Gà trống gáy vang “khanh khách”, âm thanh này cũng đều lục đục từ các viện dần vang lên.
Bên ngoài bận rộn cả đêm, nhóm người Bùi Ngụ Hành vừa về đến Thôi gia đã ngửi thấy mùi canh gà tỏa ra trong viện.
“Lão gia, Bùi Lang, các ngài đã về rồi,” đám người hầu Thôi gia vui vẻ ra đón, còn đặc biệt ân cần nói với Thôi Lăng: “Lão gia yên tâm, Ngũ nương đã uống thuốc, giờ đang ăn mì, tinh thần trông cũng không tệ.”
Thôi Lăng râu mép dựng đứng, vừa nghe câu này cũng bất chấp đang có Bùi Ngụ Hành, chân bước như gió, đi thẳng tới khuê phòng của Thôi Quân Dao.
Từ phòng bếp, Tuyên Nguyệt Ninh nghe thấy động tĩnh liền bưng bát canh gà đi ra, liền nhìn thấy Bùi Ngụ Hành đầy vẻ mệt mỏi.
Bên cạnh hắn là ba người nha dịch quen mặt, một người vai rộng lưng to, trông vô cùng dũng mãnh, nhưng nói chuyện với hắn rất khách khí: “Bùi Lang, ngài có cần nghỉ ngơi một chút không?”
Đôi mắt Bùi Ngụ Hành đầy vằn đỏ, đi ba bước là lại phải dừng lại lấy hơi một lần, khiến ba nha dịch hộ tống hắn cứ cảm thấy như đang hộ tống một búp bê sứ mong manh.
“Không sao.”
Vừa nói xong câu đó, ngẩng đầu lên đã thấy Tuyên Nguyệt Ninh mặc váy hồng nhạt bước đến, đôi mày của nàng nhíu chặt, ngay đến nốt ruồi nhỏ dưới khóe mắt cũng như mang theo ý khiển trách.
Tới trước mặt hắn, nàng dúi luôn bát mì trong tay vào tay hắn, quan sát hắn kỹ càng từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại nơi khóe môi hắn. Vì có người ngoài, nàng không tiện lau son môi cho hắn, đành thúc giục: “Ta lưu phần mì gà này cho ngươi, mau ăn đi.”
Nói xong mới sực nhớ ra hiện tại đang ở trong viện Thôi gia, Bùi Ngụ Hành sẽ không chịu ngồi ăn tại đây, trong lòng thầm mắng hắn phiền phức, rồi quay sang ba nha dịch nói nàng cũng để phần mì cho bọn họ trong phòng bếp.
Ba nha dịch bụng đã đói meo, nghe Tuyên Nguyệt Ninh còn để phần mì cho họ liền cảm tạ rối rít, rồi đi theo người hầu nhà Thôi gia.
Tuyên Nguyệt Ninh đưa Bùi Ngụ Hành đến chỗ hai đứa nhỏ nghỉ ngơi tối qua, dù sao bây giờ cũng đang ở Thôi gia, không thể hành xử tùy tiện như ở nhà.
Canh gà còn ấm truyền từ đầu ngón tay dần lan khắp thân thể, hắn không nhịn được dùng cả lòng bàn tay đỡ lấy, mong tiếp nhận thêm chút hơi ấm.
Hai đứa nhỏ hôm qua cũng bị lăn lộn quá sức, giờ đang ngủ say.
Bùi Ngụ Hành ngồi trên ghế, chỉ lẳng lặng nhìn bát mì nhạt nhẽo trước mặt, Tuyên Nguyệt Ninh duỗi tay gõ mu bàn tay hắn: “Đang nghĩ gì thế, mau ăn đi!”
Hắn cầm đũa, từ tốn ăn từng miếng. Mì thấm đẫm vị canh gà, còn có thịt gà được Tuyên Nguyệt Ninh băm nhỏ, đang ăn được nửa bát thì thấy bên dưới xuất hiện một màu trứng trắng.
Tuyên Nguyệt Ninh thấy hắn ngoan ngoãn ăn mì, lửa giận vì hắn không biết quý trọng thân thể lúc nãy cũng dịu đi: “Mau ăn đi, ta cố tình cho ngươi thêm quả trứng, ăn xong còn phải uống thuốc đấy, ta đã nấu sẵn rồi, không được trốn.”
Chiếc đũa nhẹ chạm vào, tách phần trứng màu trắng, làm lòng đỏ vàng óng chảy ra. Hắn khẽ cười một tiếng “Được”, giọng nhẹ đến mức Tuyên Nguyệt Ninh cũng không nghe rõ.
Tuyên Nguyệt Ninh vừa xem hắn ăn cơm, vừa cầm quạt hương bồ, quạt cho hai đứa nhỏ mặt đỏ bừng đang nằm ngủ, đến khi tận mắt thấy hắn uống thuốc xong mới nghiến răng hỏi chuyện mấy tên trộm tối qua: “Các ngươi bắt được bọn chúng chưa? Có tìm lại được đồ bị chúng trộm không?”
Bùi Ngụ Hành vốn định lấy khăn tay lau khóe môi dính thuốc đắng, nhưng khi chạm vào khăn trong tay áo thì khựng lại – đó không phải khăn của hắn, mà là của Tuyên Nguyệt Ninh. Khăn của hắn đã bị bẩn lúc che miệng trốn dưới gầm giường, chưa kịp giặt.
Sắc mặt hắn ngẩn ra một lúc, rồi lập tức trở lại bình thường, mặc kệ chiếc khăn tay đó không lấy ra, đầu lưỡi theo bản năng liếm môi dưới, lập tức cảm thấy đắng, khẽ hít một hơi.
Tuyên Nguyệt Ninh nghe tiếng hít khí đó, lập tức ngồi thẳng dậy: “Sao vậy? Không khỏe à?”
“Không sao.” Thấy nàng vẫn nhìn chằm chằm, hắn nói tiếp: “Bọn chúng đều bị bắt rồi, đồ ăn trộm chưa kịp xử lý, giấu hết trong nhà, người và tang vật đều có đủ.”
“Thật tốt quá!”
Nàng phấn khích đến mức nhảy phắt khỏi giường, suýt đánh thức hai đứa nhỏ, vội hạ giọng hỏi: “Vậy tiền của ta đâu?”
Hắn lặng lẽ nhìn nàng, một lúc sau mới nói: “Bọn chúng chưa từng vào nhà chúng ta.”
Chỉ một câu, Tuyên Nguyệt Ninh lập tức hiểu ra – bọn họ muốn giữ gìn thanh danh cho Thôi Quân Dao – lập tức tức giận đến mức mắt đỏ hoe.
Nàng kiếm tiền đâu dễ, ngày vẽ đêm vẽ, bỏ bao công sức mới kiếm được chút bạc ấy. Hộp tiền đó còn có ngân phiếu do Triệu Hoán Thần biếu cho Bùi Ngụ Hành làm quà nhập học.
Số tiền đó còn chưa đủ để đi Lạc Dương tham gia thi tiến sĩ nữa là, đã vậy còn phải mời sư phụ dạy võ cho Ký nhi, tích cóp của hồi môn cho Chiêu nhi, mua thuốc dưỡng thân cho Bùi Ngụ Hành...
A, đúng là lũ khốn nạn!
Không trộm nhà nào khác, lại cứ nhè đúng nhà nàng mà trộm, đáng đời bọn chúng bị Bùi Ngụ Hành ghi nhớ mặt mà vẽ ra, bị bắt hết, tống vào ngục giam!
Ngực nàng phập phồng dữ dội, hơi thở dồn dập, rõ ràng là đang tức giận cực độ.
Thấy nàng sắp nổi cơn thịnh nộ, mắt Bùi Ngụ Hành đầy ý cười: “Yên tâm, ta sẽ lấy lại hết số tiền mà bọn chúng trộm của ngươi.”
“Ngươi lấy kiểu gì?” Nàng bĩu môi lẩm bẩm, “Đã vậy còn không thể để người khác biết chúng từng vào nhà mình. Thôi, tiền không có thì kiếm lại vậy.”
Nàng có thể kiếm ra chừng đó tiền, thì cũng có thể kiếm lại được lần thứ hai – nàng là Tuyên Nguyệt Ninh kia mà!
Lúc này hắn thực sự bật cười, cười đến mức ho khan, khiến Tuyên Nguyệt Ninh giật mình.
Hắn nghiêm túc hứa: “Nhờ mấy bức tranh ta vẽ, tối qua không chỉ bắt được đám trộm tặc trong viện, còn từ miệng chúng moi ra một đồng bọn khác – kẻ này chuyên đứng bên ngoài canh giữ cho bọn chúng. Ta sẽ lấy lại số tiền của ngươi, Hoàng Châu trường sẽ không khó xử ta đâu.”
“Thật à?” Mắt nàng sáng rực lên.
“Tất nhiên.”
Có được cam đoan của Bùi tướng tương lai, nàng như nở hoa trong lòng, một khắc trước còn ngụp lặn trong vũng bùn, chớp mắt đã như ngụp lặn trong dòng suối trong mát mẻ, cả người khoan khoái dễ chịu.
Bùi Ngụ Hành không nói với nàng, đêm qua bọn họ cứu được Thôi gia phần nhiều là nhờ may mắn. Nếu kẻ đứng ngoài canh giữ kia không mắc tiểu mà rời đi khỏi vị trí, thì khi hắn và nàng đang đốt củi lửa trong viện, e rằng họ chẳng thể đốt cháy được, thậm chí còn có thể bị hắn trả thù. Đến lúc kẻ đó quay lại thì đã nghe thấy động lớn, khói lửa ngút trời, Thôi gia hỗn loạn, sự việc tiến triển quá nhanh hắn chẳng dám chạy vào báo tin cho đồng bọn, đành bỏ trốn trước.
Nếu không nhờ hắn nhớ mặt mấy tên kia, dẫn nha dịch đi bắt hết, ép cung ra kẻ còn lại, thì hôm nay gặp nguy hiểm chính là Bùi gia.
Hiện tại, không chỉ giúp Hoàng Châu trường phá được án lớn, mà Thôi gia cũng nợ nhà họ một ân tình, giờ hắn chỉ lấy lại số tiền của nhà mình, sao có thể không lấy được?
Ngoài cửa, ba nha dịch ăn no đã tiến tới, người vạm vỡ dẫn đầu ôm quyền nói: “Bùi Lang, chúng tôi đã đưa ngài về an toàn, cũng đến lúc phải quay về bẩm báo cho Châu trường rồi.”
Cử chỉ của họ mang theo cung kính, thậm chí có phần kính sợ.
Tối qua họ chia làm ba đường: Hoàng Châu trường và Thôi lão gia dẫn một đội, Bùi Lang dẫn ba người bọn họ. Giờ nhớ lại, vẫn thấy rợn người.
Vị lang quân này lúc không ra tay thì thôi, ra tay liền điểm trúng huyệt mấy tên trộm, cầm bức tranh mới vẽ, trực tiếp tìm tới sòng bạc, nơi tụ tập nhiều lưu manh nhất ở Việt Châu.
Họ còn nhớ rõ bộ dạng mệt mỏi của Bùi Lang khi tới sòng bạc, lúc ấy trong lòng họ khịt mũi xem thường, nghĩ đi theo Bùi Ngụ Hành chắc chắn bọn họ chả vớt vát được công lao nào cả, nhìn mà coi hắn lại dẫn bọn họ đi đến một phường nhỏ nghèo nàn nhất.
Không ngờ hắn chẳng khách khí gì, ỷ vào ba bọn họ là nha dịch nha môn để làm chỗ dựa, ung dung yêu cầu dọn ghế cho hắn ngồi, cầm chén trà uống, không nói một lời.
Người trong sòng bạc không quen hắn, nhưng nhìn ba nha dịch đứng sau hắn, dù trên áo có chút bụi bẩn vẫn lộ rõ là tơ lụa Văn Nhai Các, gặp ban đêm còn ánh lên sợi chỉ bạc.
Gần đây Việt Châu đến không ít con cháu quan lại, nhưng ai mà nhớ nổi hết mặt bọn họ?
Khi mọi người trong sòng bạc đang thấp thỏm, môi của hắn rốt cuộc rời khỏi chén trà: “Đêm nay, ta không tới tìm chuyện, chỉ đến tìm người.”
Hắn vươn tay, dáng vẻ như con cháu nhà giàu ăn chơi, ba người nha dịch bọn họ bị khí thế của hắn làm ảnh hưởng, vội vàng lấy tranh giao vào tay hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=45]
Sau khi giao xong mới sực nhớ tại sao mình lại nghe lời hắn như thế.
Chỉ thấy Bùi Lang mở ba bức tranh, cười nhạt: “Ba tên thần côn này dùng vài viên thuốc giả lừa ta mấy ngàn lượng bạc, uống xong ta chẳng hề thành tiên bay lên trời?”
Hắn ném chén trà xuống bàn, “Chỉ cần các ngươi nói cho ta biết nhà bọn chúng ở đâu, ta lập tức dẫn người rời đi.”
Ánh mắt lãnh đạm đảo qua khiến người trong sòng bạc sợ đến vãi cả quần, người trước té xuống, người sau xô lên, nhao nhao nói nhận ra người này, nhận ra người kia, nhà bọn họ ở gần nhà ta.
Hắn cuốn lại ba bức tranh, nói với ba người nha dịch còn chưa hiểu chuyện gì: “Chúng ta đi.”
Sau đó bọn họ bị hắn kéo theo đi bắt từng tên trộm – tên đầu tiên còn đang giấu đồ dưới giường, tên thứ hai thì đang ngủ. Ở trước cửa nhà tên thứ ba, thì gặp Hoàng Châu trường – ông đang quấy nhiễu rất nhiều nhà xung quanh mới hỏi ra được người trên tranh.
Không chỉ bắt dễ dàng, còn moi được chỗ ở của tên thứ tư…
Ba nha dịch này ngây người nhìn Hoàng Châu trường khen Bùi Ngụ Hành không dứt lời trước mặt Thôi lão, thuận tiện ba người bọn họ còn được Hoàng Châu trường hứa thăng chức – tất cả đều là nhờ Bùi Lang.
Do vậy, khi sắp phải quay về nha môn, bọn họ vẫn muốn đến chào một tiếng.
Bùi Ngụ Hành không nói chuyện, tiểu nương tử bên cạnh lại rất khách khí, cảm tạ bọn họ đã đưa hắn về, còn hỏi bọn họ đã ăn no chưa.
“Khụ.”
Vừa mới trấn tĩnh lại, giờ này ba nha dịch lại đối diện với ánh mắt cười như không cười của Bùi Ngụ Hành.
“Bùi Lang, chúng tôi đi trước!”
Nhìn ba người nha dịch nối đuôi nhau bỏ chạy, Tuyên Nguyệt Ninh nghi hoặc nhìn sang hắn, chỉ nghe hắn nói: “Chúng ta đi tìm Thôi lão, lát nữa Hoàng Châu trường muốn thăng đường thẩm vấn mấy tên trộm kia, ta cùng ông ấy còn phải tới công đường làm chứng.”
Không ngờ Hoàng Châu trường lại hành động nhanh chóng đến vậy, bắt được người xong liền lập tức thăng đường thẩm tra xử lý. Nghĩ đến cũng là vì muốn xoa dịu oán khí của dân chúng. Nhưng nàng vẫn lo lắng cho sức khỏe của Bùi Ngụ Hành, bèn khuyên: “Hay là ngươi ở lại đây ngủ với hai đứa nhỏ một lát đi, đợi Thôi lão sai người đến tìm, rồi ngươi hẵng đi.”
Nói rồi không chờ hắn phản ứng, nàng đã kéo cổ tay hắn đi về phía giường: “Cũng không nhất định phải ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút cũng được.”
Một đêm bôn ba vất vả, Bùi Ngụ Hành thật sự đã mệt rã rời. Bị Tuyên Nguyệt Ninh kéo tay dắt đi đến giường, vừa chạm đầu vào gối là đã ngủ ngay.
Tuyên Nguyệt Ninh thấy hắn nằm nguyên một tư thế rất lâu không nhúc nhích, bèn nhẹ nhàng tiến đến gần, giơ tay vẫy trước mặt hắn, thấy hắn không có phản ứng thì đau lòng nói: “Đã mệt đến thế rồi mà còn gắng gượng.”
Chờ tỳ nữ của Thôi Lăng tới mời hắn, nàng tính toán giờ giấc, cũng đã ngủ được một canh giờ, bèn đánh thức hắn dậy.
Nghỉ ngơi một lát, sắc mặt của hắn đã hồng hào hơn lúc trước mấy phần, cái đầu còn đang hơi lơ mơ cũng đã tỉnh táo trở lại. Điều đầu tiên khiến hắn cảm thấy khó chịu là trên người vẫn còn mặc nguyên y phục hôm qua, chưa tắm rửa gì, bèn nói tỳ nữ truyền lời lại với Thôi Lăng một tiếng, còn mình thì về Bùi gia thay một bộ xiêm y khác.
Tuyên Nguyệt Ninh cũng là người từng trải, không lấy gì làm lạ, nhưng khi thấy mấy tiểu tỳ nữ đỏ mặt len lén nhìn bóng lưng Bùi Ngụ Hành, nàng liền nhướn mày. Lang quân nhà nàng đúng là từ đầu đến chân đều hấp dẫn ánh mắt của các tiểu cô nương, thân thể này của hắn đúng là có sức mê hoặc.
Chẳng bao lâu sau, hắn quay lại, hai người cùng đi tới chỗ của Thôi Lăng. Tuyên Nguyệt Ninh theo hai người họ đến nha môn, đứng bên ngoài nghe Hoàng Châu trường thẩm vấn bốn tên trộm tặc kia.
Bên ngoài người đông như kiến, bá tánh nghe tin đêm qua Hoàng Châu trường đã bắt được lũ trộm tặc đáng chết đó, người nọ truyền người kia, mười truyền trăm, đều kéo tới đây. Đám đông phẫn nộ, nhao nhao yêu cầu Châu trường thay dân trừ hại.
Hoàng Châu trường ra hiệu bảo mọi người giữ trật tự, nhưng họ nào chịu yên, lúc này còn có từng đợt người khác tiếp tục kéo đến. Châu trường biết rõ bá tánh là muốn chứng kiến ông chủ trì công đạo cho họ.
Thế là liền lập tức thăng đường thẩm vấn.
Những nhà từng bị trộm đồ lần lượt được mời lên làm chứng. Từng chuyện, từng tội, bị liệt kê ra khiến mấy tên trộm tặc mặt mày xám ngoét, không thốt nên lời.
Trước ánh mắt dõi theo của bá tánh, Hoàng Châu trường không thể vận dụng cực hình. Sau đó, ông cho mời Bùi Ngụ Hành và Thôi Lăng ra, bọn trộm tặc vốn đang trầm mặc lại đột nhiên kích động hẳn lên.
Chúng nhảy dựng lên định lao về phía Bùi Ngụ Hành. Dù tay chân đã bị trói, chúng vẫn muốn dùng miệng mà cắn chết Bùi Ngụ Hành – chính là hắn, chính hắn vẽ chân dung bọn chúng, còn là người đã bắt được chúng.
Sắc mặt Bùi Ngụ Hành không đổi, chỉ hơi lùi về sau né tránh, ghét bỏ tránh xa chúng ra, lỡ chẳng may bị đụng phải, khi về nhà hắn lại phải thay xiêm y nữa.
Đám nha dịch lập tức khống chế bọn chúng, đè ép quỳ xuống đất.
“Người đâu, đánh hai mươi gậy!”
Hoàng Châu trường vừa hạ lệnh, bá tánh liền vỗ tay hoan hô, tán thưởng không thôi.
Chờ đến khi đánh cho bọn chúng ngã rạp như chó chết dưới đất, Bùi Ngụ Hành mới được gọi lên làm chứng – dù sao cũng là do hắn phát hiện ra lũ trộm tặc, lại còn vẽ chân dung bọn chúng, là nhân chứng then chốt nhất.
Hắn nói năng mạch lạc, rõ ràng từng chữ, bình tĩnh kể lại mọi chuyện xảy ra đêm qua. Người đứng ngoài chen chúc lắng nghe, vì muốn nghe cho rõ mà bất giác ai nấy đều im lặng.
Khi hắn kể đến đoạn nghe thấy bọn trộm tặc lục lọi ở nhà hàng xóm cách vách, thì viện nhà hắn cháy, làm bọn chúng hoảng hốt nhảy tường chạy trốn, chính lúc đó hắn đã kịp nhìn rõ mặt chúng, thì bọn đạo tặc nhao nhao hét lớn:
“Ngươi nói láo!”
“Hắn bịa chuyện, rõ ràng chúng ta đã vào… ngô, ngô…”
Hoàng Châu trường liền sai nha dịch bịt miệng chúng: “Nhân chứng đang trình bày sự việc, các ngươi câm miệng!”
Bùi Ngụ Hành liếc bọn chúng một cái, đem sự tình kể xong. Từ việc phát hiện bọn trộm tặc, vẽ chân dung bọn chúng, còn đích thân dẫn ba nha dịch bắt được hai người trong bọn chúng – về công lao tróc nã trộm tặc này, hắn vẫn là giao lại cho Hoàng Châu trường xử lý.
Đúng lúc ấy, Thôi Lăng cũng tiến lên lên tiếng, thuật lại những gì bản thân chứng kiến, xác thực lời nói của Bùi Ngụ Hành là thật. Nhà ông ở ngay sát vách Bùi gia, đêm qua viện Bùi gia bốc cháy, cả nhà ông liền tỉnh giấc, ngay sau đó thì thấy bọn trộm tặc trèo tường bỏ trốn.
Bọn trộm tặc bị đè trên mặt đất, từng tên bị bịt miệng, giống như những con cá hấp hối còn không cam lòng mà giãy giụa.
Hoàng Châu trường không cho người gỡ khăn bịt miệng bọn chúng, chỉ nói: “Vị chứng nhân này là tộc nhân Thôi thị đất Bác Lăng – đại nho đương thời, nguyên lão hai triều, hiện giờ đã quy ẩn sơn lâm, thiếu chút nữa cũng bị các ngươi trộm sạch. Các ngươi còn không nhận tội?”
Ăn trộm đồ vật của tầng lớp quan nhân, sẽ bị xử trảm lập tức, bọn trộm tặc thôi giãy giụa, bây giờ bớt được tội trộm cắp từ hai nhà quan nhân, cũng giúp bọn họ bớt được tội trạng.
“Các ngươi phạm tội nghiêm trọng, bản quan phán các ngươi ngồi tù 5 năm rưỡi, từ tầng lớp phu quân bị biếm thành tầng lớp tiện nhân.”
Lúc bọn chúng bị dẫn đi, bá tánh đồng loạt hoan hô. Trong số đó còn có một nhà bị mất thân nhân vì bọn trộm tặc, ôm đầu khóc nức nở, chính là nhà của tiểu nương tử đã nhảy sông tự vẫn hôm nọ.
Tuyên Nguyệt Ninh bị cảm xúc của mọi người lây nhiễm, không khỏi cảm thấy tự hào vì Bùi Ngụ Hành.
Khi Bùi Ngụ Hành và Thôi Lăng đi ra ngoài, đã được bá tánh chào đón nồng nhiệt. Đặc biệt là Bùi Ngụ Hành, vừa rồi trên công đường lý lẽ rõ ràng, hơn nữa nhờ hắn vẽ chân dung mới bắt được bọn trộm tặc, giúp những nhà bị mất của nay có thể lấy về, nên bọn họ vô cùng cảm kích Bùi Ngụ Hành.
Còn có Thôi Lăng, tuy bá tánh không rõ thế nào là “đại nho”, “hai triều nguyên lão”, nhưng bọn họ biết ông là một vị quan, và là một vị quan tốt.
Bọn họ dùng ngôn từ đơn sơ nhất để khen ngợi hai người, còn hỏi địa chỉ nhà, nói muốn mang chút đồ ăn họ tự trồng đến biếu.
Tuyên Nguyệt Ninh còn nghe thấy có người hỏi Bùi Ngụ Hành đã thành thân chưa. Thấy hắn và Thôi Lăng bị bá tánh vây quanh, bước đi khó khăn, đối mặt với sự nhiệt tình của mọi người mà không biết phản ứng thế nào, nàng bật cười khúc khích.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận