Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 388: Nữ minh tinh đầy scandal tham gia show sinh tồn lại thành vạn nhân mê (6)

Ngày cập nhật : 2025-09-30 12:17:09
Giờ thì quyền lựa chọn đã rơi vào tay Bàn Thư.
Ninh Yểm cụp mí mắt xuống, trông như chẳng mong chờ gì:
"Em không chọn anh cũng chẳng sao cả."
Bàn Thư cố nén cười:
"Thật hả?"
Ngón tay Ninh Yểm hơi khựng lại, nghiến răng:
"Giả."
"Nếu em không chọn anh, ngày mai, ngày kia, em đừng hòng được uống sữa dâu."
"......"
"Kẹo sữa cũng đừng mơ."
"......"
Bàn Thư nhìn về phía Lạc Bắc Thư, áy náy nói:
"Xin lỗi nha, em thật sự rất thích sữa dâu với kẹo sữa."
Trên hòn đảo khan hiếm vật tư này, có thể uống sữa dâu, ăn kẹo sữa đúng là một sự xa xỉ. Cô không sao kháng cự được.
Khóe môi Lạc Bắc Thư khẽ cong, khoảnh khắc đó thật sự động lòng người:
"Không sao, là lỗi của tôi."
Những gì anh làm, suy cho cùng, vẫn không bằng Ninh Yểm.
Nhưng nếu ngay từ ngày đầu tiên anh và Bàn Thư cùng tổ, chắc chắn anh cũng sẽ chăm sóc cô thật tốt.
Chỉ là những lời này, anh không cần nói ra.
Cuối cùng, Ninh Yểm như ý nguyện, thành công ghép đội với Bàn Thư.
Sau khi bảy người còn lại chia tổ xong, người điềm tĩnh nhất - Cố Thần - đề xuất phân công:
"Hôm nay chương trình không nhắc tới việc thả vật tư, nghĩa là không phải ngày nào cũng có tiếp tế. Chúng ta cần tự lo lương thực."
Ninh Yểm hờ hững nâng mí mắt:
"Tôi với cô ấy sẽ đi tìm thức ăn."
Cố Thần gật đầu:
"Được."
Ba tổ khác cũng định hướng xong, nghỉ ngơi một lát rồi chuẩn bị xuất phát.
Bàn Thư lấy trong balo ra lọ kem chống nắng, bôi khắp phần da lộ ra ngoài, rồi quay sang hỏi Từ Viên Viên:
"Các cô có muốn bôi chống nắng không? Nắng hôm nay gắt lắm."
Mọi người mới để ý, da của cô quá trắng mịn, chỉ phơi nắng một chút thôi mà gương mặt đã hồng hồng như dị ứng, lại đẹp đến choáng ngợp - kiểu đẹp mong manh, dễ vỡ.
Từ Viên Viên ngẩn ra, rồi cười sảng khoái:
"Cho tôi một ít đi."
Bàn Thư hào phóng bóp ra một đống, đưa cho cô ấy, dịu dàng nhìn vào mắt Từ Viên Viên:
"Thoa đều là được, không đủ thì tôi đưa thêm."
Mặt Từ Viên Viên đỏ bừng, lắp bắp:
"Đ... được, được."
Trời ạ, ngọt quá đi mất.
Trái tim muốn rụng rời rồi!
Sở Họa thì lại có sẵn ác cảm với Bàn Thư. Dù sao hai người đều là minh tinh, fan hâm mộ chắc chắn sẽ so sánh. Huống hồ Sở Họa luôn xây dựng hình tượng "thiếu nữ ngọt ngào", vốn rất được lòng khán giả.
Nhưng đứng trước Bàn Thư, cô ta lại vô thức sinh ra cảm giác nguy cơ... và chút tự ti.
Thiếu nữ trước mặt trong trẻo, xinh đẹp, mỗi khi cười rạng rỡ như thắp sáng cả thế giới.
Sở Họa cảnh giác, cố ý đứng xa hơn một chút.
"Cô không cần à?" Bàn Thư nghiêng đầu, chớp mắt, giọng ngọt lịm mềm mại, âm cuối kéo dài, "Con gái không được để cháy nắng đâu nha."
Sở Họa chậm rãi đỏ mặt.
"......"
Cô ta đưa tay ra.
Chất kem mát lạnh dàn đều trên cánh tay, Sở Họa cứng nhắc lẩm bẩm:
"Cảm ơn."
Trong khi đó, Mạnh Hi nhìn sang, mím môi, rồi quay người chạy thẳng đi.
Bàn Thư rũ mắt.
Cô đứng dậy, nắm lấy tay Ninh Yểm, thong thả nói:
"Đi thôi."
Cơ thể Ninh Yểm khựng lại, hừ khẽ một tiếng, rồi lặng lẽ siết ngược tay cô trong lòng bàn tay mình:
"Sao lần này không đòi anh cõng?"
"Ờ...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=388]

để lúc em mệt anh hãy cõng."
"......"
Đảo Bà Da đất cằn cỗi, đồ ăn ít ỏi, lại phải cảnh giác cây cỏ độc.
Hai người đi mãi vào sâu trong rừng mà vẫn chẳng thu hoạch được gì.
"Nhìn kìa, trên cây có quả đó." Bàn Thư chỉ về phía một gốc cây rậm rạp, treo những quả cỡ bằng trái anh đào, xanh đỏ lẫn lộn.
"Anh đi hái, em ngồi đây."
Ninh Yểm cởi áo khoác, trải xuống đất cho cô ngồi.
Bàn Thư ngồi trên sườn dốc, vừa chậm rãi uống sữa, thì bỗng một cái bóng cao gầy che phủ.
Ngẩng đầu, đập vào mắt là nụ cười sáng rỡ của thiếu niên.
Tống Tử Hành môi đỏ răng trắng, khuôn mặt tinh xảo, nụ cười cực cuốn hút:
"Chị ơi, em gọi vậy được không?"
Bàn Thư nghĩ một lát:
"Cứ gọi tôi là Bàn Thư được rồi."
Cậu thiếu niên có chút tiếc nuối, nhưng vẫn ngoan ngoãn đổi giọng:
"Vậy, Bàn Thư."
Chưa kịp nói thêm, Ninh Yểm đã ôm một đống quả trở lại, sắc mặt tối sầm.
Anh chắn trước mặt Bàn Thư, lạnh giọng hỏi:
"Cậu qua đây làm gì?"
Ngữ khí không hề thân thiện.
Nhưng Tống Tử Hành không hề tức giận, còn tỏ ra hòa nhã:
"Em chỉ muốn hỏi hai anh chị có tiến triển gì chưa thôi."
Ninh Yểm nhếch môi cười khẩy:
"Vậy thì hỏi tôi, cô ấy vốn chẳng làm gì cả."
Bàn Thư: "......"
Tống Tử Hành cười nhẹ với Bàn Thư rồi bỏ đi.
Ninh Yểm cúi mắt, thản nhiên:
"Thằng đó nhìn em với ánh mắt không đứng đắn."
"Ý anh là sao?" Bàn Thư tò mò.
"Là nó có ý đồ khác với em."
Thiếu nữ hừ hai tiếng, chống nạnh:
"Có gì lạ đâu, chẳng qua vì em xinh thôi."
Ninh Yểm: "...... Tự luyến."
"Anh thì không à?"
"Anh..." Anh nhét ngay một quả vào miệng cô, nghiến răng:
"Ăn đi, đỡ lắm lời."
Bàn Thư chớp mắt vô tội:
"Ngọt thật, nhưng anh đã rửa chưa? Lỡ độc thì sao?"
"Rửa rồi, anh ăn trước rồi. Có chết thì chết cùng."
Bàn Thư mỉm cười:
"Cũng được."
Ninh Yểm bỗng lặng đi, trong đầu như nổ tung.
Rối loạn hết cả.
Anh nuốt khan một cái.
Khi quay lại chỗ tập trung, ba tổ khác cũng đã về.
Hôm nay chương trình không thả vật tư, cũng không có quyền sử dụng nhà gỗ qua đêm.
Lều của Cố Thần không nhỏ, nhưng bốn người ngủ thì vẫn chật chội.
Bốn chàng trai thay phiên nhau thức canh.
Bàn Thư nằm trong lều trằn trọc mãi không ngủ được. Muỗi vo ve bên tai, trên người bị đốt không biết bao nhiêu vết. Cô sợ làm phiền ba người còn lại nên lặng lẽ chui ra.
Người trực gác lúc này là Cố Thần.
Đường nét anh sâu sắc, dưới ánh trăng lại trở nên ôn hòa hơn.
"Làm sao thế?" Anb hỏi.
"Không ngủ được." Bàn Thư giơ tay chân cho anh xem, thở dài:
"Muỗi nhiều quá."
Làn da cô trắng mịn, chỗ bị muỗi đốt nổi cục nhỏ, quanh vết còn lấm tấm đỏ hồng do gãi, càng làm cô trông mong manh hơn.
Ánh mắt Cố Thần trầm xuống.
"Đợi một chút."
Anh rời đi. Bàn Thư ngồi bên đống lửa, nghịch gỗ.
Một lát sau anh quay lại, tay cầm vài cọng cỏ xanh, vò nát rồi bôi lên da cô.
Mát lạnh như bạc hà, quả nhiên hết ngứa.
Bàn tay đàn ông thô ráp, chai sần, chạm vào da thịt non mềm của cô khiến cô rùng mình, né tránh.
Ngón tay Cố Thần dừng lại.
Anh không dùng lực, động tác còn có thể gọi là dịu dàng, nhưng năm ngón tay vẫn lún sâu vào làn da mềm mại ấy, cứ như bóp nhẹ đã chảy nước.
Anh khẽ động, lặng lẽ che giấu phản ứng xấu hổ của mình.
Dù sao, cũng chẳng có người đàn ông nào thực sự vô cảm cả.
Anh cũng không phải thánh nhân.
Bàn Thư ngẩng đầu, vừa định hỏi, thì thấy Ninh Yểm đang khoanh tay, lạnh nhạt nhìn họ.
Dưới chân anh, rải đầy những quả dại.
Chính là loại quả lúc ban ngày cô khen "ngọt lắm".
Có lẽ vừa được rửa sạch, bề mặt vẫn lấp lánh nước.

Bình Luận

0 Thảo luận