Trong mắt Bùi Ngụ Hành là vực sâu dày đặc không thể tan biến, khiến người ta dễ dàng sa ngã.
Hắn đưa tay đè lên tờ giấy Tuyên Thành đang bay phấp phới, nói: “Chỉ là lớn lên giống nhau, chẳng chứng minh được điều gì cả.”
Thế gia đại tộc bề ngoài thì nghiêm cẩn ngay ngắn, nhưng bên trong lại thối nát nhơ nhớp, giống như chuột già sống trong bóng tối, dựa vào khuôn mặt tương đồng thì cũng không có gì chắc chắn cả.
Sao có thể đem muội muội của hắn đi được, lại còn là một nơi như thế?
Đây là muội muội của hắn!
“Đại Lạc rộng lớn, người có khuôn mặt tương tự cũng là chuyện bình thường, mẫu thân cần gì phải lo lắng vẩn vơ? Ngài cứ nhìn Trịnh Bát lang kia, có từng liếc nhìn Nguyệt Ninh lấy một cái không?”
Tuyên phu nhân sau khi bình tĩnh suy xét, phát hiện những lời của Bùi Ngụ Hành rất có lý. Trịnh Bát lang làm ngơ Nguyệt Ninh, điều này khiến bà có thêm tự tin, “Mẫu thân nghĩ sai rồi.”
Nếu là khi xưa, khi đó bà vẫn luôn ôm hy vọng tìm lại được người nhà cho Tuyên Nguyệt Ninh, vậy thì khi phát hiện nàng giống hệt Trịnh Bát lang, bà chắc chắn sẽ rất mừng rỡ. Nhưng bây giờ bà đã có suy nghĩ khác, giờ đây bà thật sự coi Tuyên Nguyệt Ninh là nữ nhi ruột, nghĩ đến việc nữ nhi của mình có thể thành người nhà của kẻ khác, bà liền thấy chua xót, lại càng không muốn thừa nhận sự phát hiện của mình.
Giờ được Bùi Ngụ Hành cho bà một cái cớ để phủ nhận, bà lập tức thuận theo, nói: “Mau đi đi, đừng để Thôi lão chờ lâu. Cứ đối đãi như trước kia là được.”
Bùi Ngụ Hành vén tay áo rộng che đi đôi mắt đầy tâm sự, tay phải nhẹ nhàng ấn lên lồng ngực nơi trái tim đang quặn đau vì bất ổn, sắc mặt tái nhợt hơn thường ngày hai phần. Hắn không muốn để mẫu thân phát hiện, nên đứng dậy đáp: “Mẫu thân yên tâm.”
Có chuyện của Tuyên Nguyệt Ninh đặt ra trước mắt, tất cả những mưu tính giành danh ngạch Hương Cống Sinh mà hắn vạch ra đêm trước đều trở nên không còn quan trọng.
Trước cửa Thôi gia, các tài tử hứng thú ngẩng cao đầu, vừa lớn tiếng ngâm thơ mong được Thôi Lăng chú ý, vừa âm thầm quan sát người hầu từ Bùi gia bên cạnh đi ra.
Khi thấy Bùi Ngụ Hành theo người hầu bước qua cửa lớn Thôi gia, bọn họ cũng rối rít muốn tiến lên đi theo vào.
Người giữ cửa Thôi gia ngăn lại: “Các vị lang quân, mời sớm về nhà đi. Lão gia nhà ta đã nói rất rõ ràng, hôm nay sẽ không gặp các vị.”
Các tài tử thấy Bùi Ngụ Hành được vào, mắt đỏ lên vì ghen tỵ, hỏi: “Sao Bùi lang lại được vào mà chúng ta không được?”
Người gác cổng liếc bọn họ một cái: “Bùi lang là hàng xóm với lão gia nhà ta, hai nhà đã có giao tình rất lâu.”
Lời nói này chính là ý: các ngươi thì có tư cách gì so với Bùi lang?
Bọn họ nghe vậy càng không cam lòng, phẫn uất, một kẻ đến danh ngạch Hương Cống Sinh cũng không có, Châu Học cũng không được nhập học, dựa vào đâu được vào Thôi gia chào hỏi Thôi Lăng?
Có người hầu từ trong nhà vội vàng đi ra, các tài tử lập tức nhìn về phía hắn, chỉ nghe hắn nói: “Lão gia nói rằng, bảo các vị tài tử hãy về đi, có duyên sẽ gặp lại.”
“Nhưng Bùi lang không phải đã được đi vào à!” – có tài tử không phục chất vấn.
Người hầu lạnh mặt: “Ngươi là Bùi lang chắc?”
Bùi lang từng cứu Ngũ nương của nhà hắn, Thất nương của Bùi gia lại mỗi ngày đều đưa cơm cho lão gia, thế mà các người còn vọng tưởng cắn ngược Bùi lang?
“Đóng cửa!”
Người gác cổng vui mừng, không cần nhìn đám người mặt mày vặn vẹo này nữa, “Rầm” một tiếng, cánh cửa lớn có thể thay đổi vận mệnh cả đời của họ, bị đóng sầm lại.
Ẩn sĩ Thôi Lăng! Người có vô số học sinh mẫu mực, gần một phần ba quan viên trong triều đình đều là học trò của ông, nếu lọt được vào mắt ông, bước lên mây xanh không còn là mộng tưởng.
Vậy mà ông không tiếp bọn họ, lại chỉ để một mình Bùi Ngụ Hành đi vào!
Tâm như tro tàn, đố kị bốc lên.
“Bát lang, hay là huynh gửi thiếp mời riêng cho Thôi lão, nhất định ông ấy sẽ tiếp huynh à. Bùi Ngụ Hành là cái thá gì? Ngay cả danh ngạch Hương Cống Sinh cũng không giành được, đời này vô duyên với khoa cử, dựa vào gì mà được mời vào Thôi gia?”
Trịnh Tử Duệ vốn định quay người rời đi, ở giữa đám tài tử lại đói lại khát, hắn là người duy nhất được ăn uống no đủ, hắn cũng là người duy nhất ở đây thật lòng vui mừng vì Bùi Ngụ Hành được gặp Thôi Lăng.
Nghe thấy những lời này, hắn không nhịn được mà nói: “Tài học của Bùi lang còn cần ta nói lại cho mọi người biết à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=51]
Mọi người chỉ cần làm tốt việc của mình là được, đừng có khua môi múa mép như phụ nhân như vậy, đây không phải việc làm của quân tử.”
Nói xong liền phất tay áo bỏ đi.
Người hầu ở cửa nghe lén, nhìn lén các tài tử, đem lời nói hành động từ đầu đến cuối của Trịnh Tử Duệ thuật lại cho Thôi Lăng. Ông hạ xuống một quân cờ, vuốt râu cười to: “Trịnh gia có người kế tục rồi.”
Lại trêu chọc Bùi Ngụ Hành: “Trịnh Bát lang nơi nơi bênh vực ngươi, ngươi thấy người này thế nào?”
Bùi Ngụ Hành được Thôi Lăng mời qua, ông ấy không nói một lời, liền cùng hắn đánh cờ. Hắn không mặn không nhạt ăn một quân đen của ông rồi mới đáp: “Chính nhân quân tử.”
“Đáng tiếc.” – Thôi Lăng tiếc nuối thở dài – “Đáng tiếc Trịnh Tử Duệ dù xuất sắc đến đâu, cũng là con cháu của thế gia, định sẵn chẳng đi cùng đường với ngươi.”
“Ông sắp thua rồi.”
Thôi Lăng vội hạ một quân cờ, miệng nói sao không nhường ông, nhưng mắt ông lại đầy vui mừng, “Tiểu lang quân nhà ngươi, chẳng lẽ không biết nên nhường lão trượng ta à?”
Bùi Ngụ Hành liếc ông, không đáp. Đánh cờ nếu không cầu thắng, vậy chơi cờ còn có ý nghĩa gì?
Hai người hạ tầm mười mấy quân cờ, quân trắng trên bàn cờ đã vây quanh quân đen, quân đen đã tràn ngập nguy cơ.
“Nếu ngươi có thể thua ta mà không để lộ dấu vết, ta có một lời mời cho ngươi.” Thôi Lăng vốn yêu thích nhất là uống rượu lục kiến và câu cá, còn về chơi cờ đúng là ông rất dở.
Lại một quân trắng được đặt xuống, tuy ăn thêm vài quân đen nhưng cũng để lại cho quân đen một đường sống. Thôi Lăng hứng thú dâng cao, dùng quân đen cùng quân trắng giao chiến nửa buổi, cuối cùng giành được thắng lợi đầu tiên.
Lâu rồi chưa được chơi một ván cờ nhẹ nhàng như thế này, ông nói: “Không bằng lại chơi thêm một ván nữa?”
Bùi Ngụ Hành nhặt từng quân trắng trở lại, hỏi: “Lời mời của ta đâu?”
Thôi Lăng vuốt râu chỉ vào hắn, cười ha hả, trong lòng cảm thấy không nhìn lầm người, có thể tiến, có thể lui là đại trượng phu. Ông hỏi: “Ngươi có muốn đến Châu Học đọc sách không?”
“Muốn.”
Không hề có bất kỳ điều gì do dự, hắn – Bùi Ngụ Hành – là muốn.
“Cho dù ngươi không có danh ngạch Hương Cống Sinh, đến Châu Học phải chịu lạnh nhạt, ngươi cũng muốn đi à?” Thôi Lăng hỏi.
Đôi mắt đen của Bùi Ngụ Hành ánh lên sự tin tưởng vào bản thân: “Chuyện đó có là gì? Tất nhiên phải đi.”
“Ha ha, tốt! Ta đã báo với Châu trường rồi, ngươi cứ đi theo cùng bọn họ đến Châu Học đọc sách.”
Phải nếm qua lạnh nhạt nơi Châu Học trước, vượt qua được rèn giũa khắc nghiệt, thì sau này mới có thể bình thản đối mặt với giông tố.
Bùi Ngụ Hành sắp xếp lại bàn cờ, đứng dậy thi lễ với Thôi Lăng: “Lang quân ra tay tương trợ, Ngụ Hành ghi tạc trong tim.”
Thôi Lăng dẫn đầu hạ một quân đen lên bàn cờ: “Đến đây, ngồi xuống, lại chơi thêm một ván với lão phu.”
Một ván này xong, lại có thêm ván nữa. Hai người chơi đến tận bữa trưa. Cuối cùng Thôi Quân Dao không nhìn được nữa, ở Bùi gia Tuyên Nguyệt Ninh có bao nhiêu khẩn trương lo lắng cho Bùi Ngụ Hành, nàng rất rõ ràng.
Nếu vì đánh cờ với phụ thân của nàng mà bệnh cũ của Bùi lang tái phát, chẳng phải sẽ khiến Thất nương buồn lòng à? Nàng đành quấn quít năn nỉ Thôi Lăng, tha cho Bùi Ngụ Hành được về nhà.
Bùi Ngụ Hành về đến nhà liền vào thư phòng, mở sách đến một trang, nửa ngày không lật.
Hắn có bản lĩnh là cái gì từng thấy liền không quên, nên đến nay hắn vẫn nhớ rõ đoạn đối thoại giữa Tuyên phu nhân và Tuyên Nguyệt Ninh khi bà phát hiện ra chuyện muội ấy cầm cố khóa vàng.
Tuyên Nguyệt Ninh đã nói muội ấy chọn Bùi gia, sẽ không quay về cái nhà kia, vậy thì muội ấy phải làm cho được.
Cùng nhau vượt qua nhiều chuyện như thế, hắn đã thật sự coi muội ấy chính là Tuyên tiểu nương tử, sao có thể buông tay nhường muội ấy cho nhà khác?
Hắn cầm tờ giấy Tuyên Thành trên bàn, nhìn hình người bên trên, chậm rãi xé nát, như hắn đã nói với mẫu thân, lớn lên giống nhau không thể đại biểu cho bất kỳ điều gì.
Tuyên Nguyệt Ninh lo lắng cả ngày, khi trở về thấy Tuyên phu nhân đối xử với mình vẫn như cũ, liền yên tâm một nửa. Nàng chậm rì rì đi vào thư phòng, ngập ngừng không tập trung mà vẽ xong một bản vẽ, vài lần định mở miệng hỏi Bùi Ngụ Hành, lại chần chừ không mở miệng được.
Bùi Ngụ Hành liếc nhìn nàng, tay trái chống trán hỏi: “Nhìn ta làm gì?”
Nàng trợn tròn mắt, buông bút len lén nhìn hắn một cái. Nàng nhìn có như vậy rõ ràng à, nếu hắn đã hỏi rồi, thì chi bằng mình cũng nói luôn: “Cái đó... hôm nay Trịnh Bát lang có tới, huynh ấy…”
Lời nói còn dư lại, nàng vẫn không đủ dũng khí nói ra: huynh ấy lớn lên giống ta đến vậy, ngươi có nhận ra gì không?
Bùi Ngụ Hành nói: “Huynh ấy không được.”
“Hử?”
“Huynh ấy là người xuất sắc nhất của Trịnh gia, phu nhân tương lai chắc chắn sẽ là tiểu thư khuê các của thế gia, phải đoan trang hiền thục, ngươi đừng vọng tưởng đến Bát lang.”
Hắn không chớp mắt mà nói dối, hắn còn làm bộ chán ghét liếc nhìn Tuyên Nguyệt Ninh một cái.
Hắn không nhận ra? Tuyên Nguyệt Ninh trong lòng vui mừng, sắc mặt lập tức rạng rỡ, vừa vặn bị Bùi Ngụ Hành nhìn thấy, ánh mắt hắn thoáng phức tạp.
Vui mừng qua đi, nàng mới ý thức được: thằng nhãi này là đang hạ thấp nàng à? Nàng như thế nào mà không tri thư đạt lý?
Nàng âm thầm nhìn hắn, ngực phập phồng, hừ một tiếng: chờ đó, sắp tới nàng sẽ trưởng thành, sẽ trở thành đại mỹ nhân khuynh thành!
Đến lúc đó người cầu hôn xếp hàng dài dài!
Phi phi, nàng đang nghĩ cái gì chứ?
Nhìn sắc mặt nàng lúc mừng lúc giận, Bùi Ngụ Hành nói: “Ta có thể đến Châu Học học rồi.”
“Cái gì? Thật sao? Là Thôi lão giúp ngươi à?”
Quả nhiên, chỉ có việc lớn như vậy mới khiến nàng chú ý, hắn nhàn nhạt gật đầu.
Nàng nghiêng người về phía trước: “Vậy danh ngạch Hương Cống Sinh thì sao?”
Bùi Ngụ Hành “ừ” một tiếng, mới nói: “Cái này còn chưa xác định.”
Tuyên Nguyệt Ninh xua tay: “Không sao, đã vào được Châu Học rồi, danh ngạch Hương Cống Sinh còn xa sao?”
Hắn lặng lẽ nhìn nàng, nàng quả thật rất tin tưởng hắn. Hắn đưa lòng bàn tay phải ngửa lên: “Cho ta tiền.”
Nàng theo bản năng che túi tiền lại, chưa kịp suy nghĩ đã hỏi: “Ngươi đòi tiền làm gì?”
Vừa hỏi xong, nàng chớp mắt, xong rồi, hình tượng luôn rộng rãi đưa tiền của nàng sắp sụp đổ.
Vội vàng xụ mặt, cố gắng vãn hồi: “Bình thường đều là ta cưỡng ép đưa tiền cho ngươi, nay ngươi lại đòi, ta nghe nói các tài tử có người đi kỹ viện, ta nói trước…”
Giọng nàng càng lúc càng nhỏ: “Ngươi không được đi.”
Bùi Ngụ Hành cười như không cười nhìn nàng: “Ngân phiếu quá lớn, ta cầm không tiện. Cho ta ít đồng tiền, ta đưa ngân phiếu cho ngươi.”
Nàng vội tháo túi tiền bên hông, hai tay dâng lên: “Đều cho ngươi, ngươi cứ tùy ý dùng đi.”
Hắn đem hết số tiền đồng trong túi nàng cho vào túi mình, liếc mắt thấy nàng đang vẻ mặt thịt đau, liền rút một tấm ngân phiếu đưa lại cho nàng.
Hỏi: “Khố Địch Úy Văn không chịu lấy tiền của ngươi đúng chứ?”
Tuyên Nguyệt Ninh đang lén mở túi tiền ngắm ngân phiếu, thấy rõ trị giá lập tức vui mừng, nghe hắn hỏi liền đáp: “Ừ, không lấy.”
Chỉ là thu được xiêm y từ lang quân khác thôi mà cũng vui đến vậy?
Bùi Ngụ Hành mặt đen, trầm giọng răn dạy: “Ngày mai ta sẽ đi tìm hắn. Dù ngươi có đến chỗ hắn để làm họa sĩ, cũng không được tùy tiện muốn thứ gì của hắn.”
“Hả?”
Nàng ngẩng đầu, vẻ mặt mơ hồ. Nàng đâu có nói là muốn à, nàng còn định không lấy tiền mấy bản vẽ kia, coi như là một cách ngầm trả tiền cho hắn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận