Dưới gốc cây hòe, Tuyên Nguyệt Ninh bế lên con chó nhỏ lông màu vàng đất, trêu chọc Bùi Cảnh Chiêu: “Theo a tỷ thấy hay gọi nó là Đại Hoàng được không?”
“Gâu gâu!”
“Muội nhìn kìa, nó cũng đồng ý.”
Bùi Cảnh Chiêu nhảy dựng lên: “A tỷ, không được đâu, tên này khó nghe quá, tỷ để muội đặt tên cho nó đi!”
“Gâu gâu!”
“A tỷ!”
“Ha ha...”
Sau khi Triệu Hoán Thần nói xong tin tức “không ổn” kia với Bùi Ngụ Hành, Bùi Ngụ Hành vẫn đứng trước cửa sổ thư phòng, lặng lẽ nhìn người nhà đang nô đùa trong sân, như thể muốn ghi nhớ từng khoảnh khắc này vào trong đầu.
Một cánh cửa sổ ngăn cách, ngoài cửa sổ dưới gốc cây hòe thì phi thường náo nhiệt, mà bên trong này lại hoàn toàn yên lặng, không một tiếng động.
Cuối cùng không nhịn được, Triệu Hoán Thần cất tiếng: “Bùi lang, ngươi có nghe ta nói không? Phụ thân của ta vừa mới đến thăm hỏi Hoàng Châu trường, tin này đã được xác thực rồi, danh sách Hương Cống Sinh không có tên ngươi! Vậy giờ phải làm sao? Rõ ràng ngươi là người đứng đầu của kỳ “Rút giải”, cớ sao Hoàng Châu trường lại không trao danh ngạch cho ngươi? Hừ!”
Hắn từ tốn quay người lại, sau khi nhìn cảnh náo nhiệt trong viện, hắn cũng bị cảm nhiễm sự vui vẻ ấm áp từ họ. Lúc biết rõ mọi nỗ lực của mình hóa thành bọt nước, thì trong lòng hắn cảm thấy sóng gió cuộn trào, nhưng giờ thì đã thấy bình ổn trở lại.
“Nói nhỏ thôi, đừng để người trong nhà nghe thấy.”
Triệu Hoán Thần đi tới đi lui: “Ngươi còn có thể bình tĩnh như vậy, nhưng chuyện này đúng là không biết làm sao bây giờ? Chi bằng chúng ta cùng đi tìm Hoàng Châu trường được không?”
Bùi Ngụ Hành lại quay đầu, trong mắt phản chiếu cảnh trong viện. Bùi Cảnh Chiêu đã thành công giành lại được Đại Hoàng… Tạm gọi nó là Đại Hoàng vậy. Muội ấy ôm nó xong thì bị Tuyên phu nhân nhéo tai, bắt muội ấy đặt nó xuống đất để tắm rửa cho nó.
“Bùi lang, ngươi đừng cứ đứng nhìn như thế, mau cho ta một chủ ý đi!”
Môi đỏ thắm của hắn khẽ động: “Ta thì có thể có cách gì bây giờ.”
“Danh ngạch đều nằm trong tay Hoàng Châu trường, chúng ta đi cầu ông ấy đi! Bùi lang, ngươi đừng bỏ cuộc!”
Bùi Ngụ Hành thu ánh mắt lại, đi tới ngồi sau án thư, bình thản cầm một quyển binh thư sắp giảng cho Bùi Cảnh Ký, chỉ tay vào ghế đối diện, ra hiệu cho Triệu Hoán Thần ngồi xuống.
“Ta không bỏ cuộc, nhưng cũng không cần phải náo loạn lên. Ta chỉ là dùng danh hiệu người đứng đầu kỳ “Rút giải” để thử Hoàng Châu trường thôi, giờ thì rõ rồi – ông ấy sẽ không cho ta danh ngạch Hương Cống Sinh.”
Triệu Hoán Thần nhìn hắn, cảm thấy cả người lạnh toát, lắp bắp mở miệng: “Ta có hơi không hiểu… Ngươi nói ngươi cố ý giành lấy hạng nhất “Rút giải”, chính là để thử? Vậy thì ngươi muốn thử cái gì?”
Bùi Ngụ Hành ho khẽ hai tiếng, lật một trang sách rồi nói: “Giành hạng nhất “Rút giải” chỉ là tiện tay làm thôi. Ta chủ yếu muốn biết, ông ấy có dám đảm bảo cho ta – một đứa con của tội thần – được đi thi tiến sĩ hay không. Giờ xem ra, ông ấy không dám. Dĩ nhiên, cũng có thể là bị ai đó gây áp lực, dù sao cũng có không ít người muốn ép ta vào chỗ chết.”
Hắn chỉ ôm tâm lý muốn thử xem, mình có thể may mắn hay không thôi. Nếu Hoàng Châu trường thật sự cho hắn danh ngạch Hương Cống Sinh, thì hắn sẽ bớt được rất nhiều việc cần làm.
Đáng tiếc, may mắn không đến. Phải nghĩ cách khác.
Chỉ là tiện tay mà thôi…
Triệu Hoán Thần đưa tay lên ngực, móc ra một chồng ngân phiếu: “Cho ngươi. Phụ thân ta bảo ta đưa, người nói sẽ luôn giúp đỡ ngươi. Bùi lang, ngươi định sau này làm sao? Chẳng lẽ thật sự phải bắt đầu từ vị trí người làm việc vặt ở nha môn à?”
Hắn nhận lấy xấp ngân phiếu, trong nhà còn cần tiền mời sư phụ dạy quyền cước cho Cảnh Ký, đành nói: “Nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, ta sẽ không đi con đường ấy.”
Thấy bóng người quen thuộc tiến lại gần, hắn thu sách lại, dặn dò: “Chớ để người trong nhà của ta biết, đừng làm họ phải lo lắng.”
“Ta chuẩn bị chút điểm tâm và trà cho hai người, ăn xong rồi lại ôn bài.”
Tuyên Nguyệt Ninh bưng hai đĩa điểm tâm đặt lên bàn, lại rót cho mỗi người một chén trà táo đỏ mật ong, thuận miệng hỏi: “Kết quả kỳ “Rút giải” đã có chưa? Cần phải chuẩn bị thêm gì sau đó không?”
Triệu Hoán Thần vừa uống trà đã bị sặc, không dám nhìn nàng, cúi đầu ho sặc sụa, cổ đỏ bừng như thể muốn ho đứt cả phổi.
“Sao thế? Do ngươi uống nhanh quá làm chi?”
Đang lúc Tuyên Nguyệt Ninh định vỗ lưng giúp Triệu Hoán Thần, thì Bùi Ngụ Hành lên tiếng, hắn liếc Triệu Hoán Thần một cái, suýt nữa khiến Triệu Hoán Thần ho thêm lần nữa. Sau đó vẻ mặt hắn nghiêm trang, như thể mọi chuyện đều thuận lợi, nói: “Không cần chuẩn bị gì cả. Người nào đạt được danh ngạch Hương Cống Sinh sẽ nhập học ở Châu Học, Hoàng Châu trường sẽ mời danh sư trực tiếp dạy dỗ. Dù sao ông ấy cũng muốn càng nhiều tài tử ở Việt Châu thi đậu tiến sĩ càng tốt. Giờ chỉ cần chờ đợi là được.”
“Thế à, vậy ngươi còn phải đi Châu Học đọc sách, vậy còn có thể về nhà không?” Tuyên Nguyệt Ninh hỏi.
Triệu Hoán Thần vốn định yên lặng ăn một miếng bánh để áp chế cơn ho, nhưng mắt hắn vừa chạm phải ánh mắt Bùi Ngụ Hành, thì thân người run lên, vội vàng nuốt cả miếng bánh: “Châu Học không dễ được về nhà, nhưng mỗi tháng có ba ngày nghỉ. Nhưng đa số mọi người đều tiếc ba ngày đó, không muốn quay về.”
Tuyên Nguyệt Ninh gật đầu hiểu ý: “Thời gian gấp rút, ai cũng muốn ôn luyện thêm. Triệu lang ở Châu Học cũng phải cố gắng như lúc tham gia kỳ “Rút giải” nha.”
Lúc đó, Triệu Hoán Thần cứ bám riết lấy thư phòng Bùi Ngụ Hành, nếu không phải có giờ cấm đi lại ban đêm, lại thêm Triệu gia không cho phép hắn ở lại Bùi gia, thì chỉ sợ hắn đã cắm rễ luôn bên cạnh Bùi Ngụ Hành rồi.
Bị nàng nói đến đỏ mặt, Triệu Hoán Thần lén liếc Bùi Ngụ Hành, lập tức cảm thấy thê thảm. Nếu không có Bùi lang ở Châu Học, hắn đi thì còn có ý nghĩa gì? “Ừm… Có lẽ ta sẽ không nhập học ở Châu Học, mà tự ôn tập ở nhà cũng nên…”
“Còn có thể không đi Châu Học sao?” Tuyên Nguyệt Ninh lập tức nhìn sang Bùi Ngụ Hành, “Nếu không đi Châu Học mà ở nhà thì tốt quá rồi. Ngươi mà đi học ở đó, ta còn phải lo thân thể ngươi có chịu được hay không.”
Bùi Ngụ Hành uống một ngụm trà, trà này cũng không ngọt lắm, vừa khéo áp cơn ho xuống, đáp: “Sợ là không được. Hoàng Châu trường sẽ không đồng ý.”
“Cũng phải,” nàng thở dài, rồi nói tiếp, “Thế thì ba ngày nghỉ ngươi nhất định phải về nhà đấy.”
Hắn khẽ gật đầu, âm thầm lướt qua chuyện này: “Tìm được sư phụ dạy quyền cước cho Ký nhi chưa?”
Nhắc tới chuyện này, Tuyên Nguyệt Ninh cau mày: “Người có thực lực thì không muốn dạy hài tử nhỏ như Ký nhi, mà học phí lại còn cao. Còn những người chịu học phí thấp, thì ta lại sợ họ dạy không được bao nhiêu.”
Bùi Ngụ Hành nói: “Không vội. Hiện giờ chuyện quan trọng nhất của đệ ấy là bắt đầu học viết chữ. Sau này để đệ ấy đến thư phòng, ta sẽ dành một canh giờ mỗi ngày đích thân dạy dỗ.”
Thấy trên bàn hắn có binh thư, mắt hạnh nàng cong lên, nốt ruồi khóe mắt cũng trở nên linh động: “Tốt à, việc này không cần ngươi bận tâm, ta đã nhờ Khố Địch Úy Văn tìm sư phụ rồi. Hắn giao thiệp rộng, chắc sẽ nhanh tìm ra thôi.”
“Khố Địch Úy Văn? Hắn vẫn còn ở Văn Nhai Các sao?” Một thương nhân ở Việt Châu mở không ít cửa hàng, sao lại ở một cửa tiệm nghỉ ngơi lâu như thế? Nghĩ vậy, Bùi Ngụ Hành cũng liền hỏi.
“Có thể do gần đây Văn Nhai Các làm ăn tốt à?” Tuyên Nguyệt Ninh nhịn không được nhếch môi, như có chút đắc ý vì công tích của bản thân.
Bùi Ngụ Hành nhìn nàng thật sâu một cái, rồi mỉm cười nói: “Xem ra từ khi Tuyên tiểu nương tử làm họa sĩ chính cho Văn Nhai Các, đã giúp Văn Nhai Các kiếm được rất nhiều lợi nhuận.”
“Nào có, nào có, cũng như mọi khi thôi.” Nàng khoát tay, nhanh nhẹn thu dọn đĩa điểm tâm đã được ăn xong, đi ra ngoài. Trước mặt hắn, nàng ngày càng dám thể hiện suy nghĩ bản thân, không như trước kia rụt rè sợ sệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=41]
Nhưng lúc xoay người rời đi, nàng đã bỏ lỡ, khi nghe đến tên Khố Địch Úy Văn, nụ cười trên mặt Bùi Ngụ Hành liền tắt.
Triệu Hoán Thần, người từ đầu tới cuối đều như không tồn tại, không muốn ở lại để tìm khó chịu nữa, với lại trực giác mách bảo hắn, ở lại chỗ này là nguy hiểm, vì bản mình hắn lập tức cáo từ quay về nhà.
Nắng sớm rực rỡ, một ngày mới lại bắt đầu.
Đưa Tuyên Nguyệt Ninh đến Văn Nhai Các, Bùi Ngụ Hành đứng ở cửa, trông thấy vị thanh niên phong nhã tên Khố Địch Úy Văn kia, vừa thấy Tuyên Nguyệt Ninh đến liền vội đặt chân từ trên ghế xuống đất.
Trang phục Đại Lạc kết hợp với bề ngoài con lai càng làm hắn tăng thêm khí chất, khiến các tiểu nương tử trong tiệm không ngừng ngắm nhìn.
Đôi mắt xanh biếc ấy nhìn lại Bùi Ngụ Hành, hai ánh mắt lặng lẽ giao phong.
Bùi Ngụ Hành hơi hạ cây dù đỏ xuống, lãnh đạm quay người rời đi.
Khố Địch Úy Văn, không được. Muội muội của Bùi Ngụ Hành, ít nhất cũng phải gả vào nhà danh giá, cả đời không lo ưu phiền.
Nghĩ đến tương lai có ngày phải gả Tuyên Nguyệt Ninh đi, hắn khẽ mím đôi môi đỏ tươi, tay nắm chặt lấy cán ô.
Trong Văn Nhai Các, khi Khố Địch Úy Văn nhìn thấy Tuyên Nguyệt Ninh, ánh mắt liền sinh ra hứng thú. Nhưng ánh nhìn lạnh nhạt của Bùi Ngụ Hành khiến hắn phải ngậm ngùi giảm nửa phần hăng hái. Hắn hỏi: “Thất nương, huynh ấy chính là Bùi lang – người đứng đầu cuộc thi “Rút giải” ở Võng Sơn đúng không?”
Tuyên Nguyệt Ninh lúc ấy đang đứng tại quầy, cầm khăn lau chiếc vòng tay ngọc bích màu hồng, đây là công việc nàng luôn làm trước khi lên lầu vẽ tranh.
Đôi mắt nàng hoàn toàn bị chiếc vòng trong tay thu hút, trên đó lại còn khắc những đóa hoa sen đang nở rộ, càng thêm nổi bật trên nền hồng. Nghe thấy hắn hỏi chuyện, nàng rời mắt khỏi chiếc vòng, giọng điệu vui vẻ đáp: “Đúng vậy, huynh ấy chính là Bùi Lang, không ngờ ngay cả huynh cũng nghe đến tên huynh ấy.”
Nhớ lại ánh mắt kia dù không có địch ý, nhưng sự thản nhiên không xem hắn ra gì đó, khiến Khố Địch Úy Văn cảm thấy để tâm. Hắn đây không phải nghe nói mà là cố ý dò hỏi.
Chưởng quầy Bạch Thu Chi vẫn đang nhâm nhi chén trà Hoàng Liên như mọi khi, nghe vậy thì trợn mắt, nhìn đi nhìn lại Tuyên Nguyệt Ninh, âm thầm gật đầu. Tuy bây giờ còn nhỏ, nhưng nhìn cốt tướng này, tương lai hẳn là một mỹ nhân.
Nếu bây giờ đính hôn, đợi đến khi nàng trưởng thành rồi cưới luôn, nhà Khố Địch lại không cấm nữ tử lộ diện, nghĩ đến nàng cùng với lang quân, thế nào cũng cảm thấy là lương duyên trời định.
Y nói: “Lang quân vì giúp con tìm sư phụ dạy võ, mà đã tốn không ít công sức à. Hắn vừa hay tìm được một lão binh từng ra trận, tuy mất một tay nhưng nhân phẩm không tệ. Nhà thì hơi nghèo, nên học phí cũng không cao.”
Tuyên Nguyệt Ninh buông vòng tay, nhìn về phía Khố Địch Úy Văn, cảm thán nghĩ cái gì là cái đó tới à: “Đa tạ lang quân.”
Trong mắt Khố Địch Úy Văn lấp lánh sóng nước, sau một ngày bận rộn, hắn liền dẫn nàng đến gặp vị lão binh ấy.
Tuy gia cảnh không khá, nhưng lão binh y phục sạch sẽ, nói chuyện với thê tử cũng nhã nhặn. Khi Tuyên Nguyệt Ninh hỏi cách dạy cho Bùi Cảnh Ký, ông còn bật cười bảo nàng nghĩ nhiều. Còn nhỏ như Bùi Cảnh Ký, việc quan trọng nhất là luyện căn cơ, dưỡng thân thể, không thể một sớm một chiều thành tài.
Tuyên Nguyệt Ninh đã trải qua hai kiếp người, nhìn người không sai, biết lão là người thật thà, Bùi Cảnh Ký chắc chắn sẽ thích được ông dạy. Nàng lập tức đặt cọc nửa năm, muốn ông dạy võ cho Bùi Cảnh Ký.
Mỗi ngày sau khi lão binh tan làm, nàng đưa Bùi Cảnh Ký tới học một canh giờ. Còn ở nhà, phải do Bùi Cảnh Ký tự nỗ lực.
Nàng lại xoa bóp túi tiền trống rỗng, nhưng không hề cảm thấy mệt mỏi. Tiền không có thì kiếm lại, mất mà kiếm lại được người nhà mới là quan trọng nhất.
Lại nhớ đến chuyện này là nhờ Khố Địch Úy Văn mới tìm được sư phụ dạy võ cho Bùi Cảnh Ký, nàng thật lòng chân thành cảm tạ hắn một lần nữa. Nghĩ đến khi quay lại Văn Nhai Các, liền vẽ thêm vài mẫu trang sức, giúp Văn Nhai Các kiếm thêm nhiều đơn hàng.
Khố Địch Úy Văn đứng bên tay phải nàng, che cho nàng hơn nửa ánh nắng mặt trời, nở nụ cười để lộ hàm răng trắng đều: “Không có gì, Thất nương cũng biết mà, ta làm buôn bán, thường xuyên giao thiệp với người ta, chuyện này chẳng đáng gì đâu.”
Hắn nói như vậy, nhưng Tuyên Nguyệt Ninh lại chẳng thể thật sự xem như chuyện nhỏ được. Làm sao nàng không nhìn ra được, tìm được một vị sư phụ, người vừa có thể gánh vác, còn chịu nghiêm túc dạy dỗ Bùi Cảnh Ký, là chuyện khó đến nhường nào.
“Đúng rồi, Thất nương, chắc ngươi còn chưa biết, Tiêu phu nhân mang theo nhi tử đi Lạc Dương rồi. Nhi tử của bà ta ở kỳ “Rút giải” này gây ra chuyện bê bối lớn như vậy, bà ta chắc là hết cách, nên đi Lạc Dương cầu cứu. Có điều, ta thật không ngờ nhân mạch của Tiêu phu nhân lại vươn xa đến tận Lạc Dương.”
Trong lời hắn nói ẩn chút dè chừng, Tuyên Nguyệt Ninh lại hiểu rõ trong lòng — Tiêu phu nhân hẳn là đi tìm Bùi nhị gia ở Lạc Dương.
Chẳng biết Bùi nhị gia ở Lạc Dương, vốn rất ích kỷ, chưa chắc sẽ chịu vì nhi tử của bà ta mà thu dọn hậu quả.
Nàng liền nói: “Tiêu phu nhân đi Lạc Dương, cũng là cho lang quân một cơ hội, nên thừa dịp này chiếm các sinh ý trong tay bà ta, Thất nương xin chúc mừng lang quân trước.”
Khố Địch Úy Văn sững người, rồi bật cười sang sảng, cười vang đánh động cả đám chim bay tán loạn trên đầu. Ánh mắt nhìn nàng càng thêm ôn nhu.
Phải rồi, cần gì phải lo Tiêu phu nhân có chỗ dựa ở Lạc Dương hay không, Việt Châu mới là gốc rễ của nhà Khố Địch.
Hắn tiễn Tuyên Nguyệt Ninh về đến tận cổng Bùi gia, còn dặn dò: “Nha môn vẫn chưa bắt được đám đạo tặc đó, Thất nương khi ra ngoài vẫn nên cẩn thận một chút. Nếu huynh trưởng của nàng không đến đón nàng được, cứ gọi ta, ta nhất định sẽ bảo vệ Thất nương, là‘cây rụng tiền’ của ta, bình an trở về nhà.”
Tuyên Nguyệt Ninh cảm tạ, vừa vào nhà liền suýt nữa bị Tuyên phu nhân nhéo tai, mẫu thân của nàng dạo này nhéo tai Bùi Cảnh Chiêu, nhéo đến nghiện rồi.
“Nương?”
“Sao con lại để cho Khố Địch Úy Văn đưa về nhà?”
Không tránh khỏi phải giải thích kỹ càng một phen với Tuyên phu nhân, bà mới chịu tha, nhưng vẫn lo lắng dặn: “Trừ a huynh của con ra, con không được tin ai hết, lần sau không được để Khố Địch Úy Văn đưa con về nhà nữa, biết chưa? Ai biết trong lòng hắn có toan tính gì.”
“Vâng vâng, mẫu thân nói đúng.”
Bên trong thư phòng, Bùi Ngụ Hành đã thay y phục chuẩn bị đi đón Tuyên Nguyệt Ninh. Nhìn bức tranh vừa vẽ xong, liền lặng lẽ lấy một tờ giấy trắng phủ lên hình người trên giấy.
Bên kia, Tuyên phu nhân vẫn đang dặn dò: “Nghe nói tối hôm qua, bọn đạo tặc đó lại đột nhập vào một nhà trong Hành phường, chuyện này không phải nói chơi đâu. Nếu chẳng may chạm trán chúng, có thể khiến một gia đình tan nát đó!”
Tuyên Nguyệt Ninh hỏi: “Nha môn đến giờ vẫn chưa bắt được chúng sao?”
“Nghe nói mỗi lần chúng đột nhập ăn trộm, đều dùng đến khói mê, nhà nào bị trộm thường là đến hôm sau mới phát hiện có kẻ đột nhập, lúc đó mới báo quan thì còn đuổi theo được ai nữa.”
Cuối cùng, Tuyên phu nhân còn nói một câu: “Thật là coi trời bằng vung!”
Ngày ngày bị Tuyên phu nhân răn dạy, Tuyên Nguyệt Ninh cũng đã quen nép mình dưới cây dù đỏ của Bùi Ngụ Hành, được hắn đưa đón qua lại, còn có tâm tình đi mua son môi để trêu ghẹo hắn.
Tất nhiên, nếu trong nhà không bị đạo tặc đột nhập thì càng tuyệt!
Tuyên Nguyệt Ninh vì muốn báo đáp chuyện Khố Địch Úy Văn giúp tìm sư phụ dạy võ, nhiều ngày này nàng vẫn luôn bận rộn vẽ vẽ trong thư phòng của Bùi Ngụ Hành.
Dưới ánh đèn mờ, hai người mỗi người bận việc của mình bên bàn sách. Tuy không nói chuyện, nhưng trong đêm có người bầu bạn, lòng người cũng thấy an ổn lạ thường.
Bùi Ngụ Hành lật xem từng trang sách, đọc xong còn chép tay lại một lần, vừa củng cố trí nhớ, lại có thể đem bán cho tiệm sách, kiếm thêm ít tiền, quả là một công đôi việc.
Hắn không giống Tuyên Nguyệt Ninh — nàng mà vẽ là toàn thân toàn tâm chìm đắm vào trong đó. Lúc này nghe thấy phòng bên có tiếng động, hắn lập tức thổi tắt ngọn đèn trên bàn hai người.
Trước mắt tối sầm lại, Tuyên Nguyệt Ninh còn chưa kịp phản ứng, đã bị một ngón tay lành lạnh đặt lên môi.
“Suỵt.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận