"Các người là ai, buông tôi ra! Tôi nói cho các người biết, nếu các người... dám động đến một sợi tóc của tôi, Phó Sơ Nghiễm sẽ không tha cho các người đâu!" An Hạ Hạ sợ hãi giãy giụa, "Tôi khuyên... khuyên các người tốt nhất nên thả tôi ra..."
"An tiểu thư."
Hạc Thích đứng trên cao lạnh lùng liếc xuống, "Tôi khuyên cô nên giữ lại chút sức lực thì hơn."
An Hạ Hạ nghe ra đó là giọng của Hạc Thích, như vớ được cọng rơm cứu mạng: "Hạc... Hạc tiên sinh, anh tới cứu tôi sao? Chỉ cần anh chịu cứu tôi, anh muốn gì cũng được..."
Giọng cô nhỏ dần, trên má còn ửng đỏ, "Anh muốn thân thể tôi... cũng được."
An Hạ Hạ tự an ủi bản thân.
Cô làm vậy không phải phản bội Phó Sơ Nghiễm.
Mà là... bị tình thế bức bách thôi! Đúng rồi! Sơ Nghiễm nhất định sẽ hiểu cho sự khó xử của cô!
"Ha, tôi thấy cũng không tệ, Hạc Thích, anh đừng từ chối nữa."
Bùi Cảnh cười nhạt, khóe môi cong lên.
Hạc Thích cau mày đầy chán ghét: "Đừng làm tôi thấy buồn nôn."
Mặt An Hạ Hạ tái nhợt. Hình như... cô vừa nghe thấy giọng Bùi Cảnh?!
"Bùi Cảnh... anh cũng ở đây?"
Bùi Cảnh mất kiên nhẫn, thô bạo giật tấm vải che mắt cô xuống. Luồng sáng trắng chói lóa khiến cô theo phản xạ nhắm chặt mắt lại. Đến khi dần thích ứng được, mở mắt ra -- thì thấy Phó Sơ Nghiễm đang tựa vào góc tường, ánh mắt băng lạnh, đầy châm chọc nhìn cô.
"Sơ Nghiễm?!"
Bùi Cảnh cầm trên tay con dao mổ bạc lạnh lẽo, nụ cười tàn nhẫn kéo khóe môi: "Thật ra, An tiểu thư, chúng tôi cần lấy đi từ cô một thứ."
An Hạ Hạ không hiểu: "Cái... cái gì cơ?"
Bùi Cảnh không muốn phí lời: "Hai người, đặt cô ta lên bàn mổ đi."
Hạc Thích cau mày khó chịu: "Tại sao lại là tôi? Tôi thấy bẩn."
Bùi Cảnh nhún vai, chẳng mấy để tâm: "Vậy thì để Phó tổng đến. Dù sao cũng là tiểu tình nhân từng kề cận bên Phó tổng mà."
"Đừng lề mề nữa, Bàn Thư sắp không chịu nổi rồi." Phó Sơ Nghiễm dứt khoát, thô bạo đặt An Hạ Hạ lên bàn mổ, "Không cần gây mê, thuốc tê tác dụng quá lâu, lãng phí thời gian."
"Tôi cũng nghĩ thế." Bùi Cảnh nhếch môi, vốn dĩ anh ta chưa từng chuẩn bị thuốc tê.
An Hạ Hạ còn chưa kịp phản ứng, thì cơn đau nhói buốt đã khiến cô hét toáng lên: "A... a! Đau quá!"
⸻
Phía bệnh viện.
Thời Lâm đang thay bình hoa, bỏ đi bó hoa hôm qua, thay vào đó một bó bách hợp tươi mới.
Anh nghe Bàn Thư hỏi: "Anh ơi, nếu em c.h.e.c rồi, anh sẽ làm thế nào?"
Thời Lâm mỉm cười nhạt: "Tùy em, anh sẽ đi theo."
Anh nói nhẹ nhàng, thoạt nghe có vẻ không trang trọng.
Nhưng nếu nghe kỹ, lại chẳng có lấy nửa phần qua loa.
Thời Lâm không nói dối -- đó đúng là suy nghĩ thật sự trong lòng anh.
"Vậy còn ba mẹ em thì sao?"
Khí oán còn sót lại trong thân thể nguyên chủ đang dần tiêu tán.
Điều đó chứng tỏ Bùi Cảnh bọn họ đã ra tay với An Hạ Hạ.
Thật châm chọc.
Bùi Cảnh, Hạc Thích, Phó Sơ Nghiễm trước đây cũng từng làm y như vậy với nguyên chủ.
Sau này, An Hạ Hạ rồi cũng sẽ bị chính mấy người đàn ông ấy đối xử như vậy thôi.
Cô phải để bọn họ chịu trừng phạt.
Hơn thế nữa, là sự trừng phạt nặng nề hơn.
Thời Lâm lau tay, chậm rãi nắm lấy tay vịn xe lăn, đẩy Bàn Thư ra ngoài cho cô hít thở không khí.
"Anh sẽ tìm người chăm sóc họ chu đáo. Tin anh đi."
Bàn Thư khẽ "ừm" một tiếng, "Nhưng mà anh ơi, ba mẹ đã mất em rồi, họ không thể mất cả anh nữa. Dù sao anh cũng là con của họ."
Không có quan hệ m.a.u mủ, nhưng đã vượt xa tất cả huyết thống.
Thời Lâm thoáng dừng lại.
"Không có em, anh sống không nổi đâu."
"Tiểu thư, để anh ích kỷ một lần được không."
"Cạch."
Có vật gì đó rơi xuống đất.
Thời Lâm nhìn lại, là một cuốn sổ tay nhỏ bìa xanh nhạt, chỉ bằng nửa bàn tay.
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Trang giấy lật mở.
m.a.u trong người Thời Lâm như đông cứng, lạnh ngược chảy về tim.
Bàn Thư bình tĩnh: "Anh, nhặt lên đi, có thể xem."
Ngón tay Thời Lâm run rẩy: "Anh... không muốn xem."
"Anh phải xem."
"...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=167]
Được."
Anh nhiều lần không cầm chắc, cuốn sổ cứ thế rơi xuống đất, lại nhặt lên, bụi tro bám đầy.
Hạc Thích.
Bùi Cảnh.
Phó Sơ Nghiễm.
Thời Lâm.
Hạc Gia Lễ.
Năm cái tên được viết ngay ngắn.
Ở góc phải mỗi tên đều bị đánh dấu một dấu gạch chéo đỏ.
Vết mực đỏ thẫm kéo dài trên giấy, như vết m.a.u rực rỡ khủng bố.
"Đây là gì?"
"Ừm, sổ kế hoạch báo thù đó?"
Bàn Thư cười khẽ, dịu dàng như thể cuốn sổ chẳng phải của mình, giọng như gió thoảng: "Anh, em là từ địa ngục bò lên mà."
Cô tự thấy lời mình có phần "ngôn tình trung nhị", liền bật cười khe khẽ.
"Nhưng mà, anh không phải đối tượng em muốn báo thù đâu, mặc dù em cũng muốn phạt anh một chút." Giọng cô như ngâm mật ngọt, "Ai bảo anh thấy c.h.e.c mà không cứu chứ."
"Còn chê em ngốc nữa."
"Em là... người rất thù dai đó."
Thật ra, trong sổ cũng chẳng ghi gì linh tinh.
Chỉ đơn giản là những gì nguyên chủ từng trải qua.
Ghi lại những tội ác mấy kẻ đáng ghét kia gây ra cho nguyên chủ.
Bọn họ có yêu cô.
Nhưng thì sao chứ?
Bọn họ vẫn là cặn bã.
Là đối tượng mà Bàn Thư phải trả thù.
Không ai được mong chờ Bàn Thư sẽ mềm lòng với kẻ thù.
Bởi vì cô là người... có thù tất báo.
Ai dám chọc vào cô, còn muốn toàn mạng mà rút lui? Ha, trên đời này nào có chuyện rẻ mạt như thế.
⸻
Cùng lúc đó.
Một cơn lạnh buốt bỗng dâng lên trong tay chân Bùi Cảnh.
Anh cúi đầu nhìn -- trên bàn mổ, gương mặt của An Hạ Hạ đã biến thành... Bàn Thư.
Gương mặt ấy quen thuộc, yêu đến tận xương tủy, đau đến tận tim gan.
Ngón tay anh run rẩy, lùi lại một bước, sau lưng, những thiết bị y tế tinh vi, đắt đỏ rơi xuống đất, phát ra tiếng "ầm" chói tai.
"Bàn Thư...?"
Hạc Thích cau mày, liếc anh bằng ánh mắt âm u: "Anh phát điên gì vậy?"
Phó Sơ Nghiễm ở bên cũng gấp gáp thúc giục: "Mẹ kiếp, mau lên! Thân thể của Bàn Thư đâu chịu nổi anh dây dưa nữa!"
Mắt Bùi Cảnh đỏ hoe, giơ tay run rẩy chỉ về phía bàn mổ.
Găng tay cao su trên tay anh đầy m.a.u, từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
"Bàn Thư... tại sao... tại sao người trên bàn mổ lại là Bàn Thư...?"
Phó Sơ Nghiễm cau chặt mày: "Anh điên rồi sao?"
Hắn bước tới, bỗng nhiên ánh mắt khựng lại.
Hạc Thích cúi đầu vô thức, vừa nhìn thấy gương mặt người phụ nữ trên bàn mổ, trong khoảnh khắc cũng ngẩn người, căng thẳng bước nhanh lên: "Bàn Thư?!"
Đôi mắt hoa đào quyến rũ của Bùi Cảnh giờ đầy trống rỗng và đau khổ: "Chẳng phải người nằm đây đáng lẽ là An Hạ Hạ sao?!"
"Sao lại... sao lại là... Làm sao tôi có thể đối xử như vậy với Bàn Thư chứ?!"
Anh ôm đầu đau đớn, mí mắt nặng trĩu, dần khép lại.
Hạc Thích và Phó Sơ Nghiễm cũng như vậy.
Cả ba rơi vào một vực sâu băng lạnh.
Mắc kẹt trong một giấc mộng dài và đáng sợ.
Trong mơ.
Bọn họ thấy thiếu nữ mặt trắng bệch liên tục cầu xin: "Đừng... đừng đối xử với tôi như vậy... An tiểu thư rất khỏe mạnh, cô ta không cần trái tim của tôi..."
"Hạc Thích, sao anh có thể làm vậy với tôi... tôi yêu anh nhiều như thế..."
Tiếng khóc xé gan xé ruột.
Bọn họ thậm chí còn không tiêm cho cô một liều thuốc tê.
Moi tim, đoạt phổi.
Miệng nói dối trá "cầu cô đi thanh thản".
Rồi quay người lại, như hiến vật báu, dâng hai thứ ấy đến trước mặt An Hạ Hạ.
Chỉ để đổi lấy một nụ cười từ cô ta.
An Hạ Hạ thì lại làm bộ dáng "thiện lương vô tội", rơi vài giọt lệ giả tạo: "Tôi cũng không muốn đâu... Nhưng cô ta thật sự quá đáng... Tôi tin Bàn tiểu thư sẽ hiểu cho tôi thôi."
Mà sau lớp mặt nạ đó, lại là một gương mặt dữ tợn, ghê tởm, đầy khoái trá điên cuồng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận