Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Ta không phải đích nữ

Ngày cập nhật : 2025-08-20 22:12:55
“Lại chọn một mối hôn sự?” Tuyên Nguyệt Ninh bị sự mặt dày vô sỉ của bọn họ làm kinh hãi.
Nàng vừa hỏi, lão quản sự liền hơi ưỡn ngực đáp: “Đúng vậy, nương tử chớ để bị người khác lừa gạt. Chỉ bằng dung mạo cùng chiếc khóa vàng này của nương tử, nương tử nhất định là người của Trịnh gia không thể nghi ngờ. Lang quân sẽ vì nương tử chọn một vị hôn phu tốt ở Lạc Dương.”
Ông ta đã dám nói như vậy, không nghi ngờ đây cũng là ý của Trịnh Diên Huy. Kiếp trước Trịnh Diên Huy từng để nàng thay thế Trịnh Diệc Tuyết gả cho Tiêu Tử Ngang, chẳng lẽ kiếp này ông ta vẫn tính toán như thế?
Đôi mắt nàng dần dần lạnh lẽo, bình tĩnh nhìn quản sự.
Quản sự còn tưởng nàng đã động lòng. Ông ta biết có rất nhiều người mơ tưởng được kết giao với Trịnh gia, mà trở thành đích nữ của Trịnh gia chính là chuyện rất tốt, giống như chim sẻ hóa phượng hoàng. Ông ta khinh thường liếc nhìn Tuyên phu nhân và Bùi Ngụ Hành đang giận dữ, lại nói tiếp: “Lang quân tưởng niệm nương tử khôn xiết, bảo ta lập tức đến Hàm Mãn Châu đón nương tử về. Nương tử cũng không cần thu dọn đồ đạc, Trịnh gia đã chuẩn bị sẵn cho nương tử ở Lạc Dương, chỉ cần nương tử theo chúng ta trở về là được. Trên đường, chúng ta sẽ cặn kẽ giảng giải quan hệ thân tộc Trịnh gia cho nương tử.”
Mỗi câu ông ta nói đều cố ý hạ thấp Bùi gia, lộ rõ vẻ coi thường. Điều đó khiến sắc mặt Tuyên Nguyệt Ninh càng thêm khó coi. Trịnh gia!
Nàng quay sang Bùi Ngụ Hành và Tuyên phu nhân, ra hiệu muốn tự nàng giải quyết chuyện này, bởi đây là ân oán giữa nàng và Trịnh gia.
Bùi Ngụ Hành thấy ánh mắt quyết tuyệt của nàng, khẽ lắc đầu với Tuyên phu nhân, ý bảo để nàng xử lý trước, nếu không được vẫn còn có hắn ở đây.
Tuyên Nguyệt Ninh đè nén giọng hỏi: “Nhưng ta đã cùng Ngụ Hành ký hôn thư, e rằng không thể lại chọn hôn sự khác, vậy nên làm thế nào?”
Quản sự cười nhạo nàng đã quá lo lắng: “Nương tử về Trịnh gia, nhận tổ quy tông liền mang họ Trịnh, người trên hôn thư kia còn có thể là nương tử à? Nương tử chỉ sợ chưa rõ, gia tộc của người ở Lạc Dương đại diện cho điều gì. Với thân phận của người, muốn gả cho hoàng tử cũng không khó.”
Nghe tới chuyện nếu nàng sửa họ, vậy nàng sẽ không gả cho hắn nữa, Bùi Ngụ Hành càng nở nụ cười rạng rỡ, môi đỏ khẽ cong, ánh mắt nhàn nhạt nhìn quản sự. Không gả cho hắn, hắn tuyệt đối không đồng ý.
Tuyên Nguyệt Ninh trầm ngâm, tay khẽ vuốt lông mi. Thì ra đây mới đúng là chủ ý của bọn họ — gả nàng cho hoàng tử? Kiếp trước khi nàng vừa trở lại Trịnh gia, bọn họ đều bàn tán sau lưng nàng, nói nàng là một kẻ ngoại lai mới được đón từ bên ngoài về, chỉ sợ một khúc nhạc cũng không biết, chữ to cũng chẳng nhận ra, nói nàng, một nữ nhân thô bỉ như vậy làm sao xứng với các lang quân Lạc Dương, bây giờ lại còn đề cập tới hoàng tử, chắc chắn bọn họ muốn vẽ cho nàng một chiếc bánh lớn để mê hoặc nàng.
Quản sự tưởng đã giải thích rõ ràng, liền đứng dậy, chắp tay với Tuyên phu nhân và Bùi Ngụ Hành: “Cảm tạ Bùi gia đã dưỡng dục nương tử nhà ta. Mong nhận quà tạ lễ ngoài cửa, còn về nương tử nhà ta, bây giờ chúng ta xin đưa nàng trở về Trịnh gia.”
Ông ta lại nhìn Tuyên Nguyệt Ninh, khuôn mặt giống Trịnh Bát lang như đúc: “Nương tử, phụ mẫu ngài đều ở Lạc Dương chờ ngài, chúng ta hãy khởi hành ngay bây giờ.”
Ông ta nói xong cũng không thèm hỏi ý nàng, đã tự tiện hạ quyết định, cùng tỳ nữ chuẩn bị rời đi. Tuyết Đoàn đứng một bên bị dọa đến không biết phải làm sao, liên tục nhìn về phía Bùi Ngụ Hành đang ngồi yên.
Bùi Ngụ Hành thong thả uống một ngụm nước mật ong, vị ngọt trôi vào miệng, tưới mát đi cơn xúc động muốn hủy thiên diệt địa đang ở trong người hắn.
Ngay cả Tuyên phu nhân cũng như không nghe thấy gì, chỉ nghiêng đầu ôn nhu nhìn Tuyên Nguyệt Ninh, bộ dạng này của bà là muốn giao quyền quyết định cho nàng.
Tuyên Nguyệt Ninh hoàn toàn không có ý từ trên ghế đứng dậy, chỉ lạnh nhạt liếc hai người bọn họ. Ánh mắt mang khí thế của người thượng vị, khiến sắc mặt cả hai đều trầm xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=111]

Xưa nay họ luôn được tâng bốc, nào phải chịu qua loại ủy khuất này.
“Nương tử đây là có ý gì? Ta nghĩ ta đã nói đủ rõ ràng.”
Ngươi chỉ nói phần của ngươi, đã từng hỏi qua ta chưa? Một con chó của Trịnh gia cũng dám đứng trên đầu ta khoa tay múa chân — ai cho hắn lá gan này? Trịnh gia! Chính Trịnh gia đã không coi trọng nàng trước!
Nàng cớ gì phải tự đưa nàng vào chỗ để mặc người khác khi dễ?
Nghĩ vậy, nàng liền hỏi thẳng: “Miệng ngươi luôn nói Trịnh gia lang quân tưởng niệm ta khôn xiết, nhưng vì sao lại phái hai người các ngươi tới đón? Đến một vị tộc nhân Trịnh gia cũng không thấy? Một đại gia tộc như Trịnh gia, hóa ra đến một người rảnh rỗi cũng tìm không được.”
Sắc mặt quản sự dịu xuống: “Nương tử chớ giận dỗi, lang quân thân là gia chủ Trịnh gia, bận trăm công nghìn việc, tất nhiên không có thời gian tự mình đến đón nương tử. Nương tử chớ hiểu lầm.”
“Ý ngươi là, địa vị của ngươi còn hơn cả tộc nhân Trịnh gia?” Nàng cố ý muốn hố ông ta.
Ông ta cảm thấy không ổn, liền lảng tránh: “Nương tử vẫn nên thu dọn đồ đạc, rồi mau đi thôi.”
“Gấp cái gì,” Tuyên Nguyệt Ninh bộc lộ khí thế của Tiêu gia chủ mẫu, “Lời còn chưa nói rõ, muốn ta đi đâu? Còn nữa, mấy thứ các ngươi mang đến cho Bùi gia, là muốn tống cổ ăn mày à.”
Quản sự luôn nghĩ ông cao cao tại thượng, giờ cũng cảm thấy nàng không hợp tác: “Nương tử, đồ vật ngoài kia không ít đâu.”
Quả thật, gần nửa đoàn xe chở quà tạ lễ cho Bùi gia. Về khoản này, Trịnh gia cũng không hề keo kiệt.
Nhưng Tuyên Nguyệt Ninh mặc kệ, nàng chỉ muốn khiến bọn họ khó chịu: “Ngươi cũng biết ta ở Hàm Mãn Châu có cửa hàng, chỉ cần tiền lời mấy ngày cũng đã đủ mua hết mấy thứ ngoài kia. Như thế khó coi, Trịnh gia thật làm ta mở rộng tầm mắt.”
Mặt quản sự co giật, suýt buột miệng: Cửa hàng nhà ngài bán gì, chẳng lẽ mỗi ngày ngài đều nằm trên núi vàng à!
“Nếu nương tử không hài lòng, ta có thể lại mua thêm đồ vật ở Hàm Mãn Châu bù vào.”
Nàng khẽ cười nhạo: “Ngươi hiểu lầm rồi. Ta chỉ là cảm khái, thì ra trong mắt Trịnh gia, đích nữ cũng chỉ đáng giá mấy thứ đó. Còn ngươi rốt cuộc chuẩn bị những thứ gì, ta không quan tâm.”
Quản sự hít sâu một hơi: “Nương tử…”
“Ngươi vẫn nên gọi ta là Thất nương! Không biết ngươi có phải đã đến tuổi già nên bị điếc không, ta đã nói rõ ràng, ta không phải đích nữ Trịnh gia. Vậy mà ngươi cứ lải nhải, khăng khăng muốn dẫn ta đi. Ta chưa từng thấy ai nghe không hiểu tiếng người như ngươi.”
Nàng không giữ cho ông ta bất kỳ thể diện gì, từng lời từng chữ tát thẳng vào mặt ông ta.
Ông ta phải mất một lúc mới nén lại được cơn giận: “Nương tử đừng nghĩ mình là đích nữ Trịnh gia thì muốn làm gì cũng được. Gia quy Trịnh gia nghiêm ngặt, nương tử mau chóng theo ta trở về mới là tốt nhất!”
“Ta nói cho ngươi biết, ta không phải đích nữ Trịnh gia. Khuôn mặt này của ta giống Trịnh Bát lang, không phải điều ta mong muốn. Với lại, Đại Lạc rộng lớn, chuyện người giống nhau là rất bình thường. Khóa vàng trong tay ngươi, ta cũng chưa từng thấy. Đây không phải đồ vật của ta, ngươi tìm sai người rồi!”
Rồi nàng dõng dạc nói: “Sửa họ là điều tuyệt đối không thể! Ta và Ngụ Hành đã ký hôn thư, kiếp này chính là phu thê. Các ngươi muốn tìm người liên hôn, thì mau đi tìm đích nữ thật sự mà gả!”
Bùi Ngụ Hành khẽ cười, phụ họa: “Tuyết Đoàn, tiễn khách.”
Lúc này quản sự rốt cuộc hiểu ra, Tuyên Nguyệt Ninh tức giận là vì nàng căn bản không muốn trở về Trịnh gia. Không thể ngờ, vậy mà nàng không muốn trở về Trịnh gia!
Thế gia đại tộc, Trịnh gia luôn được ngàn người nịnh bợ, vậy mà Tuyên Nguyệt Ninh lại không muốn trở về! Thường một tiểu nương tử mà biết chuyện này, e rằng còn ước gì mau chóng quay về nhận tổ quy tông, cho dù là giả cũng muốn dây dưa ăn vạ Trịnh gia, giống như Trịnh Diệc Tuyết vậy.
Tuyên Nguyệt Ninh mắng một trận, trong lòng xem như sảng khoái, cười lạnh, dứt khoát nói:
“Nhị vị, trời cũng sắp tối rồi, mời mau quay về đi. Trở về nói với lang quân nhà các ngươi rằng ngài ấy đã tìm nhầm người rồi, ta là Tuyên Thất nương, không phải nữ nhi của ngài ta !”
Không thể đưa Tuyên Nguyệt Ninh về, ông ta sẽ bị trách tội, nên sự cung kính đối với nàng lập tức bị xé bỏ hoàn toàn: “Nương tử vẫn nên cùng chúng ta trở về mới tốt, bằng không ta sợ nương tử không chịu nổi cơn giận của lang quân khi biết chuyện này đâu.”
Nàng bật cười nhìn bộ dạng lão quản gia đang tức đến hộc máu trước mặt, có thể đánh sập cái kiểu tự cao tự đại trên người lão ta, thật khiến nàng hả dạ!
Quản gia vô thức nâng cao giọng, chỉ có kẻ miệng cọp gan thỏ mới dùng cách này để che giấu sự hèn yếu bên trong: “Nương tử! Hãy cùng chúng ta quay lại Lạc Dương, khi người đã được nhìn thấy nhiều người cùng tầng lớp với người, người sẽ không còn cảm thấy Bùi gia tốt đẹp nữa, để rồi lưu luyến không rời bọn họ như bây giờ. Người sẽ gặp được những công tử thế gia dòng chính giống như Trịnh gia, gả cho họ, trở thành tông phụ, vinh quang cả đời!”
Đời này, Tuyên Nguyệt Ninh hận nhất là nghe Trịnh gia chê bai Bùi gia. Trịnh gia bọn họ đâu có xứng nói mấy lời này?
Tuyên phu nhân xem nàng như nữ nhi ruột, ngay cả chuyện hôn sự cũng dùng hết mọi cách khó dễ Bùi Ngụ Hành. Nàng và Bùi Ngụ Hành hai bên đều thương mến nhau, nàng thường nghĩ về tương lai cùng huynh ấy sống bên nhau, hai đứa nhỏ thì toàn tâm ỷ lại nàng, còn nói rằng sau này nếu Bùi Ngụ Hành khi dễ nàng, chúng sẽ thay nàng xả giận.
Nhưng Trịnh gia mang đến cho nàng ngoài đau khổ thì còn có gì? Bọn họ có tư cách gì!
“Ngươi câm miệng!” Nàng tức giận quát, “Tuyết Đoàn, bảo ngươi tiễn khách, còn đứng ngây ra đó làm gì!”
Bùi Ngụ Hành đứng dậy, vung tay áo rộng: “Thỉnh đi.”
“Tốt, tốt! Nương tử, người nên nghĩ cho kỹ, một khi ta đã bước ra khỏi cánh cửa này, người sẽ không thể quay về Lạc Dương được nữa!” Lão quản sự nói.
Ngươi nghĩ mình là ai? Chẳng qua chỉ là một quản sự nhỏ nhoi, mà dám uy hiếp như vậy!
Chưa đợi Tuyên Nguyệt Ninh hay Bùi Ngụ Hành lên tiếng, một giọng cười tủm tỉm đã truyền vào: “Đây là có chuyện gì vậy? Bùi Châu trường, lại gặp nhau rồi. Nghe thấy có tiếng tranh cãi, ta không kịp xin phép đã bước vào, thật thất lễ.”
Tuyên Nguyệt Ninh tức đến mức ngực phập phồng kịch liệt.
Bùi Ngụ Hành thấy Cao công công, liền không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, hướng ông thi lễ. Quản sự kia vốn đi theo Trịnh Diên Huy nhiều năm, tự nhiên nhận ra Cao công công, lập tức cung kính chào hỏi, rồi khi được hỏi đã xảy ra chuyện gì, liền thêm mắm dặm muối, nói không biết Bùi gia cho Tuyên Nguyệt Ninh uống thứ mê hồn canh gì, Tuyên Nguyệt Ninh không chỉ không chịu thừa nhận nàng là đích nữ Trịnh gia, mà còn không chịu cùng bọn họ trở về Lạc Dương.
Cao công công vừa đến, Tuyên phu nhân muốn mời ngồi, nhưng ông ta xua tay: “Ta vốn là khách, làm sao có thể ngồi ở vị trí chủ nhân, như vậy chẳng phải là càng thất lễ à.”
Mà đã là khách, thì đâu thể mặc sức chỉ trích chủ nhà — quản sự lập tức biến sắc.
Cao công công lại hỏi ông ta: “Ngươi nói Thất nương là đích nữ Trịnh gia, vì nàng lớn lên giống Trịnh Bát lang, và trên người nàng lại có khóa vàng chỉ Trịnh gia mới có, có phải không?”
Quản sự nào còn giữ được vẻ kiêu căng, trước mặt Cao công công ông ta tính là cái gì: “Đúng vậy.”
“Nhưng Thất nương đã nói, từ nhỏ nàng đã sống ở Bùi gia, được một tay Tuyên phu nhân nuôi lớn, tuyệt đối không thể là người của Trịnh gia. Nàng cũng chưa từng thấy qua cái chiếc khóa vàng này, chiếc khóa vàng này không phải do nàng cầm cố?”
“Đúng vậy.”
“Trịnh gia các ngươi còn muốn nàng và Bùi Châu trường giải trừ hôn ước?”
Quản sự lau mồ hôi trán: “Hồi công công, không tính là giải trừ hôn ước. Nương tử vốn là người của Trịnh gia, cái tên trên hôn thư vốn đã sai, sao hôn sự này có thể tính được? Huống chi hôn sự là chuyện lớn, phải do lệnh phụ mẫu, lời người mai mối. Hôn sự của nương tử chưa từng được lang quân nhà ta đồng ý.”
“Ai u…” Cao công công than một tiếng, quay sang hỏi Bùi Ngụ Hành: “Ta không rành lắm 《Đại Lạc luật》, không biết Bùi Châu trường có thể giảng giải một chút, hôn thư này có được tính là hợp pháp không?”
Bùi Ngụ Hành cười châm biếm: “Hôn thư đã ký, tất nhiên là có hiệu lực. Nếu muốn giải trừ, chỉ có thể hòa ly.”
Cao công công thu lại nụ cười: “Vậy thì ta không hiểu. Lang quân nhà ngươi lại muốn vượt quyền cả 《Đại Lạc luật》 à? Luật pháp đã thừa nhận hôn sự của bọn họ, lang quân nhà ngươi nói không được là không được? Thật kỳ quặc! Ta phải về Lạc Dương, bẩm tấu lại việc này với bệ hạ mới được.”
Quản sự không ngờ chuyện này lại kinh động đến cả Nữ Đế, hai chân run lẩy bẩy, đứng cũng không vững.
Cao công công lại nói: “Chuyện nhận thân này, ta cũng thấy nghi hoặc. Hai bên các ngươi lý do thoái thác không đồng nhất, làm sao xác định được Thất nương chính là đích nữ nhà ngươi? Vì sao Trịnh gia lại nhất quyết phải cường đoạt Thất nương về Lạc Dương?”
Chữ “cường đoạt” này thật sự quá nặng rồi, quản sự lúc này chỉ ước gì mình là tiểu nương tử, ông ta sẽ lập tức ngất xỉu cho xong.

Bình Luận

0 Thảo luận