp bùng nổ!
Rõ ràng, mọi người đều đã biết chuyện Thư Sắc chính là thiên tài toán học Bàn Thư.
Có cư dân mạng còn lôi video hội nghị Gafa từ trang web chính thức ra, "Mọi người xem, thì ra lần trước Thư Sắc livestream nói mình sẽ tham dự một hội nghị, chính là hội nghị Gafa đó!"
Anti-fan của Thư Sắc cũng choáng váng.
Không ai ngờ Thư Sắc lại lợi hại như thế!
Ngay cả fan của Thư Sắc cũng ngạc nhiên, hóa ra Thư Sắc lại đỉnh đến vậy?
Trước khi bật video, fan còn khiêm tốn: "Hầy, chắc cũng không có gì đâu... có khi chỉ đi hội nghị làm linh vật thôi... không có gì ghê gớm."
Bật video xong.
Má ơi! Má ơi! Má ơi!
Khiêm tốn cái khỉ gì chứ!
Nhìn kỹ lại, ơ, sao thấy vài gương mặt quen quen... ồ, toàn là những nhà toán học sống trong sách giáo khoa đó...
Khoan đã, có mấy người không quen mặt... lên mạng tra thử xem...
Ối, thì ra đều là mấy ông top 10 nhà toán học hàng đầu thế giới... Hả???
...
"Niệm Bi đâu? Cậu ta vẫn chưa tới sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=67]

Tổng đạo diễn gấp gáp hỏi, "Tiểu Lý, đi xem sao."
Tiểu Lý bị Bàn Thư đang ngồi hàng ghế khách mời đầu tiên làm cho ngẩn người, ngay sau đó ánh mắt dừng lại ở hai người đàn ông ngồi cạnh cô -- một người tuấn mỹ rực rỡ, một người khác mặc tây trang xám, gương mặt đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng, không vui không buồn, giống hệt một vị thần.
Có cảm giác chỉ cần anh ta cười, liền thành yêu tăng làm họa nhân gian.
Chúc Hoài Từ hơi cau mày, ánh mắt nhàn nhạt liếc sang Tiểu Lý, "Các người đang tìm tôi sao?"
Trong khoảnh khắc, Tiểu Lý và tổng đạo diễn đều bừng tỉnh, thầm mắng mình mắt mù!
"Niệm Bi?" Tổng đạo diễn kinh ngạc.
Chúc Hoài Từ nhẹ gật đầu.
Giọng nói của tổng đạo diễn cũng thu hút sự chú ý của người khác. Mọi ánh mắt vốn đang lén nhìn về phía Bàn Thư, nay đều bị hai người đàn ông ngồi cạnh cô làm kinh ngạc. Không ai ngờ, người đàn ông áo xám kia lại chính là đại thần giới lồng tiếng -- Niệm Bi!
Đúng lúc này, toàn bộ khách mời được mời tới đều đã có mặt đông đủ.
Ở hàng cuối, có vài người nhân lúc người khác lơ là mà liều mạng chen vào, tổng đạo diễn thấy vậy cũng không bận tâm.
Bàn Thư nhớ tới mấy cô gái gọi tên mình ở ngoài, liền ngẩng đầu hỏi tổng đạo diễn, "Những fan từ xa đến đặc biệt để gặp tôi, có chỗ nào sắp xếp cho họ không? Hay là cứ để họ đứng ngoài đợi?"
Thấy Bàn Thư chủ động bắt chuyện, tổng đạo diễn run rẩy cả người như có dòng điện chạy qua, lại nghe cô hỏi vậy thì lúng túng đáp, "...Không có."
Thật ra từ trước đến nay, bất kể sự kiện nào, fan đều phải chấp nhận đứng chờ ở ngoài.
Nắng mưa gió rét gì cũng không bỏ cuộc...
Ban tổ chức vốn chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện chuẩn bị chỗ cho fan.
Điều đó không sai, vì quả thực đôi khi fan cuồng có thể gây rối trật tự. Nhưng Bàn Thư nghĩ đến những cô gái nhỏ kia, liền đứng dậy, khẽ nhấc váy rồi đi ra ngoài.
Một fan dùng ID "Não bà của Thư Thư", tên thật là Ngô Hiểu Nhã, vừa mới vào đại học năm nhất. Cô vô tình nghe được ca khúc Lê Hoa Tửu rồi lập tức sa đắm không dứt. Lần này vì muốn gặp Bàn Thư, đặc biệt xin nghỉ ba ngày, ngồi xe đường dài để đến đây...
Chỉ cần nhìn thấy Bàn Thư một lần, Ngô Hiểu Nhã đã cực kỳ thỏa mãn!
Không ngờ idol mình theo đuổi lại xuất sắc đến vậy! Còn đẹp hơn cả tiên nữ! Thật quá xứng đáng!
Cô đang chuẩn bị cùng bạn đi về...
Thì tiên nữ lại từ xa bước đến!
Ngô Hiểu Nhã suýt chút nữa ngất trong lòng bạn!
Mà bạn cô còn mê hơn cả cô!
Thiếu nữ trong bộ váy xanh cao quý, làn da trắng hơn tuyết, môi đỏ hơn máu, mái tóc xoăn dày khẽ buộc, đen và trắng hòa thành bức tranh vô giá!
Nhưng lúc này, tiên nữ lại đưa tay ra, dịu dàng nói: "Xin chào, tôi là Thư Sắc, cũng là Bàn Thư."
Ngô Hiểu Nhã ngây ngốc không biết phải làm sao, ngược lại cô bạn đi cùng phản ứng nhanh hơn, lập tức đặt tay vào tay Bàn Thư! Đặt luôn tay vào!
"Ôi ôi ôi tiên nữ... à không, Thư Thư, váy của tiên nữ phải để hoàng tử nâng chứ! Tổng tài đi đâu rồi hu hu!"
Bạn của Ngô Hiểu Nhã có nằm mơ cũng không ngờ Thư Sắc và Bàn Thư lại là cùng một người!
Trước đây bức ảnh Bàn Thư và Chúc Dung Hằng nhìn nhau, cô đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần!
Đến giờ tấm ảnh đó vẫn là màn hình khóa điện thoại của cô!
Chuyến này! Quá! Đáng!
Bàn Thư khẽ cười, giọng lười nhác nhưng mềm mại: "Em nói ai? Chúc Dung Hằng sao?"
Á----
Mọi người đều đỏ mặt, trời ạ, có cần trêu chọc như vậy không!
Bạn của Ngô Hiểu Nhã mặt đỏ bừng, "À... vâng, đúng vậy."
"Hửm? Các em đang nói gì thế? Nói về anh à?" Giọng nói trầm thấp, lười biếng của đàn ông đột ngột vang lên, như nổ tung bên tai mọi người, "Sao không nói tiếp?"
Người đàn ông mặc sơ mi trắng, cúc áo trên mở hai hàng, kiểu dáng rộng rãi tinh tế, chất liệu lụa, phối với váy của Bàn Thư chẳng khác gì đồ đôi.
Thân hình Chúc Dung Hằng rất đẹp, cao gầy mà không gầy yếu, mặc sơ mi nhìn vô cùng học trưởng.
Quần tây đen buông lỏng, hơi tùy ý nhét vào thắt lưng.
Toát lên khí chất thanh niên tràn đầy sức sống, lại pha thêm vài phần lười nhác tùy tiện của đàn ông trưởng thành.
"Hửm? Đúng không?"
Hiện trường im lặng cả một phút.
Ánh mắt Chúc Dung Hằng chứa đựng tình yêu không thể diễn tả thành lời, như rượu ngon ủ tháng ba, say đắm lòng người.
Nếu anh không yêu cô... thì cả đời này anh cũng chẳng thể yêu ai khác nữa.
"Oaaaaaa----"
Lúc này, Chúc Dung Hằng lại thể hiện sự bao dung, tính khí dịu dàng, nghiêm túc: "Các em đều là fan của Thư Thư đúng không?"
"Vâng, chúng em đều là fan của Thư Thư!" Hai chữ Thư Thư được nhấn cực mạnh, bạn của Ngô Hiểu Nhã như muốn dập đầu quỳ lạy tại chỗ!
Chúc Dung Hằng bật cười khe khẽ, ngây thơ quay sang nhìn Bàn Thư.
Bàn Thư bất đắc dĩ cong môi, "Được rồi, chị có chuyện muốn nói với mọi người."
Không khí vốn đang nóng hừng hực lập tức yên tĩnh lại.
"Chuyện là thế này, bọn chị có thể sẽ kết thúc rất muộn... nên chị đã bao một khách sạn, mọi người qua đó nghỉ ngơi nhé?" Bàn Thư giơ điện thoại lên, "Địa điểm ở tòa nhà Hằng Cao, tới nơi sẽ có người tiếp đón, mọi người yên tâm đi."
Ngô Hiểu Nhã rưng rưng, nhìn quanh phát hiện ai cũng giống mình.
Cô từng theo rất nhiều idol, thân phận fan luôn là người phải móc tiền nuôi thần tượng. Một tháng nhịn ăn nhịn uống cũng chỉ mua nổi một món hàng của idol... Cô luôn phải trả giá, nhưng chưa từng có idol nào như Bàn Thư.
Thậm chí những idol cô từng thích, mỗi lần ra ngoài đều phải thuê cả đội bảo vệ hàng chục người...
Điều đó bình thường thôi, vì fan cuồng quá khích cũng không ít...
Nhưng cái cách ấy, giống như idol coi fan như virus cần tránh xa.
Ngô Hiểu Nhã mỗi lần chỉ có thể chen chúc trong đám đông, xa xa ngước nhìn idol mà mình cực khổ cày vote mới có được.
"Sao lại khóc rồi..." Bàn Thư bật cười, "Mọi người đến gặp chị, lẽ ra chị mới là người phải đãi mọi người chứ, đừng khóc nữa nha..."

Bình Luận

0 Thảo luận