Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 351: Hoàng thái nữ ăn chơi trác táng trở thành vạn nhân mê (Hoàn)

Ngày cập nhật : 2025-09-23 14:19:40
"Giang Trạm, là vì ôn dịch ở Ung Châu sao?"
Thiếu niên gầy gò đi rất nhiều, làn da càng thêm tái nhợt. Ngoài cửa sổ, vầng trăng cong cong trong suốt, nhẹ nhàng rơi xuống đáy mắt trong trẻo của hắn.
Dù Giang Trạm không nói, Bàn Thư cũng có thể đại khái đoán ra.
Nàng chậm rãi tháo chiếc vòng bạc trên cổ tay xuống:
"Trả lại cho ngươi."
Đôi mắt Giang Trạm run lên, hắn siết chặt lấy chăn gấm, lớp lụa mịn bị nắm đến nhăn nhúm, gợn sóng tầng tầng lớp lớp.
Hắn khẽ khàng cầu xin, gần như không nghe thấy:
"Đừng... Tử Khiêm không muốn... Điện hạ không cần Tử Khiêm nữa sao?"
Bàn Thư bật cười, giọng nói trong trẻo nay lại nhuộm thêm vài phần dịu dàng, khiến người ta chẳng kiềm được mà đắm chìm:
"Không đâu. Ta chỉ mong Phật có thể tiếp tục phù hộ cho Tử Khiêm của ta thôi."
Thiếu niên ỷ lại cọ cọ vào lòng bàn tay nàng, rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Những lần hôn mê của Giang Trạm ngày càng nhiều, thời gian cũng ngày một dài.
Bàn Thư chỉ biết bất lực thở dài.
"Ngoan, ngủ cho thật ngon đi." Nàng nói.
Cánh cửa sau lưng vốn chưa đóng chặt, gió đêm thổi qua, khe cửa khẽ rộng thêm.
Bàn Thư không quay đầu lại, chỉ cúi mắt xoắn sợi tóc rũ trước ngực:
"Ngươi tới làm gì?"
"Ngươi lại sắp đi rồi."
Đó là một câu khẳng định, thản nhiên.
Chỉ có giọng nói khẽ run rẩy mới để lộ nội tâm hắn chẳng hề bình tĩnh.
Bàn Thư nhướng nhẹ mày, quay lại liền thấy Thẩm Trác dưới ánh trăng, khóe mắt đỏ ngầu.
Nàng khẽ "ừ" một tiếng.
Thấy Giang Trạm vẫn ngủ yên, nàng bước nhanh ra, đóng cửa lại.
"Cạch" một tiếng vang lên.
Trong phòng, thiếu niên vốn đang nhắm mắt lại chậm rãi mở ra, đen kịt, u ám, như bầu trời dày đặc mây đen cuồn cuộn, chẳng thấy một tia sáng.
Thẩm Trác lẳng lặng nhìn nàng, nở nụ cười chua chát:
"Ta tình nguyện để ngươi dối gạt ta, Bàn Thư... còn hơn để ta một mình tự lừa dối bản thân."
Thấy nàng ngẩng đầu ngắm trăng, hắn lại hỏi:
"Bao giờ?"
Sương mù ban đêm phủ mờ dung nhan hờ hững, gần như có thể gọi là vô tình.
"Không biết. Hỏi cái đó làm gì."
Bàn Thư không muốn gặp lại Thẩm Trác nữa.
Nàng vốn chẳng thích phơi bày quá nhiều trước mặt kẻ khác.
Thẩm Trác biết nàng có hệ thống, mà hắn cũng vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=351]

Điều này khiến nàng chán ghét.
Hắn có thể khống chế giá trị công lược, ở một mức độ nào đó đã ảnh hưởng trực tiếp đến nhiệm vụ của nàng.
Chỉ cần hắn không buông tay, nàng sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Cảm giác bị khống chế này khiến Bàn Thư cực kỳ khó chịu.
Huống chi, nàng đoán hắn có thể thông qua hệ thống mà nắm được tất cả thông tin về mình - cả nhiệm vụ đã làm, thậm chí thân phận thật ngoài hiện thực.
Trước mặt Thẩm Trác, nàng chẳng còn chút riêng tư nào.
Thật sự tệ hại vô cùng.
Thẩm Trác nhạy cảm nhận ra sự lạnh nhạt của nàng.
Hắn mím môi, bàn tay giấu trong tay áo đột nhiên siết chặt.
Dù hắn đã theo nàng đến tận thế giới này, thì sao?
Cũng chẳng thay đổi được gì.
Nàng vẫn không yêu hắn, một chút cũng không.
"Đúng rồi, nhiệm vụ của ngươi là gì, ta vẫn chưa hỏi bao giờ." Bàn Thư quay đầu nhìn hắn.
"Chỉnh sửa lại tuyến cốt truyện của thế giới, để nam nữ chính đến với nhau." Thẩm Trác dừng lại, nhìn nàng, "Diệt trừ tất cả nhân tố phá hoại tình cảm của nam nữ chính."
Bàn Thư bật cười:
"Là đang nói ta sao?"
"Ừ."
"Vậy thì ngươi thất bại rồi."
Thẩm Trác cười khổ, gương mặt tuấn mỹ dưới sương mờ ảo, tối tăm khó đoán:
"Đây đã là nhiệm vụ thất bại thứ hai của ta."
Lần đầu chính là khi hắn và nàng gặp nhau ---- trong chương trình hẹn hò.
Nhiệm vụ của hắn và nàng tự nhiên luôn đối lập.
Hắn thành công thì nàng sẽ thất bại.
Nhưng Bàn Thư, tuyệt đối không thể thất bại.
Mà hắn cũng chẳng nỡ.
Hắn vốn chưa từng thật sự muốn hoàn thành nhiệm vụ này. Chỉ muốn nhìn nàng thêm một chút thôi.
[Huhu ký chủ, đừng yêu quá! Lần sau chúng ta không thể cùng ở một vị diện với chị đẹp được nữa đâu, nếu lại thất bại thì ký chủ sẽ bị xóa sổ hoàn toàn đó!]
"Ừ, ta biết."
Mãi đến khi hai người tách nhau trở về cung, thiếu niên mới từ sau gốc cây cổ thụ gần khô héo lặng lẽ bước ra.
Sương mù càng dày.
Trước mắt hắn mờ nhạt đi.
Chỉ có chiếc chuông bạc trên cổ tay, phát ra tiếng lanh lảnh chói tai.
Tim như rách ra một lỗ hổng.
Gió lạnh gào thét chui vào.
Giang Trạm đưa tay hứng một cánh liễu bay, chỉ thấy mùa xuân năm nay lạnh buốt đến thế.
"Điện hạ."
Giọng hắn khàn khàn, đầu ngón tay ấn mạnh lên trái tim nhức nhối, đốt xương trắng bệch.
"Kẻ lừa dối."
Mấy ngày tiếp theo, hoàng cung yên ả.
Ngoại trừ mấy năm trước có biến loạn đoạt quyền của Cố Trì, cả Thánh Uyên gần như thái bình.
Mùng bảy tháng tư.
Giữa đêm, cung yên tĩnh bỗng bị xé toạc bởi tiếng thét kinh hoàng.
Một toán hắc y bịt mặt cầm kiếm, lao thẳng về phía nơi Bàn Thư ở.
Tường son ngói biếc nhanh chóng nhuộm máu đỏ.
Trời u ám cuồn cuộn, đỏ rực như máu.
Rõ ràng là mùa xuân, vậy mà lưỡi đao giáng xuống, hết thảy đều héo tàn.
Bàn Thư gương mặt vẫn bình thản.
Cung nhân trực đêm đã sớm hôn mê.
"Điện hạ!"
Nghe tiếng thiếu niên hoảng hốt, nàng vội quay đầu lại, chỉ thấy Giang Trạm mặc áo lót trắng chạy loạng choạng đến, trán vã mồ hôi lạnh.
Đôi mắt hắn mở lớn kinh hãi, không biết sức lực từ đâu mà có, cơ thể bệnh tật lại ôm chặt lấy nàng, che chắn cả người nàng trong ngực.
Một mũi tên xuyên qua cổ tay hắn.
Giây sau, một mũi khác cắm thẳng vào tim!
Bàn Thư sững sờ ngước nhìn thiếu niên tái nhợt đến dọa người, tầm mắt nàng dần nhòe đi.
Nàng đưa tay chạm mặt hắn.
Lạnh lẽo đến mức ngón tay nàng khẽ run.
"Điện hạ..." Thiếu niên nuốt xuống nghẹn ngào, "Đừng khóc."
Bàn Thư hoang mang nhìn hắn, lúc này mới nhận ra đôi má mình lạnh buốt, nước mắt men theo cằm rơi xuống hõm xương quai xanh gầy guộc.
"... Xin lỗi."
Nàng chỉ nói được vậy.
Cổ tay thiếu niên bị xuyên thủng, hắn khó nhọc nâng tay kia, ngón tay dính máu, chấm nhẹ lên ấn đường của nàng, như một nốt chu sa nơi mi tâm hắn.
"Điện hạ, đừng bỏ rơi Giang Trạm..."
Âm thanh quanh hắn dần biến mất, trước mắt xám xịt, ngay cả bóng dáng điện hạ cũng mơ hồ chẳng thấy rõ.
Trong lòng hắn lần đầu dấy lên sợ hãi to lớn.
"Kiếp sau... Giang Trạm còn có thể tìm thấy Điện hạ không?"
Hắn khát khao nhìn nàng.
Chỉ mong Điện hạ mang hắn đi, đi đâu cũng được.
Nhưng Điện hạ im lặng.
Rồi lạnh lùng thốt: "Xin lỗi, Giang Trạm, là ta nợ ngươi."
Thiếu niên chậm rãi khép lại đôi mắt nặng nề.
Nàng đâu có nợ gì hắn.
Rõ ràng là Giang Trạm luôn mặt dày dây dưa, hao hết tâm cơ, chỉ để cầu một chút thương xót.
Hắn biết mà.
Cuộc thảm sát này vốn nằm trong kế hoạch của Điện hạ.
Đêm đó, hắn nghe thấy Thẩm Trác hỏi: "Ngươi định rời đi thế nào?"
Giọng thiếu nữ bình thản đến tàn nhẫn: "Ta đã chọn xong tân đế của Thánh Uyên, dốc lòng bồi dưỡng nàng ba năm, nàng thích hợp hơn ta... Còn ta, cứ coi như đã chết đi."
Thì ra, từ khi Cố Trì tạo phản, nàng đã tính toán sẵn rời đi.
Đáng thương Giang Trạm còn ngây ngô quỳ trên bồ đoàn, cầu xin đời đời kiếp kiếp bên nàng.
Giang Trạm chợt ngộ ra lời Phật.
Yêu một người, quả thực đau đớn như bị lột cả lớp da.
Nhưng hắn không trách Điện hạ.
Hắn chỉ cầu Điện hạ mang hắn theo.
Từ lần đầu tiểu hòa thượng xuống núi, nhìn thấy Điện hạ, hắn đã định sẵn phải gục ngã nơi nàng.
Trong ánh sáng ban mai chưa ló, thiếu niên lặng lẽ chết trong lòng Điện hạ.
Lông mi rũ xuống ngoan ngoãn, đẹp đẽ như pho tượng ngọc Phật nhỏ.
Bàn Thư ngẩng lên, đối diện tên hắc y cầm đầu.
Nàng khẽ gật.
Cung tiễn giương lên.
Mũi tên lạnh lẽo xuyên thẳng qua tim nàng.
Lần này, không còn Giang Trạm che chắn nữa.
Thì ra đau đớn đến vậy.
Bàn Thư cúi mắt, lần cuối nhìn thiếu niên yên tĩnh nằm trên bậc đá xanh.
Tiếng gào thét tuyệt vọng vang vọng đâu đây.
Trước khi mất hết tri giác, nàng ngoảnh lại ----
thấy bóng dáng Tề Dữ loạng choạng chạy đến.
Hắn ngã lăn mấy lần, giày dép văng mất, mặt đẫm nước mắt, đôi mắt đỏ ngầu tuyệt vọng.
Còn Cố Trì thì sao?
Lạnh lùng nhìn nàng, dường như đã đoán trước.
Chỉ là trong hốc mắt, nước mắt tí tách rơi xuống cằm, nặng nề rơi xuống đất.
Hắn nôn ra từng ngụm máu.
Giây tiếp theo, trong đầu Bàn Thư vang lên giọng máy móc vô tình của hệ thống:
[Ký chủ có thoát khỏi vị diện nhiệm vụ không?]
Trong lòng, nàng lặng lẽ thốt một chữ: "Có."
Ngay sau đó, nàng mất đi toàn bộ ý thức.

Bình Luận

0 Thảo luận