Giữa mùa hè ở Hàm Mãn Châu, gió thổi cũng mang theo hơi nóng oi ả, mặt trời chưa muốn lên cao, chỉ ló nửa trán, như còn ngủ nướng. Trong hậu viện phủ nha, Bùi gia đã chuẩn bị đâu vào đấy.
Đám nha dịch làm việc đều im lặng đứng trong phủ nha, quan văn lo giấy bút cũng chạy tới đây.
Theo đoàn xe của Bùi gia thong thả đi ra từ cửa phủ nha, bọn họ cũng nhấc chân, lặng lẽ đi theo phía sau xe ngựa.
Dọc đường đi, bá tánh lặng lẽ đứng ở hai bên đường, không ồn ào, không náo động, chỉ nhìn xe ngựa của Bùi Ngụ Hành và Tuyên Nguyệt Ninh đi ngang qua trước mặt họ, rồi sau đó họ chậm rãi bước theo phía sau.
Tuyên Nguyệt Ninh khẽ vén màn xe, nhìn thấy từng gương mặt quen thuộc.
Cho dù trong lòng không nỡ, cũng hiểu Hàm Mãn Châu không phải nơi có thể ở lâu dài, đau dài chẳng bằng đau ngắn, giống như cánh tay đang nắm chặt, rốt cuộc cũng phải nhanh chóng buông ra.
Màn xe mỏng manh lại buông xuống, che khuất ánh mắt của nàng và Bùi Ngụ Hành.
Xe ngựa một đường đi thẳng, không chút do dự, nhanh chóng ra khỏi cổng thành. Nhưng ngay khi vừa rời khỏi cửa thành, xe ngựa bỗng dừng lại.
Khoảnh khắc bọn họ xuất hiện, trong không khí đang cuồn cuộn vang lên tiếng người ồn ào, bỗng chốc đều im lặng.
Lúc này trời mới vừa hửng sáng, ngoài cửa thành đã có người chờ đợi từ lâu, chen chúc thành từng lớp trong ngoài, như thể cả Hàm Mãn Châu đều tụ tập về nơi đây.
Chẳng trách trên đường đi, hai bên ngõ hẻm đều cảm thấy vắng người như vậy, thì ra đều đã tụ tập hết ngoài thành.
Ngoài thành đất rộng, cho dù đường phố Hàm Mãn Châu có lớn đến đâu cũng chẳng chứa nổi nhiều người như vậy, nên ai nấy đều ăn ý tìm đến nơi rộng rãi này.
Đứng hàng đầu chính là nhóm Hồ Thương trong khu buôn bán. Hôm nay Bùi Ngụ Hành rời đi, bọn họ đồng loạt ngừng việc buôn bán, đến để tiễn biệt. Lẽ ra giờ này khu buôn bán phải đầy ắp tiếng người, lúc này lại lặng im không một tiếng động.
Bùi Ngụ Hành và Tuyên Nguyệt Ninh nhìn nhau, rồi cùng nhau bước xuống xe ngựa. Ngay khi bọn họ xuất hiện, mọi người hết thảy đều cảm thấy nhẹ nhõm, ai nấy đều cố kìm nén, không ai dám ồn ào lớn tiếng.
Tiếp sau đó, Tuyên phu nhân cùng hai đứa nhỏ, Cao công công, và các quản sự của Trịnh gia cũng lần lượt xuống xe.
Giữa ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa kính phục của mọi người, Khố Địch Úy Văn dẫn đầu các thương nhân Hồ Thương đồng loạt tiến lên một bước, chỉnh tề cúi mình hành lễ với Bùi Ngụ Hành và Tuyên Nguyệt Ninh: “Đa tạ Bùi Châu trường cùng Thất lang, chúc tiền đồ ngày sau của hai vị rực rỡ như gấm!”
Phàm là Hồ Thương từng quyên góp cho Giang Nam, đều mang ơn hai người này. Một suất danh ngạch khoa cử, đối với họ còn quý trọng hơn cả tính mạng.
Con cháu đời sau của họ sẽ không còn phải cực nhọc kiếm từng đồng tiền, chịu hết mọi sự chèn ép. Từ nay có thể bước vào con đường khoa cử, thay đổi thân phận, trở thành phu quân, thậm chí là quan nhân.
Khuôn mặt Bùi Ngụ Hành nghiêm nghị, sắc đỏ nơi môi ngày thường vốn yêu diễm, nay dưới ánh nắng sớm mai chiếu rọi mà trở nên nhạt nhòa. Hắn và Tuyên Nguyệt Ninh cùng nhau đáp lễ, rồi nói: “Chư vị xin đứng lên.”
Khố Địch Úy Văn lại tiến thêm một bước, đôi mắt xanh biếc như dòng nước xuân mênh mông, sáng ngời ấm áp: “Bùi Châu trường, Thất nương, lần này chia tay, hy vọng sau này chúng ta có thể gặp lại ở Lạc Dương. Chúng ta Hồ Thương có chuẩn bị lễ vật, nhưng hai vị phải chờ một lát mới có thể thấy.”
Nói rồi, hắn lại hạ giọng chân thành tha thiết: “Đa tạ hai vị.”
Vốn cốt cách của hắn cũng không phải người quen luồn cúi, nhưng sinh ra đã hợp với đường buôn bán. Ánh mắt tinh tường, lại mang lòng thương xót. Trận thủy tai Giang Nam năm nay, có Bùi Ngụ Hành và Tuyên Nguyệt Ninh đứng đầu quyên góp, hắn cũng quyên góp một nửa gia tài lợi nhuận kiếm được từ khu buôn bán trong một năm qua.
Chính vì là người quyên góp nhiều nhất ở Hàm Mãn Châu, nên hắn được ban thẳng ba suất danh ngạch khoa cử, đủ để thay đổi vận mệnh cả một chi tộc của hắn ở Đại Lạc.
Lúc này, không có cảnh tình địch đỏ mắt ghen ghét. Khố Địch Úy Văn biết rõ hắn và Tuyên Nguyệt Ninh kiếp này vô duyên, và đối với Bùi Ngụ Hành hắn lại càng thêm kính trọng. Lời lẽ tự nhiên hào phóng, đã đủ để thấy rõ tấm lòng.
Bùi Ngụ Hành cũng chắp tay đáp lại: “Khố Địch lang quân không cần nói cảm tạ, đây đều là việc ta phải làm.”
Hắn là quan phụ mẫu của Hàm Mãn Châu, tự nhiên phải vì bá tánh mà suy nghĩ.
Sau một hồi chuyện trò, Khố Địch Úy Văn lại nhìn sang Tuyên Nguyệt Ninh, ánh mắt không còn quyến luyến, trong sáng thẳng thắn: “Thất nương, đáng tiếc ta không có cửa hàng nào ở Lạc Dương. Nếu có thì lúc nàng trở về, ta chắc chắn sẽ giúp được ít nhiều. Nhưng ta không ở Lạc Dương, song vẫn có người của ta mở cửa hàng ở đó.”
Nói rồi, hắn lui lại. Phía sau bước ra bốn vị Hồ Thương, đều là thương nhân có thể chỉ cần giậm chân một cái ở khu buôn bán, cũng làm chấn động kinh tế cả Đại Lạc.
Bọn họ trao tín vật cho Tuyên Nguyệt Ninh, để nàng sau khi đến Lạc Dương có thể dựa vào đó mà tìm đến họ. Họ cũng có sản nghiệp ở Lạc Dương, chắc chắn sẽ giúp đỡ được nàng vài phần.
Tuyên Nguyệt Ninh đưa tín vật cho Tuyết Đoàn cất giữ cẩn thận, rồi cảm tạ. Nhưng bọn họ lại vội lui xuống, khẳng định rằng chính họ mới là người cần phải cảm tạ. Vốn định đưa quà tặng cho Bùi Ngụ Hành, nhưng sợ tổn hại thanh danh của hắn, nên đành khéo léo trao cho Tuyên Nguyệt Ninh.
Ở Hàm Mãn Châu, ai mà chẳng biết Bùi Châu trường cùng Thất lang là phu thê đồng tâm, đều là người tốt.
Sau khi Hồ Thương đã đưa đồ vật, liền lui xuống một bên.
Tiếp đến là bá tánh Hàm Mãn Châu, vốn đã chờ từ lâu.
Vì người quá nhiều, nên chỉ chọn mười người làm đại biểu. Trong đó có những bậc trưởng giả được người người kính trọng, có trẻ nhỏ cùng lứa với Chiêu nhi và Ký nhi, lại có những phụ nhân thân quen từng chuyện trò vui vẻ với họ.
“Bùi Châu trường, Thất lang, ta sẽ không nói lời hoa mỹ. Chúng ta mừng vì hai vị có thể đi, sau này đến Lạc Dương, làm đại quan, làm đại sinh ý!”
“Những việc hai vị làm cho chúng ta, chúng ta nhất định sẽ kể lại cho con cháu, đời này qua đời khác đều phải ghi nhớ.”
“Chúng ta sẽ nhớ hai vị suốt cả đời.”
“Chúng ta luyến tiếc hai vị lắm.”
Lời cuối của mỗi người đều nghẹn ngào trong tiếng nức nở. Không chỉ họ, ngay cả bá tánh phía sau cũng lén lau nước mắt, không muốn để người khác thấy.
Rõ ràng trong lòng rất muốn tiến lên trò chuyện cùng họ, nhưng lại nhớ mình là bá tánh Hàm Mãn Châu, không thể ở trước mặt Cao công công và người Trịnh gia mà làm Bùi Ngụ Hành mất mặt.
Rõ ràng cũng rất thất vọng khi không được chọn làm mười người đại diện, nhưng vẫn chân thành chúc mừng Bùi Ngụ Hành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=113]
Bởi Bùi Châu trường của họ tốt như thế, đương nhiên phải thăng quan!
Trẻ con là ngây thơ nhất. Chúng chạy đến bên Chiêu nhi và Ký nhi, những bạn nhỏ ngày thường vẫn chơi đùa thân thiết, ôm chặt lấy hai đứa không chịu buông tay: “Hu hu, sau này sẽ không được gặp lại các ngươi nữa, các ngươi nhất định phải nhớ đến chúng ta nhé!”
Bọn trẻ khóc òa, mà dường như cũng lây lan sang người lớn. Ngay cả những bậc trưởng giả cũng chẳng kìm được, tiếng khóc dần dần vang khắp nơi.
Trong mắt Bùi Ngụ Hành lóe lên phức tạp, như là núi lửa sắp phun trào, lại như mặt biển bình lặng ẩn giấu sóng ngầm. Hắn khẽ vuốt túi thơm treo bên hông, rồi nói: “Chư vị khóc cái gì? Ngày sau không biết còn có cơ hội gặp lại không. Mọi người chỉ biết khóc, chẳng lẽ không muốn cùng ta và Thất lang nói chuyện thêm đôi câu sao?”
Lời hắn nói, sao hôm nay nghe thật dịu dàng, chẳng giống phong thái thường ngày.
“Có, có thể sao?”
Trong đám người có người dè dặt hỏi: “Có phải sẽ chậm trễ thời gian không?”
“Sao có thể, không vội.”
Có lẽ, đây thật sự là lần gặp mặt cuối cùng.
Tuyên phu nhân dắt hai đứa nhỏ cũng đi đến bên cạnh hai người. Mọi người, bốn năm người một nhóm, xếp hàng lần lượt tiến lên trò chuyện với bọn họ. Có lời chúc phúc, có lời dặn dò, thậm chí còn có cô nương gan dạ dám thổ lộ tình yêu với Bùi Ngụ Hành.
Ai nấy đều biết, cũng chỉ là nói cho có mà thôi.
Thế nhưng Bùi Ngụ Hành lại trước mặt bao người, nắm tay Tuyên Nguyệt Ninh, nói: “Xin lỗi, ta đã có ý trung nhân.”
Trước mặt nhiều người như vậy, da mặt Tuyên Nguyệt Ninh dày dạn thế nào cũng không khỏi xấu hổ, muốn rút tay ra. Chỉ nghe hắn thấp giọng nói: “Đừng náo loạn.”
Mắt của các tiểu nương tử lóe sáng, bọn họ vốn chỉ muốn đùa một chút, thấy Bùi Ngụ Hành đối đãi với Tuyên Nguyệt Ninh như thế, trong lòng cũng thay hai người mà vui mừng. Lại ngấm ngầm cảm thán: đáng tiếc bọn họ không phải Thất lang, mà cũng chẳng thể làm được như Thất lang luôn duy trì cho Bùi Ngụ Hành đến vậy.
Mặt trời đã lên cao, rồi lại dần dần ngả về tây.
Họ ở ngoài thành dừng lại gần trọn một ngày, ngay cả bữa trưa cũng là cơm nắm do bá tánh mang đến.
Còn có những người không tiện lên nói chuyện, chủ động hô lớn: “Để Bùi Châu trường đi đi thôi, trời không còn sớm nữa!”
Mọi người gật gù. Bùi Ngụ Hành chịu dừng ngoài thành chờ, để nói chuyện cùng họ, bọn họ đã thấy mãn nguyện.
Đám đông dần dần tản đi, mười vị đại biểu được chọn lúc trước lại bước ra, đem một gói đồ bọc vải đỏ trao cho Tuyên Nguyệt Ninh.
Người phụ nhân lanh lợi, bàn tay thô ráp đặt mạnh lên tay Tuyên Nguyệt Ninh, ngăn nàng định từ chối: “Chúng ta biết hai người không thể nhận lễ vật, ta cũng không thể ở trước mặt đại quan Lạc Dương mà khiến Bùi Châu trường khó xử. Bùi Châu trường của chúng ta thanh liêm bậc nhất, không thể để mất thanh danh.”
Thứ trong tay có trọng lượng, sờ vào mềm mại, tựa hồ là vải vóc: “Thím, người đã biết vậy thì đừng thế nữa, mau đem đồ về đi.”
Phụ nhân đáp: “Này là Bách Gia Bị.”
Tuyên Nguyệt Ninh và Bùi Ngụ Hành đồng thời ngẩn người, trong đám đông liền có người lên tiếng: “Hai người quay về Lạc Dương, chúng ta sẽ không được nhìn thấy hôn lễ của hai người! Cho nên mỗi nhà góp một khúc vải tốt nhất.”
“Bùi Châu trường, Thất lang, xin đừng chê, tất cả vải đều được giặt sạch sẽ rồi.”
Phụ nhân tiếp lời: “Đại gia đã may vải thành mấy tấm Bách Gia Bị, dùng cho hài tử tương lai của hai vị. Thất lang, nhận lấy đi, đây là tấm lòng của chúng ta. Chẳng đáng là bao, chúng ta chỉ có thể làm được thế này.”
Cổ họng Tuyên Nguyệt Ninh nghẹn lại. Ngày ấy, cảnh tượng bá tánh góp tiền lo hôn sự cho nàng và Bùi Ngụ Hành, nàng vẫn còn nhớ rõ mồn một. Lần này, Bùi Ngụ Hành ôm lấy Bách Gia Bị vào ngực, nói: “Đa tạ chư vị. Ngày sau ta và Nguyệt Ninh có hài tử, nhất định sẽ báo tin cho mọi người biết.”
“Kia… kia… đưa tin cho ai đây?”
Bùi Ngụ Hành, một thân trường bào ống rộng, phong thái ung dung, nâng niu Bách Gia Bị trong tay, đáp: “Mọi người yên tâm, vô luận là lúc ta và Nguyệt Ninh thành hôn hay khi có hài tử, ta đều sẽ viết thư báo cho An Châu trường, nhờ Châu trường nói lại cho mọi người.”
Bá tánh ồn ào hô vang: “Đừng quên chúng ta! Đưa tiền nhất định phải dùng! Da trẻ con mỏng manh, nếu Bách Gia Bị không dùng được thì cũng đừng cho trẻ con dùng.”
“Sẽ không, nó rất tốt, chúng ta sẽ để cho hài tử dùng.”
Tuyên Nguyệt Ninh còn chưa kịp thẹn thùng vì hắn nhắc đến chuyện hài tử, liền xoay người bảo Tuyết Đoàn lấy hòm tiền ra, ôm trong tay, nói với mọi người: “Tiền cưới mọi người góp, ta đều giữ kỹ. Đến lúc đó ta sẽ mang theo chúng mà xuất giá. Ta vĩnh viễn là Thất lang của Hàm Mãn Châu!”
Lời vừa dứt, nước mắt trào ra, trong lòng chua xót khôn nguôi, tựa như trong ngực đè nặng cả ngọn núi.
“Ai, tốt, tốt, tốt, hai người nhớ phải dùng.”
“Bùi Châu trường, Thất lang, mau đi thôi!”
“Đúng vậy, đến Lạc Dương, phải viết thư cho chúng ta, mỗi ngày ta sẽ đến trước phủ nha chờ tin!”
Trong tiếng thúc giục dồn dập của bá tánh, bọn họ một lần nữa bước lên xe ngựa.
Tuyên Nguyệt Ninh mở lớp vải đỏ trên Bách Gia Bị, thấy từng mảnh vải to nhỏ khác nhau, từ tay trẻ con đến tay người lớn, đều ghép lại sát nhau. Vì để đẹp, họ còn dùng các mảnh vải cùng màu may thành hình thù đáng yêu. Tổng cộng, có đến năm tấm vải.
Tấm cuối cùng, toàn bộ vải đều là những mảnh to bằng ngón tay cái, ráp nối dày đặc cả tấm vải.
Bên trong tất cả tấm vải đều dùng loại tơ lụa tốt nhất để lót.
Nàng đưa tay sờ từng tấm, từ cái này sang cái khác, cái nào cũng luyến tiếc không nỡ buông.
Đột nhiên, một hồi trống vang vọng từ phía sau truyền đến. Ngay sau đó, giọng ca trong trẻo của ca kỹ vang vọng khắp thiên địa xanh biếc.
Các nàng hát lời ca phóng khoáng, gửi gắm nỗi bịn rịn cùng lời chúc phúc.
Tuyên Nguyệt Ninh vén màn xe, cùng Bùi Ngụ Hành nhìn lại phía sau.
Ngay nơi cửa thành, ca kỹ do Hồ Thương bỏ trăm vàng mời đến, giậm chân trên trống lớn, thân hình uyển chuyển nhảy múa, váy đỏ tung bay theo gió, tựa như từng đóa hoa nhỏ kiên cường nở rộ giữa đồng hoang.
Dần dần, trong tiếng ca của họ, lại xen lẫn tiếng hát của bá tánh Hàm Mãn Châu. Một người, rồi hai người, càng ngày càng nhiều, cuối cùng tất cả cùng hòa giọng.
Khúc ca tiễn biệt được hát đi hát lại.
Mãi đến khi đoàn xe biến thành chấm đen nhỏ dần rồi khuất hẳn, dư âm mới tan đi.
Chúng ta chỉ chúc mọi người bình an, khang thuận.
Chúng ta sẽ không quên mọi người.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận