Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Ta đẹp hay không đẹp?

Ngày cập nhật : 2025-07-17 22:09:15
“Xấu quá.”
Trên giường đất, trên bàn nhỏ bày đầy trái cây và đồ ăn vặt. Nhờ có khu buôn bán được thiết lập, dù là vào mùa tiêu điều như mùa đông này, vẫn có thể ăn được trái cây tươi ngon.
Bùi Ngụ Hành tiện tay cầm lấy một quả, liền bị Tuyên Nguyệt Ninh giành lấy ngay, đại khái mỗi cô nương đều không thích bị người khác chê xấu.
“Xấu chỗ nào chứ? Đây là ta vất vả tìm được ở khu buôn bán đó! Nó được vận chuyển từ Giang Nam đến!”
Từ lần trước Tuyết Đoàn chải đầu cho nàng, nàng mới phát hiện bản thân mình không có trang sức nào ra hình ra dáng cả, liền bắt đầu có ý thức làm phong phú thêm hộp trang điểm của mình. Dù sao nàng cũng là người từng làm hoạ sĩ chính, làm sao có thể chọn món đồ xấu được?
Không khỏi bắt đầu nghi ngờ con mắt thẩm mỹ của Bùi Ngụ Hành, không biết hắn nhìn kiểu gì nữa.
Nàng quay sang ôm Tuyên phu nhân đang bế Bùi Cảnh Ký làm nũng: “Mẫu thân, nương nhìn huynh ấy đi, nương nói coi nó đẹp hay xấu?”
Tuyên phu nhân liếc nhìn nhi tử nhà mình, rồi phụ họa với nàng: “Tất nhiên là đẹp rồi, nhưng mà mẫu thân cũng sơ sót thật, con cũng nên sắm mấy món trang sức phù hợp với tuổi rồi, Nguyệt Ninh của chúng ta sắp cập kê rồi.”
Bùi Ngụ Hành lại lấy một quả táo, cắn một miếng, đuôi mắt nhướn lên, rồi quay sang liếc nhìn Tuyên Nguyệt Ninh đang chờ hắn khen: “Xấu.”
Tuyên Nguyệt Ninh cắn môi dưới, lại cúi đầu hỏi hai đứa nhỏ: “Nói cho tỷ tỷ nghe, đẹp hay không đẹp?”
Hai đứa nhỏ đồng loạt gật đầu: “Đẹp ạ! Tỷ tỷ đeo gì cũng đẹp hết!”
Nàng giành lại quả táo trong miệng Bùi Ngụ Hành: “Nghe thấy chưa, đây mới là cách khen người đúng đắn, ta cho phép huynh nói lại một lần nữa, cây trâm này của ta đẹp không?”
Nữ tử vì người mình yêu mà trang điểm, hôm nay nàng không mặc Hồ phục nữa, ngày nào cũng mặc nữ trang. Tuy rằng là vì mùa đông sắp đến, y phục dày hơn mùa hè, cũng không nhẹ nhàng, nhưng vẫn có thể thấy được vóc dáng nàng, lại còn cố ý tô son điểm phấn. Vậy mà hắn chỉ thấy được cây trâm thôi sao?
Vậy trong mắt huynh ấy nàng đẹp hay không đẹp?
“Không,” ngay khi nàng sắp trừng tròn mắt, hắn vẫn thản nhiên, môi đỏ nhếch lên cong cong, nói: “Cây trâm này sao có thể đẹp bằng nàng.”
Tuyên Nguyệt Ninh cứng người, cố nhịn, không cho cười!
Nàng trả quả táo lại cho hắn: “Nói vậy còn tạm được.”
Chỉ nghe hắn lại nói thêm một câu: “Cây trâm này sao sánh được với cái nàng thiết kế. Hà tất phải mua từ bên ngoài? Nàng thiết kế cái nào cũng đẹp hơn gấp trăm lần.”
Hỏng rồi, hỏng thật rồi. Hôm nay Bùi Ngụ Hành sao lại biết khen người như vậy chứ, sắp chịu không nổi rồi, sắp bật cười mất thôi.
Tùy tiện sờ lấy một món đồ trên bàn định đưa lên miệng, lại bị hắn nhẹ nhàng ngăn lại: “Làm sao vậy, vỏ quýt ngoài việc pha nước uống, còn có thể ăn sống sao?”
Tuyên Nguyệt Ninh buông quả quýt vàng óng trong tay, lí nhí nói: “Chẳng qua là... sợ tay dơ, định dùng răng cắn thôi.”
Nàng vừa rồi nói cái gì thế này, lấy cái cớ ngu xuẩn gì vậy, giờ nói lại còn kịp không?
“A tỷ, tỷ nóng lắm sao? Mặt đỏ hết rồi kìa!” Bùi Cảnh Chiêu hai tay ôm má, ngây thơ hỏi.
Bùi Ngụ Hành ở bên cười khẽ, nàng thề là mình đã nghe rõ câu đó: “Đúng vậy, giường đất này cũng nóng thật! Người huyện Hàm Mãn đúng là biết hưởng thụ.”
“Nguyệt Ninh.”
“Vâng?”
Bùi Ngụ Hành lấy khăn tay ra, lau sạch hai bàn tay, rất nghiêm túc nói: “Hiện nay trong nhà tiền bạc đã đủ rồi, nàng có nghĩ đến việc để ta mời một nữ tiên sinh dạy vẽ cho nàng không?”
Ngày ngày ở trong thư phòng cùng nhau, hắn đã đủ để cảm nhận được nàng thật lòng yêu thích hội họa. Mỗi một bức tranh nàng vẽ đều rất có hồn.
Từ khi đến huyện Hàm Mãn, cả ngày nàng đều xoay quanh hắn, một chút thời gian rảnh cũng không để cho mình nghỉ ngơi. Hắn thấy hết trong mắt, ghi tạc trong lòng.
Hiện nay, toàn bộ huyện Hàm Mãn đã đi vào quỹ đạo, thành trì được xây dựng, lại thu nhận không ít dân cư. Bách tính có ruộng cày, có khoai lang ăn, còn có khu buôn bán tạo ra vô số việc làm, bọn họ an cư lạc nghiệp, bản thân hắn cũng coi như đã nắm vững toàn bộ nơi này.
Nàng, tự nhiên cũng nên làm những gì mình muốn làm.
Tuyên Nguyệt Ninh không ngờ hắn đột nhiên chuyển chủ đề sang việc này, đầu óc trống rỗng, nhất thời không biết nói gì.
Điều kiện kinh tế trong nhà, nàng chưa từng giấu giếm. Bản thân kiếm được bao nhiêu, đều sẽ nói cho Tuyên phu nhân và Bùi Ngụ Hành biết. Gần đây ngoài khoản lời từ khoai lang, nàng còn bày mưu tính kế cho Cung Yến Nhi ở tận Lạc Dương, để tỷ ấy đầu tư vào việc buôn bán dầu từ cây trẩu.
Cung Yến Nhi tính tình ngông nghênh, nhưng cũng nể mặt nàng, mua vào không ít dầu cây trẩu. Kết quả, ngay sau khi nàng vừa mua xong, đám cướp dọc đường lại ra tay, thương nhân buôn dầu cây trẩu lớn nhất bị mất mạng, toàn bộ dầu cây trẩu bị đám đạo tặc không rõ tung tích đổ hết. Những thùng dầu trong tay nàng, dĩ nhiên giá trị tăng lên mấy lần.
Lúc Cao công công đến đây, Cung Yến Nhi còn đặc biệt nhờ ông ấy đưa cho Tuyên Nguyệt Ninh một hộp lá vàng.
Chính là loại hộp gỗ sơn đỏ tươi chỉnh tề ấy, giống như để dụ bọn trẻ con vậy, bên trong đầy ắp lá vàng, suýt nữa làm chói mắt nàng.
Nghĩ như vậy, nàng đúng là rất giàu rồi!
“Nguyệt Ninh, huynh con nói đúng lắm. Con không cần phải cố kỵ gì cả, tiền là thứ càng kiếm càng nhiều. Lúc còn ở Trường An, mẫu thân còn từng mời nữ tiên sinh cho con nữa kia mà, con đừng ngại.” Tuyên phu nhân thật lòng thương nàng như con ruột, lại tán thưởng nhìn sang Bùi Ngụ Hành. Nhi tử nhà mình đúng là chu đáo.
Mời nữ tiên sinh?
Tuyên Nguyệt Ninh đưa tay sờ mặt, may không có giọt mồ hôi nào, nhưng vẫn vội vàng lắc đầu nói: “Mẫu thân, con không muốn đâu. Con vẽ tranh chỉ là vì thích thôi, cũng không nghĩ đến thành tựu gì cả.”
Khi còn ở Trịnh gia, nàng từng bị ép học qua mấy thứ này. Bọn họ chẳng cần biết nàng học đến đâu, cứ mặc định là nàng không biết gì, bắt các tiên sinh giảng lại từ đầu, khiến nàng sinh ra phản cảm, dứt khoát không học nữa.
Trong số rất nhiều thứ học được, hội họa và thư pháp là hai thứ duy nhất nàng có thể đem ra dùng được.
Thư pháp là học từ Bùi Ngụ Hành rồi tự luyện thành, còn hội họa thì là nàng thật lòng yêu thích. Vẽ mấy bức hoa hoa cỏ cỏ là đã đủ làm nàng vui vẻ. Trịnh gia không yêu cầu gì khác ở nàng, chỉ cần khi tham dự yến hội, đừng làm mất mặt là được.
Sau khi phát hiện nàng có năng khiếu ở hai mặt đó, các môn như nhạc lý, chế hương đều dừng lại, tập trung rèn luyện hai môn ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=90]

Người dạy cũng là những nữ tiên sinh hàng đầu ở Lạc Dương, chi phí vô cùng tốn kém.
Nhưng vị nữ tiên sinh kia cực kỳ thích Trịnh Diệc Tuyết, mỗi lần đem nàng và Trịnh Diệc Tuyết ra so sánh, thường cảm thán sao Trịnh Diệc Tuyết không phải con ruột của Trịnh gia, ngược lại là nàng, chỉ là gà mờ mà may mắn từ chim sẻ biến thành phượng hoàng.
Theo học vị nữ tiên sinh đó, quả thật là khổ không nói nổi.
Nếu không phải nàng biết mình theo bà ta có thể học được những gì nàng muốn, không thì đã sớm bỏ ngang rồi.
Sau lại gả cho Tiêu Tử Ngang, hắn cũng không quản nàng nữa, mỗi ngày nhàn rỗi thì vẽ một hai bức, kỹ thuật hội họa của bản thân nàng cũng vì thế mà giữ được, thậm chí còn có phần tiến bộ.
Cho dù nàng kiếm được một hộp lá vàng, cũng không đến mức tiêu xài hoang phí. Hơn nữa, tuổi nàng cũng đâu còn nhỏ, thật sự không thể chịu nổi việc lại bị nữ tiên sinh quản thúc, huống chi vị mà Trịnh gia từng mời cho nàng trước đây đã để lại bóng ma tâm lý quá lớn.
Vì vậy nàng quả quyết nói: “Nữ tiên sinh thì có thể mời cho Chiêu nhi, chứ ta thì không muốn.”
Bùi Cảnh Chiêu lập tức như mèo xù lông, “A tỷ, tỷ không nghĩa khí gì hết, muội cũng không muốn có nữ tiên sinh đâu!”
Tuyên phu nhân liền ấn nữ nhi bộp chộp của mình xuống, “Mẫu thân thấy đúng là nên mời nữ tiên sinh cho con đấy. A huynh của con ngày nào cũng bận rộn như vậy, làm gì có thời gian mà phân tâm dạy dỗ các con!”
Tuyên Nguyệt Ninh nhìn Bùi Cảnh Chiêu bằng ánh mắt thương hại mà không giúp gì được, Chiêu nhi bé nhỏ, chỉ có thể nhờ muội cứu a tỷ thoát khỏi biển khổ thôi.
Bùi Ngụ Hành nghe xong, nói: “Cũng được, nàng đã không muốn, ta cũng không ép,” rồi lại quay sang Tuyên phu nhân nói: “Mẫu thân, hiện tại huyện Hàm Mãn cũng không còn nhiều việc cần con xử lý nữa, Ký nhi và Chiêu nhi vẫn là để con dạy dỗ, sau này sẽ mời tiên sinh cho đệ muội sau.”
Bùi Cảnh Chiêu liền ưỡn cái ngực nhỏ ra vẻ tự hào: “Mẫu thân ơi, a huynh nói sẽ tiếp tục dạy tụi con đó!”
Tuyên phu nhân dùng ngón tay chọc nàng: “Phải biết nghe lời, không được làm a huynh giận, a huynh của con vốn đã không khỏe.”
“Con đâu dám không nghe a huynh nói.” Bùi Cảnh Chiêu không cam lòng, liền nhào vào lòng Tuyên phu nhân, lăn qua lăn lại, khiến Bùi Cảnh Ký bị đẩy ra.
Bùi Cảnh Ký liền lon ton đến bên Bùi Ngụ Hành, ngẩng cái đầu nhỏ hỏi: “A huynh, huynh dạy tụi con thật sự không mệt sao?”
Bên kia nương và Chiêu nhi đang đùa giỡn, Bùi Ngụ Hành vuốt đầu Ký nhi, ngược lại hỏi: “Đệ thấy a huynh chỉ là chỉ dạy hai đứa một chút thì sẽ mệt sao?”
Bùi Cảnh Ký không dám lắc đầu, sợ tay a huynh cũng bị lắc theo, liền vội vã xua tay nói: “Không có, không có, Ký nhi muốn để a huynh dạy.”
Tuyên Nguyệt Ninh đứng một bên nhìn hắn, cũng không vạch trần. Là ai mỗi ngày đều phải kiểm tra bài tập của hai đứa nhỏ? Là ai suốt ngày ôm quyển sách vỡ lòng không rời tay?
Hắn không yên tâm giao hai đứa nhỏ cho người khác dạy, nàng có thể làm, cũng chỉ là phối hợp giữ gìn. Khi hắn nhìn nàng, nàng chỉ cong cong khóe mắt nhìn lại.
Có điều, lời nói khi nãy của Bùi Ngụ Hành đã đánh thức nàng.
Nàng đắm chìm trong việc đầu cơ trục lợi kiếm tiền, lợi dụng sơ hở của kiếp trước mà kiếm lời, rốt cuộc cũng không phải kế lâu dài. Muốn lập thân, vẫn phải dựa vào chính bản lĩnh của mình mới là căn bản.
Sau khi phân tích sở trường của bản thân, cuối cùng vẫn là vẽ bản thiết kế chiếm phần ưu thế nhất. Xa thì không nói, chỉ cần khách hàng là Cung Yến Nhi, tỷ ấy luôn coi nàng là muội muội thân thiết mà, như vậy nàng đã có một khách hàng lớn rồi.
Nói làm là làm, trong tay có sẵn lá vàng, lại được Bùi Ngụ Hành khẳng định, nàng lập tức mở một cửa hàng gần nha môn huyện Hàm Mãn.
Dám mở cửa hàng bán y phục và trang sức ở khu vực không phải trung tâm huyện mà lại gần huyện nha, ngoài Tuyên Nguyệt Ninh ra, quả thực không có người thứ hai.
Tuyên Nguyệt Ninh cau mày. Kỳ thật nàng cũng không muốn chọn nơi này, nhưng không chịu nổi Tuyên phu nhân cứ nhắc mãi, mà Bùi Ngụ Hành cũng không chịu cho qua. Bọn họ vẫn còn nhớ chuyện nàng từng bị Tiêu phu nhân ức hiếp ở Việt Châu.
Tuyên phu nhân thì nghĩ rằng, cách huyện nha chỉ một con phố, nếu có chuyện gì xảy ra, nha dịch huyện nha sẽ lập tức đến giúp, không ai dám bắt nạt nàng.
Còn Bùi Ngụ Hành thì suy xét đến khí hậu huyện Hàm Mãn– nơi đây mười tháng trong năm gió lạnh thổi vù vù, bốn mùa phân biệt quá rõ ràng. Mùa xuân, thu chỉ là trời không rơi tuyết nhưng cũng rất là rét lạnh, có thể nói trừ ba tháng mùa hè ra, còn lại gần như đều là mùa đông kéo dài.
Dưới thời tiết như vậy, hắn thật sự không yên tâm để nàng mở tiệm quá xa nhà. Mà bản thân nàng cũng là người sợ lạnh, đi xa thì khổ sở quá.
Phản kháng không có hiệu quả, Tuyên Nguyệt Ninh chỉ có thể lựa chọn trong điều kiện có hạn, chọn một căn nhà hai bên trái phải đều có đường sá thuận lợi, nhà nàng chọn là nhà hai tầng, chỉ là buôn bán trước nay đều không tốt.
Ngôi nhà này trước kia là hiệu sách, nhưng vì trình độ giáo dục ở huyện Hàm Mãn chưa theo kịp, tiền kiếm từ hiệu sách cũng không cao. Chủ nhà vốn là người không thiếu tiền, nên mới tùy ý để người trong nhà xoay xở buôn bán. Đứng trơ ra bao năm như vậy, đến khi Tuyên Nguyệt Ninh ngỏ ý muốn thuê, chủ nhà gần như không kịp đợi liền lập tức đồng ý.
Ký hợp đồng thuê hai năm, cửa hàng này chính là nơi giúp Tuyên Nguyệt Ninh đẻ ra trứng vàng.
Nàng ngồi trong nhà, dựa vào bàn, cầm bút vẽ bản thiết kế, dải tua rua bên tai cũng khẽ rung theo cơn gió lạnh.
Bên ngoài, một bá tánh nhiệt tình đang chỉ đường cho một lang quân, hướng vào trong phòng hô lớn: “Thất lang, có một vị lang quân từ Lạc Dương đến tìm ngươi, có phải huynh trưởng của ngươi không? Ta thấy lang quân này trông rất giống ngươi!”

Bình Luận

0 Thảo luận