Khiến bọn trộm tặc trong vùng sa lưới, danh tiếng Bùi Ngụ Hành càng vang dội, đã vậy còn phá vỡ bức tường ngăn cách giữa văn sĩ và bá tánh.
Tùy tiện tìm một người dân hỏi xem có biết Bùi lang là ai không, người đó sẽ nhìn ngươi bằng ánh mắt kỳ quặc, như thể không biết Bùi Ngụ Hành là chuyện rất kỳ quặc.
Có người tài hoa đã đem chuyện bắt bọn trộm tặc đêm ấy soạn thành khúc hát, khiến ai ai cũng ngâm nga tán thưởng, giai điệu khiến lòng người rung động, nhanh chóng lan truyền khắp Việt Châu.
Nếu nói ở Việt Châu hiện tại ai hấp dẫn ánh mắt các cô nương nhất, thì không ai khác ngoài Bùi Ngụ Hành.
Cái gì? Ngươi nói sức khỏe của chàng ấy không tốt?
Các cô nương phất khăn tay, bọn ta không thèm để ý điều này, Bùi lang có tài trí có dung mạo là đủ rồi, dù sao các nàng cũng biết mình không gả cho chàng được, từ xa nhìn đã mãn nguyện rồi.
Các học sinh đều đỏ mắt ghen ghét Bùi Ngụ Hành, bọn họ đi dự nhiều văn hội như vậy chẳng phải cũng vì muốn có một chút danh tiếng, thế mà Bùi lang quá là may mắn, bắt được trộm tặc mà nổi danh!
Có tài tử đến từ Trường An than thở, lại phải sống tiếp dưới cái bóng tài hoa của Trịnh Tử Duệ và Bùi Ngụ Hành.
Rút cuộc vì cái gì mà Bùi Ngụ Hành lại có mặt ở Việt Châu?
Người đang là trung tâm bàn tán - Bùi Ngụ Hành, ngoài việc cảm thấy hàng xóm xung quanh nhà đối với hắn vô cùng thân thiện nhiệt tình ra, còn lại chẳng có gì thay đổi trong sinh hoạt của hắn.
Nếu Tuyên Nguyệt Ninh nghe thấy tiếng lòng của hắn, nhất định sẽ cười khổ hai tiếng. Hắn chẳng cảm nhận được gì, bởi vì hắn có ra khỏi cửa đâu!
Đêm đó thức trắng bắt trộm tặc, ngày hôm sau thì lại dốc hết tâm lực ra làm chứng, lại phải lo bịt kín miệng trộm tặc, Bùi Ngụ Hành đã bị Tuyên phu nhân cùng nàng cưỡng chế ở trong nhà nghỉ ngơi.
Ngay cả Triệu Hoán Thần muốn đến thăm cũng bị Tuyên Nguyệt Ninh khuyên đi về.
Cái gì cũng đừng nghĩ, cái gì sách cũng không được đọc, phải ngoan ngoãn ở nhà uống thuốc, chưa tăng lên được hai cân thì đừng hòng bước ra cửa.
Thấy rảnh rỗi à? Trong nhà còn có Bùi Cảnh Chiêu và Bùi Cảnh Ký, thấy đầu mình đầy học vấn mà không có chỗ dùng, vậy dùng nó dạy hai đứa nhỏ học đi.
Khổ cho hai đứa nhỏ, giờ thấy huynh trưởng hận không thể đi đường vòng, hàng xóm biết Bùi gia muốn chỉnh đốn nề nếp, cũng không dám đưa con nhà mình đến học, thế nên chỉ còn hai đứa nhỏ đáng thương trực tiếp đối mặt Bùi Ngụ Hành.
Bùi Ngụ Hành giảng bài cho hai đứa, luôn ưa nói có sách mách có chứng, nên lúc nào cũng kèm theo chuyện xưa. Ban đầu hai đứa nhỏ còn nghe đầy hứng thú, nhưng liên tiếp ba ngày đều ngồi cùng một chỗ, đã vậy mỗi ngày còn phải thuật lại câu chuyện xưa đó một lần, ngay cả Bùi Cảnh Ký — đứa nhỏ vốn ngoan — đều không ngồi yên nổi, huống gì là đứa hiếu động như Bùi Cảnh Chiêu.
Thấy Bùi Cảnh Ký được đưa đến sư phụ dạy võ, không cần học với huynh trưởng nữa, Bùi Cảnh Chiêu liền chạy tới phòng Tuyên phu nhân, năn nỉ muốn học võ, bị bà thẳng thừng từ chối, nhưng cũng chỉ cho nàng một chiêu khác, đi tìm a tỷ học vẽ tranh.
Sau vụ kẻ trộm đột nhập, Tuyên phu nhân cũng thay đổi suy nghĩ, không còn cấm Bùi Cảnh Ký học võ nữa. Bà đã hiểu con cái có phúc của con cái, nếu Ký nhi trưởng thành muốn lập công danh bằng con đường võ tướng, vậy bà nên ủng hộ con mình.
Lần này đều nhờ Bùi Ngụ Hành và Tuyên Nguyệt Ninh nhanh trí mới lấy lại được tiền tài, nhưng nếu có chút sơ suất… Bà chẳng dám nghĩ tiếp. Trong nhà có một nam nhân biết võ cũng không phải chuyện xấu.
Nhưng mà nữ nhi… dù có là nữ nhi nghịch ngợm gây sự cũng không được học võ!
Tuyên Nguyệt Ninh ôm vài xấp vải mua từ Văn Nhai Các trở về, trên đường gặp sư phụ dạy võ đang đưa Bùi Cảnh Ký về nhà. Nàng liền nhận lấy đứa nhỏ từ tay ông, nhưng ông còn chủ động cầm vải dệt, đưa nàng và Bùi Cảnh Ký về tận nhà.
Nàng nói phải cảm tạ ông, ông liền xua tay bảo không cần, nhà ông cũng bị trộm, nếu không có Bùi lang, không biết giờ đã ra sao.
Người đàn ông chất phác nói xong liền rời đi, nói còn phải về sắc thuốc cho thê tử đang bị bệnh nặng.
Vốn là nhà họ phải tự đưa đón Bùi Cảnh Ký đi học, hiện tại đều biến thành sư phụ tự đưa đón đệ tử luôn, không thể không cảm kích sư phụ. Những người biết ơn Bùi Ngụ Hành như sư phụ, còn rất nhiều.
Người mỗi ngày ra ngoài như Tuyên Nguyệt Ninh là cảm nhận rõ nhất, nhất là người dân ở Hành phường. Nếu nàng đi qua cửa hàng rượu, cửa hàng mới nấu ra loại rượu mới, chủ tiệm nhất định phải nhét vào tay nàng, nàng từ chối họ liền giận dỗi, nói không phải cho nàng, là cho Bùi lang!
Nhưng nàng vừa nhận bình rượu đó, thì các cửa hàng rượu khác đều mang mỗi cửa hàng một bình rượu đến đưa cho nàng, nàng không nhận thì hỏi có phải ghét bỏ cửa hàng nhà họ không, tại sao chỉ nhận rượu cửa hàng khác?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=47]
Một mình nàng không mang về nổi, liền có người dân không lấy tiền, giúp nàng đặt đồ vật lên xe bò, kéo về tận nhà.
Chỉ tiếc Bùi gia không có ai tửu lượng cao, ngoài giữ lại một bình rượu hổ phách, còn lại đều tiện nghi cho nhà Thôi gia ở bên cạnh.
Phu nhân của Thôi gia đã trở lại, ôm lấy Thôi Quân Dao khóc một trận, sau đó tuôn ra một tràn quở trách Thôi Lăng. Lúc đó Tuyên Nguyệt Ninh mới biết, thì ra phu nhân nhà hàng xóm cũng biết mắng người, mà còn mắng không cần dùng lời thô tục, nhưng vẫn khiến người ta chịu không nổi.
Sau đó, bà ấy qua chào hỏi Bùi gia. Thôi Quân Dao cũng được mẫu thân cho phép ghé Bùi gia chơi thường xuyên. Vậy nên chỉ cần Tuyên Nguyệt Ninh ở nhà, là nàng liền chạy qua.
Một người thì muốn gần Tuyên Nguyệt Ninh để được ăn ngon, một người thì thật lòng thấy thích tiểu cô nương thông minh tinh tế này, cả hai bên đều muốn kết thân, chẳng mấy chốc trở thành những người bạn thân thiết.
Không chỉ có họ thay đổi, cả Văn Nhai Các cũng thay đổi, mọi người đều xem nàng như muội muội ruột, nàng muốn mua gì cũng lấy giá gốc để bán cho nàng, khiến nàng rất ngại ngùng.
Chẳng qua lần này nhà suýt mất hết tiền, khiến Tuyên Nguyệt Ninh phát rồ vì kiếm tiền, Tuyên phu nhân không đành lòng nhìn nữ nhi mệt nhọc như vậy, liền muốn góp sức phụ giúp bằng cách may một ít y phục.
Theo lý, Văn Nhai Các không dễ để người ngoài làm y phục cho cửa hàng, nhưng Tuyên phu nhân không chỉ là cô mẫu của Tuyên Nguyệt Ninh, còn là mẫu thân của Bùi Ngụ Hành, Văn Nhai Các muốn kết thân với Bùi lang, lập tức đồng ý để bà may giúp.
Cũng không cần làm gì khác, chỉ cần Tuyên Nguyệt Ninh vẽ bản thiết kế, có nàng giám sát thì họ hoàn toàn yên tâm.
Tuyên phu nhân biết may vá nhưng bà cũng không tự tin lắm, bảo Tuyên Nguyệt Ninh mua chút vải rẻ tiền về, bà sẽ làm thử vài bộ xiêm y cho mấy đứa nhỏ trong nhà để tập luyện.
Thế là có cảnh Tuyên Nguyệt Ninh ôm vải về nhà.
Nghe mẫu thân muốn may xiêm y mới cho mình, hai đứa nhỏ mừng rỡ không thôi, xoay quanh bà và đống vải, bà còn phát cho mỗi đứa một mảnh vải thừa để chơi.
Tuyên Nguyệt Ninh vào bếp cắt một quả dưa mật, bày lên dĩa xong, trước đem một dĩa dâng cho Tuyên phu nhân, còn dĩa kia không cần nghĩ, trực tiếp mang đến thư phòng.
Nói là để Bùi Ngụ Hành nghỉ ngơi, nhưng hắn chẳng có chút tự giác nào, không chú ý một cái là lại ôn bài trong thư phòng.
Ai ngờ vừa bước vào, cảnh tượng đập vào mắt không phải ôn bài mà là hắn đang nghiêm túc vẽ tranh, đúng rồi Bùi lang, tài tử nổi danh Trường An sao có thể không biết vẽ, ngày đó hắn còn vẽ chân dung bọn trộm tặc, nàng suýt quên mất chuyện hắn biết vẽ tranh, chỉ nhớ kỹ hắn biết gảy đàn.
“Nhanh buông bút đi, hôm nay thấy có bán dưa mật, ta cố ý chọn một quả, mau nếm thử, ngọt lắm.”
Nàng đột ngột tiến vào khiến Bùi Ngụ Hành đang chìm trong tranh giật mình, nhưng mặt hắn vẫn bình tĩnh, đặt bút xuống, kéo một tờ giấy Tuyên Thành che bức tranh lại, lấy chặn giấy đè lên, không để nàng thấy trên tranh vẽ gì.
Rồi chuyển chồng sách bên trái lên kệ sách, dọn chỗ bảo nàng đặt dĩa dưa lên, mới nói: “Ăn ít thôi.”
Một dĩa dưa mật nàng phân làm hai bên, một bên cắt miếng vuông chỉnh tề, bên còn lại là mấy miếng giữ nguyên vỏ cắt hình trăng non. Nàng chỉ bên miếng vuông nói: “Ngươi ăn bên này, sợ ngươi không ăn được lạnh, bên đây ta không ngâm nước lạnh. Còn của ta, ta ngâm nước lạnh rồi.”
Nói xong, liền cầm một miếng lên ăn, nhìn tướng ăn của nàng đúng là không giữ được chút dáng vẻ tiểu thư khuê các nào, Bùi Ngụ Hành không nhịn được: “Không thể cắt hết thành khối vuông nhỏ được à? Ăn từ tốn chút.”
Đợi đến khi một miếng dưa vào miệng, nàng mới thở ra một hơi, nắng hè gay gắt được ăn miếng dưa mát lạnh tận tim, thật là quá mỹ mãn.
Thấy hắn chậm rãi nhấm nháp, nàng trừng mắt liếc, hắn nghĩ ai cũng như hắn, thân thể như hầm băng, mấy hôm nay nàng sắp bị nóng chết rồi.
Không buồn để ý đến hắn, nàng lo ăn cho căng bụng, chẳng buồn nấu cơm tối.
Thấy nàng nằm dài trên ghế, trán Bùi Ngụ Hành giật giật, nàng thế này, về sau làm sao tìm được nhà chồng, ai dám lấy nàng?
Nghĩ vậy, hắn lập tức không còn hứng ăn tiếp.
Thấy hắn ngừng tay, nàng lập tức đứng dậy: “Ngươi không ăn?”
Bùi Ngụ Hành đẩy phần còn lại còn hơn phân nửa cho nàng: “Ngươi ăn đi.”
Dưa này đúng ngon, nàng còn chưa ăn đủ: “Vậy ta không khách sáo.”
Thấy nàng vỗ bụng một cách thoải mái, Bùi Ngụ Hành đành gọi Bùi Cảnh Ký đi mua ít bánh hồ, đêm nay a tỷ không nấu cơm, cả nhà ăn tạm vậy.
Ăn một bụng dưa mật, giờ nhìn bánh hồ Tuyên Nguyệt Ninh cũng không nhét nổi, bị Tuyên phu nhân chọc trán mắng một trận, nhưng vẫn xót nàng căng bụng khó chịu, kéo nàng đi dạo trong sân tiêu thực.
Dưa mật toàn là nước, tới tối cũng tiêu gần hết, tuy nàng không có mộng làm mỹ nhân gầy yếu, nhưng khi đã nằm lên giường thì lười chẳng muốn dậy kiếm đồ ăn.
Nàng bật dậy, tìm nơi cất hộp tiền, lấy ra đếm lại một lượt, lau sạch một lần, thấy hài lòng mới cất lại rồi đi ngủ với tâm trạng mỹ mãn.
Ai ngờ nửa đêm bụng bắt đầu đau lên.
Cơn đau đớn quặn lên làm nàng từ trong cơn mộng tỉnh lại. Đêm hè oi bức, ẩm ướt, nhưng nàng kéo chăn đắp lên vẫn cảm thấy toàn thân lạnh toát, mồ hôi không ngừng tuôn ra, bụng thì quặn đau thành một khối, giống như có ai đang đánh loạn ở trong.
Thân thể nàng co quắp lại một chỗ, đến mức không thể duỗi ra được.
Nàng còn tưởng là mình ăn quá nhiều dưa mật mà tiêu chảy, đau đến mức không chịu nổi, ôm bụng chạy vào nhà xí, nhưng ngồi hơn nửa ngày trời, mà cái gì cũng chẳng ra.
Đau đến vật vã, nàng run rẩy quay về phòng mình, leo lên giường ôm chăn gắt gao ép bụng, mơ mơ màng màng thì cảm thấy dưới thân ươn ướt dính dáp.
Cơn buồn ngủ lập tức biến mất, nàng đưa tay sờ thử, bên dưới mông toàn là máu, chẳng cần nhìn cũng biết chăn với ga giường chắc chắn đều đã bị dính rồi.
Nàng… đến kỳ kinh nguyệt rồi sao?!
Kiếp trước khi còn đi theo Bùi Ngụ Hành, đừng nói thịt cá, chỉ cần có cái gì lót bụng là đã tạ ơn trời đất rồi, vì thế chẳng hề tới kinh nguyệt. Phải đến khi về Trịnh gia, dưỡng nửa năm trời mới bắt đầu có lại.
Lúc đó nàng cũng đã gần mười bốn tuổi, trễ hơn nhiều so với các tiểu nương tử khác.
Lúc mới đầu cũng đau như thế này, mà còn không đều, thường thì một tháng đến hai lần, cơ thể suy nhược đến mức không còn tí huyết khí nào, phải uống thuốc trong thời gian dài mới điều chỉnh được. Sau này nàng đặc biệt chú ý đến chuyện này, trời lạnh tuyệt đối không đụng nước lạnh, trời nóng thì mặc ít, nha hoàn hầu hạ nàng còn nói nàng chẳng giống tiểu nương tử gì cả, như ông cụ non.
Người từng trải qua khổ cực, mới biết một cuộc sống tốt khó đến nhường nào, nàng không thể tùy hứng được.
Giờ quay lại, nàng vẫn chỉ là một nha đầu tóc vàng khô xác, suốt ngày chỉ lo kiếm tiền nuôi gia đình, sớm đã đem chuyện này ném ra sau đầu, cái gì cũng chưa chuẩn bị.
Ai ngờ được rằng trong kiếp này, lần đầu tới kinh nguyệt, nàng không những chẳng biết yêu quý thân thể, lại còn ăn hơn nửa quả dưa mật ngâm nước lạnh!
Hít sâu một hơi, trong phòng nàng không có đai đeo, đành phải len lén mò sang phòng của Tuyên phu nhân, tay chân nhẹ nhàng đem đồ vật lấy ra, đóng cửa lại, vừa quay người thì đã thấy cách đó không xa là Bùi Ngụ Hành bị nàng làm tỉnh giấc, làm nàng cứ tưởng lại có trộm vào.
Hắn bị đánh thức, mặt đầy vẻ không vui, cau mày nhìn đồ vật trong tay nàng, nhưng chẳng biết là thứ gì, rồi ánh mắt dừng lại trên quần nàng, ánh mắt vốn buồn ngủ lập tức trở nên lạnh băng:
“Đó là… máu?”
Nàng cúi đầu nhìn quần mình đã bị máu thấm ướt, lại nhìn món đồ trong tay, hít vào một hơi khí lạnh.
Nàng chỉ muốn chết ngay tại chỗ!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận