Cách một cánh cửa, bên trong phòng là tiếng Tuyên phu nhân gào khóc, ngoài cửa là ba người Bùi gia – lặng lẽ đứng đó, không dám bước vào, nhưng đứng đây vì sợ Tuyên phu nhân nổi giận trách mắng Tuyên Nguyệt Ninh. Vì vậy, họ nghe rõ được đoạn đối thoại bên trong phòng.
“A, a huynh?”
Bùi Cảnh Chiêu và Bùi Cảnh Ký ôm chặt lấy nhau, như thể chỉ có vậy mới có thể sưởi ấm được trái tim nhỏ bé của mình.
Bùi Cảnh Ký lí nhí hỏi: “Hóa ra a tỷ không phải là cốt nhục của biểu di... Vậy, vậy... cái khóa vàng đem đi cầm cố rồi, a tỷ chẳng phải vĩnh viễn không tìm được đường về nhà sao?”
Bùi Cảnh Chiêu trừng mắt nhìn Bùi Cảnh Ký, lấy cùi chỏ chọc chọc hắn:
“Tìm không thấy thì càng tốt! A tỷ sẽ mãi là a tỷ của chúng ta! Ngươi không nghe a tỷ cũng gọi mẫu thân là nương đấy thôi! Ta thấy a tỷ nói đúng, người có thể bỏ rơi a tỷ thì cũng chẳng có gì tốt đẹp!”
“Ta thật ra cũng không muốn để a tỷ đi. Nhưng cứ cảm thấy… chúng ta có nương, còn a tỷ thì chẳng có ai cả. Ta... ta đau lòng cho a tỷ, cảm thấy lẽ ra không nên như thế. A tỷ cũng nên có thân mẫu yêu thương như chúng ta vậy...”
Những lời non nớt của Bùi Cảnh Ký khiến cả Bùi Cảnh Chiêu cũng im lặng. Hai đứa nhỏ chưa hiểu hết chuyện đúng sai trong đó, nhưng ánh mắt đồng lòng, cùng nhìn về phía Bùi Ngụ Hành, chờ mong một lời giải thích từ hắn.
Dưới thời Đại Lạc đang cường thịnh, dân số tăng nhanh, muốn trong biển người mênh mông ấy tìm ra thân sinh phụ mẫu của Tuyên Nguyệt Ninh, nói thì dễ làm mới khó. Ngay cả họ ở châu nào cũng không biết, huống chi chiếc khóa vàng đã bị đem đi cầm cố, không có tín vật gì để đối chiếu… Tuyên Nguyệt Ninh cơ bản là không thể về nhà.
Hắn nghiêng đầu, xuyên qua khe cửa nhìn thấy hai bóng người đang ôm nhau khóc nức nở dưới đất, mí mắt cụp xuống, bàn tay trong tay áo rộng siết chặt thành quyền. Trong đầu văng vẳng những lời dặn dò gần đây của Tuyên Nguyệt Ninh: “Ngươi cứ yên tâm đọc sách, thi đậu công danh là được, minh oan cho phụ thân ngươi, chuyện tiền bạc, ta sẽ nghĩ cách.”
Môi hắn nhợt nhạt, khẽ mím lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=10]
Hắn nhất định phải học hành thật tốt, tạo ra một phen kinh thiên động địa, bởi vì... Tuyên Nguyệt Ninh thực sự là một người thích lải nhải.
Đối diện ánh mắt trông chờ của đệ muội, hắn phá lệ làm theo cách của Tuyên Nguyệt Ninh, đưa tay xoa đầu cả hai rồi dặn dò: “Các ngươi chỉ cần nhớ kỹ, mặc kệ a tỷ là ai, xuất thân thế nào, nàng vĩnh viễn là a tỷ của các ngươi. Chuyện này tuyệt đối không được nói cho người ngoài biết.”
Hai đứa nhỏ đồng loạt gật đầu, ríu rít: “Chờ chúng ta lớn lên sẽ chăm sóc a tỷ!”
Bùi Cảnh Chiêu vội nói: “A tỷ đã mười ba rồi, việc gấp rút là phải tích cóp của hồi môn cho a tỷ!”
“Đúng vậy, nhưng bây giờ toàn là a tỷ bỏ tiền ra nuôi chúng ta, làm sao mà tích cóp cho a tỷ được?”
Bùi Cảnh Chiêu bị hỏi nghẹn họng, liền quay đầu nhìn sang Bùi Ngụ Hành. Chỉ thấy hắn nói:
“Về phòng đọc sách đi. Những việc này không phải thứ các ngươi cần nghĩ đến, a huynh sẽ tự tìm cách.”
“A huynh, vậy ngươi nhớ phải chuẩn bị thật nhiều của hồi môn cho a tỷ nhé!”
Dưới ánh nhìn của Bùi Ngụ Hành, Bùi Cảnh Ký càng nói càng nhỏ, bị Bùi Cảnh Chiêu kéo chạy đi, chui tọt vào phòng rồi mới dám ló đầu ra nhìn trộm.
Trong phòng, tiếng khóc cũng dần lắng xuống. Bùi Ngụ Hành nhẹ nhàng rũ vạt áo đang nhàu nát, tay áo rộng phất qua, xoay người trở về phòng mình.
Tuyên phu nhân khóc một trận thỏa thuê, dường như mọi uất ức trong lòng cũng theo đó mà tan đi. Bà cảm thấy khoan khoái nhẹ nhõm, lau nước mắt rồi... đánh Tuyên Nguyệt Ninh hai cái!
Tuyên Nguyệt Ninh ấm ức: “Mẫu thân, sao lại đánh con nữa?”
“Ra sân quỳ, coi như là vì thân sinh phụ mẫu của con mà quỳ – dù họ không nuôi con, nhưng cũng có công sinh thành. Chuyện này con không được cãi.”
Thấy nàng không động đậy, bà lại đẩy nàng hai cái: “Vừa mới gọi ta là nương xong, đã không nghe lời rồi sao?”
Nói rồi, ngữ khí bà dịu lại: “Nguyệt Ninh, ta biết trong lòng con oán họ. Nhưng con đem khóa vàng đi cầm, tức là đem chính mình và bọn họ tuyệt đi con đường tương nhận. Lần quỳ này, coi như chính thức đoạn tuyệt với họ.”
Tuyên Nguyệt Ninh quay đầu đi, thầm trách Trịnh gia luôn tự xưng là thế gia danh môn, vậy mà hành xử còn chẳng bằng bọn lưu manh hèn hạ, thua xa khí khái của Bùi gia.
Kiếp trước, nàng đã nợ họ cả một mạng. Kiếp này, nàng không còn nợ gì Trịnh gia hết!
Nhưng nhìn mẫu thân đang đầy sức sống trước mặt nàng, không phải như kiếp trước vì cái chết của đệ muội mà bệnh đến không gắng gượng được. Thôi thì quỳ để an lòng mẫu thân.
Nàng khẽ cắn môi: “Con sẽ quỳ vậy.”
Mặt trời ngả tây, hơi nóng trong sân vẫn chưa tan hết. Dưới gốc cây hòe, nàng tìm một chỗ rồi quỳ xuống. Hơi nóng từ mặt đất tỏa lên khiến nàng có chút mơ màng, suýt nữa ngủ gật.
Từ trong nhà, Tuyên phu nhân quát lớn: “Lưng thẳng lên, quỳ cho nghiêm chỉnh!”
Tuyên Nguyệt Ninh thở dài, dụi mắt, đành ngoan ngoãn quỳ ngay ngắn, và để đầu óc trống rỗng.
Bên nhà hàng xóm không biết đang làm gì, mà có tiếng thiếu nữ vui cười vọng sang qua bức tường, theo đó là mùi rượu phảng phất trong gió. Bóng dáng Bùi Ngụ Hành hiện lên trong đầu nàng.
Nghĩ đến chuyện mẫu thân đã trở về, cũng là lúc nên đi thăm hỏi hàng xóm. Không biết Thôi Lăng ở nhà nào, nhưng nàng đã chọn ở chỗ này, là để tạo cơ hội cho Bùi Ngụ Hành, nhưng cũng không phải để hắn cứ suốt ngày dính lấy người ta. Vì với tính cách ẩn dật kiêu ngạo của Thôi Lăng, làm vậy là thất sách, cách tốt nhất là để Thôi Lăng tự thường xuyên thấy Bùi Ngụ Hành. Kiếp trước họ còn có thể thành sư đồ, thì đời này, hẳn cũng sẽ như thế thôi.
Huống chi, với cái tính kiêu ngạo cố chấp của Bùi Ngụ Hành, có bảo hắn đi, hắn cũng chưa chắc chịu đi.
Lúc này, Bùi Ngụ Hành nhẹ nhàng thả một tấm đệm hương bồ xuống đất, quỳ gối bên cạnh nàng. Ánh nắng bị thân thể hắn cản lại, vài cơn gió mát lạnh thổi đến người nàng.
Hắn liền đưa đến trước mắt nàng chiếc bánh hồ kẹp thịt dê tỏa mùi thơm nức, mặt trên còn rắc đầy hạt mè. Bụng nàng phối hợp kêu "ục ục", không kiềm được mà hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Cho ngươi.”
Nàng nhận lấy bánh, thấy hắn lấy khăn tay lau sạch từng ngón tay, chắc chắn tay không còn dính dầu mỡ mới cầm lấy cuốn sách. Cuốn này là nàng mua cho hắn sau khi dọn đến đây – vì ở Trường An, thư tịch nhà họ đều bị tịch thu. Nàng phải bỏ tiền mua lại giấy bút, sách, cái túi tiền vốn căng đầy, giờ đã xẹp lép.
Ánh dương chiếu qua kẽ lá, dừng lại trên người hắn, tạo thành những vòng sáng nhỏ lớn đan xen.
“Ta cũng dùng tiền từ cái khóa vàng ấy, đương nhiên là phải ở đây bồi ngươi rồi.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận