Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Không biết nên khóc hay cười

Ngày cập nhật : 2025-07-26 22:03:18
Trên tờ giấy kia, ghi chép lại một đời của một vị quan viên, khắc họa rõ nét mối quan hệ của ông ta với bạn bè cùng trường, rồi từ đó lan rộng ra bên ngoài, vẽ nên một tấm lưới quan hệ khổng lồ.
Trên bản vẽ mối quan hệ ấy, vị trí của từng người, chuyện từng người làm, đều có thể suy đoán được vài phần.
Điều quan trọng nhất không phải chỉ có vậy, mà ở phía trên còn phân tích tính cách từng vị quan viên, hoàn cảnh trưởng thành, thậm chí đến cả khả năng phạm tội của mỗi vị cũng đều được dự đoán.
Có những hành vi phạm tội hiển nhiên, cũng có những điều được giấu kín chỉ người trong cuộc mới biết.
Nhưng những điều ấy, chỉ mới là một nửa.
Tiêu Tử Ngang động đậy thân thể, làm ra một tư thế đề phòng mà chính bản thân y cũng không nhận ra, nói: “Bùi Huyện lệnh, thứ cho ta nói thẳng, trong này chỉ có một phần quan viên đúng là có phạm tội, nhưng phần nhiều quan viên còn lại cũng chỉ do huynh suy đoán, ta sao biết cái nào thật cái nào giả?”
Bùi Ngụ Hành xoay chén trà trong tay, qua ô cửa sổ, ánh trăng chiếu vào mặt nước trong ly, theo cái xoay của hắn mà nước trong ly chập chờn nổi trôi, chỉ nhàn nhạt nói: “Vậy Tiêu Giám Sát Sử, vụ giao dịch này có làm hay không?”
Hắn không khuyên nhủ, nhưng lại đem đến cho Tiêu Tử Ngang cảm giác bị uy hiếp cùng chấn động, hiệu quả còn mạnh hơn nhiều so với việc hắn cố sức dùng miệng thuyết phục.
Tiêu Tử Ngang thu hồi giọng điệu tùy tiện, khôi phục lại dáng vẻ quân tử thanh đạm thường thấy khi đối diện người ngoài, nhìn thẳng vào vụ giao dịch này.
Trên hai tờ giấy kia ghi rõ danh tính từng người, ngoài trừ con cháu thế gia quyền quý đã ăn sâu bén rễ, thì chính là những kẻ nhờ liên hôn, nhờ đồng học mà trèo lên, là những kẻ mà Nữ Đế nhất định phải trừ khử tận gốc.
Nếu có thể nhổ tận gốc đám người này, ắt sẽ khiến nguyên khí của bọn họ tổn hao nghiêm trọng.
Nếu vạch trần, nắm được đột phá khẩu, thì ngọn núi cao vạn trượng sụp đổ chỉ còn là vấn đề thời gian.
Như thế sẽ giúp Nữ Đế san sẻ lo lắng, công trạng dâng lên cao ngút trời chỉ như trở bàn tay.
“Làm!”
Lúc này Bùi Ngụ Hành mới nâng tay uống cạn chén nước, môi hơi cong lên, nhìn về phía Tiêu Tử Ngang: “Tiêu Giám Sát Sử cứ yên tâm, đối với ngài mà nói, tuyệt đối là một vụ làm ăn có lời, không lỗ.”
“Vậy thì không biết, Thuần Nguyên muốn lấy cái này đổi lấy điều gì?”
“Đơn giản thôi,” Bùi Ngụ Hành từ từ xoay chén trong tay, trong mắt ánh lên sát khí, “Chỉ cần Tiêu Giám Sát Sử giữ vững hôn sự với Trịnh Thập Nhất nương, thề không lui hôn.”
Tiêu Tử Ngang ngẩn người, cũng rót cho mình một chén nước, một ngụm uống cạn, “Thành giao. Vậy một nửa còn lại?”
Bùi Ngụ Hành đứng dậy, “Một nửa còn lại ta sẽ gửi đến Tiêu phủ khi ngài đã đến Lạc Dương, Tiêu Giám Sát Sử làm gì sốt ruột vậy, chẳng lẽ ngài định không cho bọn họ có được một cái năm mới an ổn à?”
Tiêu Tử Ngang cũng đứng dậy tiễn hắn, “Thuần Nguyên nói vậy là sai rồi, phải là để Tiêu mỗ có được một năm mới an ổn mới là quan trọng? Bọn họ sao có thể sánh được với ta?”
Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Tử Ngang, như thể bị dáng vẻ đột ngột thân mật và không biết xấu hổ của người này làm chấn động, “Cũng đúng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=99]

Đồ vật giao cho Tiêu Giám Sát Sử, tất cả tùy ngài xử trí. Nhưng mà Tiêu Giám Sát Sử thật sự có thể bỏ được không lui hôn sao? Ngài không muốn cưới thê à?”
“Ta cũng không biết Trịnh Thập Nhất nương đã đắc tội gì với Thuần Nguyên, mà huynh cứ nhất quyết bắt ta không được lui hôn. Mà như vậy, thì nàng ta sẽ không dễ dàng gả cho Thập Nhất hoàng tử được, chẳng lẽ huynh là vì muốn trút giận giùm Thất nương?”
Bùi Ngụ Hành chỉ liếc xéo hắn, “Vất vả cho Tiêu Giám Sát Sử đoạt người từ tay Thập Nhất hoàng tử, Trịnh gia ngày mai sẽ rời khỏi huyện Hàm Mãn, phiền ngài bắt đầu thu xếp từ bây giờ.”
“Không vất vả, không vất vả, vốn vẫn luôn đoạt mà,” Tiêu Tử Ngang chắp tay hành lễ với Bùi Ngụ Hành, rồi như có điều cảm thán nói, “Ngài với Thất nương đúng là… ai cũng chỉ mong ta mau chóng rời khỏi nơi này. Mà ta cũng phải rời đi chứ, huyện Hàm Mãn này chẳng có phong cảnh gì, mà gió thì lại quá lớn.”
“Thất nương?” Bùi Ngụ Hành động tác phất tay áo rời đi chợt dừng lại, như một con dã thú bảo vệ lãnh địa, không cho phép ai đụng chạm đến đồ vật của mình.
Hắn chậm rãi xoay người, hỏi: “Tiêu Giám Sát Sử nói vậy là có ý gì? Thất nương đã nói gì với ngài?”
Bị ánh mắt của hắn uy hiếp, Tiêu Tử Ngang tỏ ra vô tội: “Thuần Nguyên chẳng lẽ không biết? Mỗi lần Thất nương gặp ta đều lạnh lùng thúc giục ta nhanh chóng quay về Lạc Dương, cũng không biết vì sao hai người, ai cũng muốn đuổi ta như đuổi sói vậy?”
Đuổi hắn ta đi?
Bùi Ngụ Hành nhíu mày, nhưng mỗi lần Tiêu Tử Ngang xuất hiện, Tuyên Nguyệt Ninh đều vội vã đến tìm, vậy rốt cuộc là vì sao? Nghe Tiêu Tử Ngang nói vậy, đúng là khác hẳn với biểu hiện của nàng trước mặt hắn.
Hắn đè nén nghi hoặc trong lòng, chỉ nói: “Chẳng lẽ Tiêu Giám Sát Sử không biết?”
Tiêu Tử Ngang giả vờ nói: “Không biết.”
Bùi Ngụ Hành tặng cho hắn một câu khiến hắn không thể tiếp tục giả bộ: “Tiêu Giám Sát Sử đêm nay cứ thu dọn hành lý cho tốt, không cần nhớ thương thư phòng của ta. Một nửa đồ vật còn lại, đều ở trong đầu ta, vẫn chưa viết ra.”
Hắn không nói cho Tiêu Tử Ngang biết, trong phần tài liệu đó còn có người từng vu oan hãm hại phụ thân hắn, hắn chưa bao giờ quên chuyện giúp phụ thân sửa lại án sai.
Trong viện, tuyết đã được quét sạch, nhưng gió vẫn nổi lên, bốn phía đầy tuyết bay lơ lửng, quất lên mặt, mang theo từng đợt lạnh buốt.
Tuyên Nguyệt Ninh vừa dậm chân, vừa bước nhanh đến thư phòng của Bùi Ngụ Hành. Đường đi thông suốt, Vương Hổ thấy nàng lập tức cho người mở cửa để nàng vào.
“Ta nghe nói sáng nay Tiêu Giám Sát Sử đã trở về Lạc Dương? Huynh làm cách nào khiến ngài ấy chịu đi vậy?”
Hai người đã bàn chuyện hôn sự, lúc ấy ngượng ngùng không thôi, liền thấy cũng không dám thấy, nhưng sau đó, nàng lại không thể vui vẻ khi không được gặp hắn.
Nàng nhớ hắn hai đời, tình cảm đột nhiên dâng trào, xa lạ đến mức khiến nàng luống cuống, chỉ có thể hành động theo bản năng.
Tuy rằng rất quen thuộc với hắn, nhưng một khi thay đổi mối quan hệ, thì mọi thứ đều không giống như trước.
Thư phòng của Bùi Ngụ Hành vẫn luôn âm lãnh, chỉ có một chậu than đơn độc đang cháy. Nàng vừa bước vào đã hắt xì một cái.
Thấy nàng định cởi áo choàng, hắn vội ngăn lại, “Đừng cởi, trong phòng lạnh, đừng để bị cảm lạnh.” Rồi quay sang nói với Vương Hổ đang đứng ngoài phòng, “Đại lang, mang thêm hai chậu than vào đây.”
Vương Hổ tuân mệnh, bước chân vang lên.
Tuyên Nguyệt Ninh quay đầu nhìn hắn, hắn chỉ mặc một chiếc áo bông mỏng manh, nhưng khi mặc trên người hắn vẫn tạo nên được màu sắc.
Hai người nhìn nhau, đều có chút lúng túng quay đi, nhưng lại chẳng hẹn mà cùng quay lại, ánh mắt gặp nhau lần nữa, rồi cả hai cùng mỉm cười, hóa giải không khí ngượng ngùng giữa họ, làm họ thoải mái hơn rất nhiều.
Nàng bước đến trước án thư của hắn, thư phòng này khác biệt lớn nhất chính là phía sau chất đầy sách. “Lần sau vẫn nên đặt thêm một chậu than trong thư phòng, vạn nhất bị cảm lạnh, thì đó mới thật sự khó chịu.”
Bùi Ngụ Hành cụp mắt xuống, hắn không dám hỏi nàng có ghét bỏ thân thể hắn yếu ớt không, cũng không muốn hỏi. Nàng chỉ có thể là của hắn, liền nói: “Được, nghe theo nàng. Nhưng mà hôm nay sao nàng không đến cửa hàng?”
Tuyên Nguyệt Ninh không muốn nói cho hắn biết rằng nàng muốn gặp hắn, sáng sớm khi trời còn chưa sáng đã dậy chuẩn bị, chọn mặc gì đẹp, cài trâm nào, mang bộ diêu trân châu này lên có phải nàng không được rụt rè quá không.
Tâm thần rối bời, đến mức chẳng còn tâm trí đến cửa hàng. Nghe nói Tiêu Tử Ngang rời khỏi huyện Hàm Mãn, nàng bèn tự tìm cho mình một cái cớ, lập tức đuổi đến đây.
Nàng còn chưa mở miệng, Bùi Ngụ Hành đã nhớ lại câu hỏi nàng vừa vào cửa đã hỏi, giọng điệu cũng lạnh đi một phần: “Ta biết rồi, nàng là vì Tiêu Giám Sát Sử mà đến. Hôm qua ta đã bàn bạc với ngài ấy rồi, để ngài ấy rời đi cùng Trịnh gia.”
“Huynh đã nói gì với ngài ấy?”
“Cùng ngài ấy làm một vụ giao dịch, bảo ngài ấy tạm thời đừng từ hôn với Thập Nhất nương.”
Trịnh Tử Duệ và Trịnh Diệc Tuyết rời đi, khiến nàng không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm. Hai người kia rốt cuộc cũng đi rồi. Nàng đứng bên án thư, nghiêng người về phía hắn: “Không cho ngài ấy từ hôn với Thập Nhất nương là vì ta à?”
Bùi Ngụ Hành không để ý tới nàng, chỉ chuyên chú nhìn trang sách. Nàng kéo tay hắn, chẳng có chút ngượng ngùng nào. Tay hắn lạnh đến tận xương, hoàn toàn khác với đôi tay nhỏ ấm áp lấy ra từ dưới áo choàng của nàng.
Nàng bám riết không buông, chỉ muốn nghe được một câu thật lòng từ miệng hắn: “Đừng không nói gì như vậy a, chúng ta đều đã như thế này rồi, huynh còn nhìn sách gì chứ, sách thì khi nào chẳng đọc được? Huynh có phải là vì ta hay không?”
Bị nàng quấn lấy, không còn cách nào, hắn gấp sách lại, nói với nàng: “Chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi.”
À, tiện tay mà thôi, thế mà khiến cho Trịnh Diệc Tuyết – người vẫn luôn nhắm vào nàng – đến cả chuyện hôn nhân cũng không thể từ hôn. Tuyên Nguyệt Ninh lại tiến gần thêm, gần đến mức có thể đếm được từng sợi lông mi của hắn. Hắn đột nhiên đứng dậy: “Ta có một nghi vấn, vì sao Tiêu Giám Sát Sử lại nói với ta rằng, thật ra nàng cũng muốn ngài ấy rời khỏi huyện Hàm Mãn?”
Tuyên Nguyệt Ninh bĩu môi, cuối cùng cũng quyết định đại phát từ bi, buông tha cho hắn: “Ngài ấy là Giám Sát Sử, ở huyện Hàm Mãn thêm một ngày, huynh liền thêm một phần nguy hiểm. Ai biết được người như ngài ấy, trong bụng đang toan tính ý đồ xấu xa gì? Tốt nhất là rời đi cho rồi, đi mà tai họa người khác.”
Nhìn dáng vẻ nàng chắc như đinh đóng cột, sắc mặt thể hiện rõ sự chán ghét Tiêu Tử Ngang, Bùi Ngụ Hành thật sự nhíu mày.
“Nàng chán ghét ngài ấy như vậy à? Ta còn tưởng rằng nàng thích ngài ấy, mỗi lần ngài ấy đến, nàng cũng đều chạy đến để liếc mắt một cái.” Nhìn nàng cười xinh đẹp với hắn ta, khiến hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đau nhói.
“Hắt xì!” Tuyên Nguyệt Ninh xoa mũi, “Sao có thể chứ? Ta điên rồi mới thích ngài ta! Ta hôm qua đã nói rồi, ta…”
Ta ái mộ huynh.
Ánh mắt hắn trầm xuống, giọng nói hạ thấp đầy dụ dỗ: “Nguyệt Ninh, hôm qua nàng đã nói cái gì?”
“Huynh còn hỏi nữa? Không phải huynh đã nghe rồi sao!” Mặt nàng đỏ bừng, “Huynh cho rằng vì sao gần đây ta lại sốt ruột như vậy, nhất định phải xuất hiện? Huynh chẳng lẽ không phát hiện, vị Giám Sát Sử kia có hơi yêu thích nam nhân à?”
Bùi Ngụ Hành: “……”
Nàng trừng hắn một cái, mất mặt chết đi được, thế mà thật sự nói toạc ra rồi.
Cửa mở ra, Vương Hổ đang chuẩn bị bê chậu than vào, thấy nàng liền hỏi: “Thất nương định đi à?”
“Ừ, ta đi đến cửa hàng,” nàng lại liếc chậu than một cái, không yên tâm dặn: “Đặt nó trong thư phòng, nhớ chú ý thông khí.”
“Ai, đã biết, Thất nương đi chậm một chút, hôm qua có tuyết, mặt đất còn trơn.”
Hắn đặt chậu than gần án thư, vừa mới ổn định xong, còn chưa rút tay lại thì đã nghe thấy tiếng cười nhẹ của Bùi Ngụ Hành, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Lang quân? Còn một chậu than nữa, cần đặt vào phòng luôn không?”
Trong mắt Bùi Ngụ Hành toàn là nụ cười thoải mái: “Đem vào đi.”
Thật ra, hắn vẫn luôn tưởng nàng bị Tiêu Tử Ngang mê hoặc, nên mỗi lần thấy nàng tới, hắn đều phải nổi giận một hồi. Nhưng hóa ra, nàng là sợ Tiêu Tử Ngang làm gì tổn hại đến hắn.
Thật sự là… thật sự là…
Không biết nên khóc hay cười.
Bất quá, hắn nheo mắt lại, ngay cả bản thân hắn còn chưa biết chuyện này, sao nàng ấy lại biết?
Tuyết Đoàn thấy cửa mở liền thận trọng thò đầu vào, giọng điệu mang theo chút do dự: “Lang quân, phu nhân mời ngài đi qua chỗ bà một chuyến, nói là muốn hỏi ngài định mời bà mối nhà nào?”
Tay Vương Hổ run lên, suýt nữa làm đổ cả chậu than: “Lang… lang quân, ngài mời bà mối cho ai vậy?”
Bùi Ngụ Hành vung tay áo rộng, cầm lấy áo choàng liền rảo bước đi tìm Tuyên phu nhân: “Tất nhiên là mời cho ta rồi.”
Tuyết Đoàn và Vương Hổ liếc nhìn nhau, đều thấy được sự khiếp sợ trong mắt đối phương!
Vương Hổ: “Lang quân muốn kết thân? Là kết thân với ai?”
Tuyết Đoàn: “Vậy Thất nương nhà chúng ta làm sao bây giờ? Trong huyện Hàm Mãn này còn có tiểu nương tử nào xứng với lang quân nhà ta à?”
Vương Hổ mặt mày nghi hoặc: “Ngươi nói… có khi nào là Thất nương với lang quân không?”
Tuyết Đoàn cũng mang nét nghi hoặc như vậy: “Vậy thì mời bà mối làm gì? Phu nhân chẳng phải có thể làm chủ à?”

Bình Luận

0 Thảo luận