Tia chớp giương nanh múa vuốt xuyên qua bầu trời ở phía sau Bùi Ngụ Hành, nó xé rách màn đêm, giống như một con giao long, làm mắt Tuyên Nguyệt Ninh đau nhói.
Tay nàng còn dừng giữa không trung, đầu ngón tay sắp chạm đến đồ vật trên bàn của hắn.
Trong nháy mắt khi tia chớp lướt qua, nàng bị chấn động mà nhắm mắt lại, trước mắt toàn một mảng ánh sáng trắng, lúc này Bùi Ngụ Hành liền nhếch miệng cười, đôi môi đỏ kéo ra một đường thẳng, lộ ra vẻ yêu dã nguy hiểm.
Trong tay hắn còn cầm chiếc dù đỏ đang nhỏ nước, trên mặt đất đọng lại thành một vũng nước, giống như máu tươi.
“Phu nhân, Nguyệt Ninh? Hôm nay trời mưa nên khá lạnh, sao sắc mặt nàng lại kém thế?”
Tuyên Nguyệt Ninh mở mắt lần nữa, vừa thấy hắn, trong lòng ủy khuất không chịu nổi, nhưng vẫn đè nén xuống, giống như thường ngày, thu hồi tay, rồi đi về phía hắn, nói: “Ta không có việc gì, ở Hạo Nguyệt Phường ngồi quá lâu, nên giờ có chút choáng đầu. Còn chàng thì sao, sao trở về muộn vậy? Đại Lý Tự nhiều án tử thế à, chẳng lẽ không rời chàng là không được à?”
Hắn để mặc nàng cởi áo choàng treo lên, ánh mắt đảo qua bàn của mình, sau đó mới đáp: “Gần đây án tử đúng là nhiều hơn chút, đều liên quan đến việc bệ hạ muốn thu thuế của thế gia đại tộc.”
“Những người này thật là, trên triều đình cãi không qua được chàng, liền sau lưng dùng mấy thủ đoạn bẩn thỉu này.”
Hắn vốn muốn nói: Không cần tức giận, ta đều đã chuẩn bị, từng án tử đều tra rõ ràng, sẽ không để bọn họ nắm được nhược điểm của ta.
Nhưng nhớ đến thần sắc nàng không đúng, lời đến miệng lại đổi, lọt vào tai nàng lại giống như đang làm nũng: “Dù sao ta cũng vừa mới thành hôn với nàng, những người này lại mỗi ngày tìm phiền toái cho ta, làm ta chưa có thời gian ở bên cạnh phu nhân, nên mới để phu nhân cả ngày nhàm chán ở Hạo Nguyệt Phường giết thời gian.”
Tuyên Nguyệt Ninh nghe hắn nói vậy, tim như bị dao cắt, đôi mắt ướt át, vội quay đi không để hắn thấy, rồi phụ họa theo hắn: “Ta tin chàng, nhất định sẽ không mắc mưu bọn họ.”
“Ân.” Hắn khẽ lên tiếng, đi tới ngồi trên giường, bộ dạng thập phần mệt nhọc, nói: “Phu nhân, ta muốn ăn cháo nàng nấu. Thức ăn mà nàng cho người hầu mang tới cho ta, ta đều không ăn, chỉ nghĩ muốn lập tức về nhà, nên chỗ thức ăn đo đều chia cho đồng liêu cả rồi. Ta chỉ muốn ăn loại cháo có vị ngọt.”
Vị ngọt ấy chính là bỏ thêm táo đỏ với mật ong, trước kia ban đêm hắn nói muốn ăn, nàng đều dỗ dành hắn, hẹn ngày hôm sau sẽ nấu cho hắn. Nhưng hôm nay nàng lại khác thường, lập tức đồng ý, rồi đi ngay xuống phòng bếp, dường như không muốn ở chung phòng với hắn.
Hắn nheo mắt, gọi Vương Hổ vào, lát sau lại cho gọi Tuyết Đoàn đến. Bị hỏi đến chuyện Tuyên Nguyệt Ninh gặp những ai, nàng liền kể hết, đặc biệt nói đến chuyện Bùi phu nhân vừa đi, Tuyên Nguyệt Ninh liền biểu hiện dị thường ra sao, cái này được nàng miêu tả kỹ mấy phần.
“Lang quân, cũng không biết Bùi phu nhân nói gì với thiếu phu nhân, mà thiếu phu nhân cả người cứ như mất hồn mất vía.”
“Được rồi, ta đã biết, ngươi lui xuống đi.”
Hắn nghiêng mắt nhìn chằm chằm cửa phòng, thật lâu sau, hừ một tiếng, cả người vô lực ngã xuống giường, trong miệng lẩm bẩm: “Bùi nhị gia.”
Chờ đến khi Tuyên Nguyệt Ninh chuẩn bị tâm lý xong, muốn nói rõ ràng với hắn, quay lại thư phòng, liền phát hiện Bùi Ngụ Hành phát sốt!
Vừa rồi trong thư phòng, cả người hắn đều lạnh lẽo, chốc lát sau gương mặt lại đỏ bừng. Mỗi lần hắn phát bệnh, nàng đều rất lo lắng, căn bản không còn nhớ đến chuyện mình muốn nói với hắn nữa.
Vốn định ép nàng mở miệng, hỏi cho rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, kết quả lại chính hắn trước ngã bệnh, cả người nằm vạ trên giường trong thư phòng, mặc cho Tuyên Nguyệt Ninh nói thế nào cũng không chịu đi sang phòng có giường sưởi.
“Ta không đi, vốn trong người đang nóng, qua chỗ giường sưởi càng thiêu nóng người.”
“Phu quân!”
“Không đi.”
Nhà họ từ khi xây giường sưởi liền thường đốt, đặc biệt những ngày mưa dầm như thế này, buổi tối được nằm trong tấm chăn ấm áp mới gọi là thoải mái. Nhưng đến lượt hắn lại cố tình chống đối.
Tuyên Nguyệt Ninh đành trước hết bảo Tuyết Đoàn đi báo cho Tuyên phu nhân mời đại phu, rồi tự mình ngồi bên giường, lấy khăn ướt lau mặt cho hắn, vừa chạm đến môi đã bị hắn tóm chặt tay.
Rõ ràng trong miệng kêu nóng, nhưng tay hắn giờ đây so với thường ngày còn lạnh hơn, khiến nàng lạnh run.
“Không được, chàng theo ta về phòng.”
Bùi Ngụ Hành quay mặt không nhìn nàng, nàng kêu lên: “Phu quân, tình huống này của chàng, chàng không được tùy hứng. Để ta xem môi chàng thế nào, sau đó về phòng lau rửa một chút thân mình, sau đó ta thay chăn sạch sẽ cho chàng nằm.”
Không thể không nói, Tuyên Nguyệt Ninh quả thật nắm trúng nhược điểm của hắn, vừa có thể lau thân mình, vừa có chăn đệm sạch sẽ mềm mại, đúng là khiến hắn động tâm đôi chút, nhưng hắn vẫn cố chấp: “Không đi, ta chỉ là cảm lạnh, không phải phát bệnh, nàng không cần sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=146]
Hơn nữa ta cũng muốn nói lâu rồi, giường sưởi cứng quá, nằm không thoải mái.”
Trong khi rõ ràng Tuyên Nguyệt Ninh cũng ngủ ở giường sưởi, trải ba tầng chăn đệm, lại chưa từng thấy cứng cộm gì…
Rốt cuộc ai mới là nũng nịu tiểu nương tử?
Nàng lại cúi đầu đổi khăn tay, tự nhủ không được tức giận, hắn vẫn đang bệnh!
Không tức giận!
Sau đó nàng sai Tuyết Đoàn chạy về phòng, dặn trải thêm hai lớp chăn đệm lên giường sưởi, nhất định phải vừa mềm mại vừa sạch sẽ.
Xong xuôi, nàng bưng chén nhỏ ngồi trước mặt hắn: “Chúng ta trước ăn cháo, lót dạ một chút.”
Rồi sau đó uống thuốc.
Nửa câu sau nàng chưa kịp nói, Bùi Ngụ Hành cũng đoán ra được. Vừa thấy lông mày hắn động, nàng vội nói: “Chàng khiến ta đi nấu cháo, sao ta nấu xong, chàng lại không ăn, chẳng phải phụ tấm lòng của ta à.”
Bùi Ngụ Hành miễn cưỡng để nàng đỡ ngồi dậy, một ngụm một ngụm để nàng đút cháo.
Hắn vừa bệnh, Tuyên phu nhân ở bên kia cũng sốt ruột, gọi đại phu rồi khoác áo chạy tới, vừa vặn thấy nhi tử cúi đầu để Tuyên Nguyệt Ninh đút cháo, thỉnh thoảng còn bảo nàng thổi nguội.
Rõ ràng hắn cố ý giở trò, nhưng Tuyên Nguyệt Ninh lại ăn trọn bộ dáng này của hắn.
Xem hắn như vậy, hoàn toàn chẳng giống mỗi lần phát bệnh dọa người như trước, quả thực không nhìn nổi nữa. Bà đành quay đi, thay xiêm y rồi ra tiền viện chờ đại phu, còn dặn Bùi Cảnh Chiêu đi theo, không cho phép đến quấy rầy a huynh, tẩu tẩu.
Tuyên Nguyệt Ninh đút thuốc xong, đang định thừa lúc hắn để nàng lau khóe miệng mà lau đi son trên môi, thì tay nàng bị hắn nắm chặt, còn nhéo nhéo, nói ra một câu cực kỳ thiếu đánh: “Phu nhân, tay nàng mềm thật.”
Nàng cố nhịn.
Thế nào, tay nàng không đẹp bằng tay hắn à!
Nàng rút tay về, nửa đỡ hắn đứng dậy: “Trong phòng ngủ đã dọn dẹp xong, để ta kêu người hầu vào giúp chàng lau rửa, đổi một thân xiêm y mới, được không? Lát nữa đại phu đến, chẳng lẽ chàng còn mặc quan phục?”
Một thân áo tím, khí thế hơi quá mức.
Lúc này Bùi Ngụ Hành rốt cuộc cũng thuận theo, chịu theo nàng về phòng, nhưng rồi sau đó lại tiếp tục càn quấy.
“Phu nhân, nước ấm có hơi lạnh, nàng bảo người hầu thêm chút nước nóng.”
“Phu nhân, giường sưởi làm người ta như muốn bỏng vậy, bảo người hầu đừng đốt nữa.”
“Phu nhân, một mình ta nằm trên giường đất có chút buồn, có thể đọc cho ta nghe vài quyển sách không?”
“Phu nhân, thuốc này đắng quá, ta không muốn uống……”
“Phu nhân……”
“Nguyệt Ninh?”
Tuyên Nguyệt Ninh lặp lại mấy lần hít sâu, cuối cùng nhịn không nổi!
Cái gì mà lúc ở Hạo Nguyệt Phường nghĩ muốn cùng hắn hòa li, cái gì mà thương tâm uất ức, toàn bộ đều bị nàng vứt ra sau đầu, hiện tại nàng chỉ muốn biết, Bùi Ngụ Hành có phải hay không cố ý sai sử nàng để mua vui!
Một tay đặt chén thuốc trước mặt hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chàng uống hay không uống!”
Trong mắt Bùi Ngụ Hành ẩn giấu ý cười, không nói hai lời, giống như bị nàng dọa, nhận lấy chén thuốc, đem thuốc uống hết.
Tuyên Nguyệt Ninh trừng mắt nhìn hắn một cái, cũng không nói thêm gì, mặc kệ là thay xiêm y hay lên giường đất, đều dốc hết sức lực tạo tiếng động lớn, vừa nhìn liền biết đã bị hắn chọc tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Chờ nàng cũng nằm xuống, hắn liền trở mình, mặc cho nàng giãy giụa, ôm sát lại, kề bên tai nàng, hỏi: “Hôm nay phu nhân gặp Bùi phu nhân, bà ta đã nói gì, mà khiến phu nhân hôm nay đối với ta như vậy nhẫn nại?”
Nàng ban đầu chỉ nghe được nửa câu sau, giọng lập tức cao lên: “Chàng còn không biết xấu hổ mà nói ta nhẫn nại với chàng!”
Nói xong, nghĩ lại câu hắn vừa mới hỏi là cái gì, lập tức giống như mèo cắn phải đầu lưỡi, không nói tiếp.
Nhưng Bùi Ngụ Hành lại ở bên tai nàng nói: “Bà ta hẳn là không thể nói được điều gì tốt đẹp, mới có thể làm nàng tâm thần rối loạn, rồi nàng cố tỏ ra không có gì. Vừa rồi ở thư phòng, nàng còn định lật xem hồ sơ trên bàn của ta, mà trên bàn của ta chỉ là một ít hồ sơ chỉnh lý lại. Nguyệt Ninh, phu nhân? Bà ta nói chuyện liên quan đến Trịnh gia đúng không?”
Tuyên Nguyệt Ninh nghe hắn vừa nhắc đã chỉ đúng Trịnh gia, cả người liền uể oải, xem ra nàng thật sự đoán đúng rồi, Trịnh gia có liên can tới án tử của Bùi phụ, vậy nàng biết làm sao bây giờ.
Bùi Ngụ Hành ôm eo thon của nàng, còn chưa kịp ôm chặt, liền phát hiện thân mình nàng run rẩy mà khóc.
Lập tức vừa đau lòng lại vừa buồn cười: “Đừng khóc, phu nhân, khóc nữa thì ngày mai mắt sẽ sưng lên.”
Trong lòng nàng cứng lại, dù sao việc này cũng không thể giấu hắn, hắn sớm một ngày biết Trịnh Diên Huy là người ra tay, thì cũng sớm một ngày có thể vì Bùi phụ sửa lại án sai. Nàng lau nước mắt, nói: “Án tử của phụ thân chàng, Trịnh phủ cũng tham dự trong đó, ta cùng…”
Một hồi lâu vẫn chưa nghe thấy nàng nói tiếp, Bùi Ngụ Hành đã mở miệng: “Trịnh phủ không có hãm hại… Nàng đang nói cái gì?”
Tiếng khóc của Tuyên Nguyệt Ninh khựng lại, nàng đột nhiên xoay người, đẩy hắn ra, hoảng loạn nhảy xuống giường đất, đi châm nến, ngẩn ngơ đứng đó, nương ánh nến nhìn hắn, lắp bắp dè dặt hỏi: “Chàng nói, Trịnh phủ… Trịnh phủ không có hãm hại? Không liên quan đến Trịnh phủ?”
Bùi Ngụ Hành không kịp giữ nàng lại, nàng đã nhanh chóng làm xong một loạt động tác, chân trần đứng trên nền đất lạnh băng, đôi mắt đầy chờ mong.
“Đúng, nghiêm túc mà phân tích, án tử của phụ thân ta không có liên quan tới Trịnh phủ. Nền đất lạnh, mau lên giường.”
Tuyên Nguyệt Ninh nào còn để ý đến chân mình, trong lòng như có tiếng pháo nổ tung, nếu không liên quan đến Trịnh gia, vậy nàng đâu cần hòa li với Bùi Ngụ Hành nữa?
Nhưng Bùi phu nhân lại thề son sắt…
“Chàng… chàng không phải gạt ta đi?”
“Chuyện này chưa nói vội, trước tiên…” Bùi Ngụ Hành nửa ngồi dậy, ánh nến chiếu một nửa sáng một nửa tối trên mặt hắn, giọng âm trầm: “Lúc đầu nàng muốn nói gì? Nàng muốn cùng cái gì?”
Tuyên Nguyệt Ninh che miệng, suýt nữa bị ánh nến làm bỏng, dọa Bùi Ngụ Hành lập tức xoay người xuống giường đất, lấy cây nến trong tay nàng đặt lên bàn, một tay ôm nàng lên.
Trong tiếng kinh hô của nàng, hắn thả nàng xuống, làm nàng chìm vào đệm chăn mềm mại.
Hắn cũng trèo lên, chẳng chê bẩn, cầm lấy gót chân nhỏ của nàng đặt vào ngực, sắc mặt vẫn chưa dịu đi: “Thế nào, không chịu nói? Nàng muốn cùng cái gì?”
“Không… không có gì mà.” Giọng nàng nhỏ xíu, không dám rút chân về, chỉ cảm thấy xấu hổ, ngẩng đầu nhìn tay hắn đặt trên chân mình, mu bàn chân truyền đến xúc cảm, khiến nàng cả người run lên.
Hắn vừa nói: “Tốt nhất vừa rồi nàng không hề nảy sinh ra ý niệm không nên có”, vừa không ngừng tay, còn đắp chăn lên chân nàng, sợ nàng cảm lạnh.
Hắn cười như không cười, mỉa mai: “Đường đường là Tê Hà Đình Chủ, vậy mà bị Bùi phu nhân một phen châm ngòi ly gián, mê hoặc đầu óc, khiến bản thân biến thành bộ dáng lòng tro nguội lạnh.”
“Nào có, bà ta rõ ràng nói có đầu có đuôi!”
“Ân?”
Tuyên Nguyệt Ninh lập tức xụi lơ, đem toàn bộ cuộc nói chuyện giữa hai người kể cho Bùi Ngụ Hành: “Bà ta nói ta đi tra hồ sơ vụ án của Hình Bộ, sao bà ta dám nói dối được.”
Bùi Ngụ Hành bất đắc dĩ nói: “Hồ sơ vụ án của Hình Bộ tất nhiên phải có tên phụ thân nàng.”
“Bà ta còn nói phụ thân của ta đánh phụ thân chàng để ép nhận tội.”
“Nàng còn thấy ủy khuất, nàng lại không nghĩ kỹ lại, phụ thân của ta lúc đó cũng là một quan viên có chức cao, lại còn là vụ án liên quan đến việc mưu phản, Hình Bộ có mấy lá gan mà dám tra tấn. Huống chi khi ấy Bùi nhị gia làm giả chứng cứ rất đầy đủ, Hình Bộ hoàn toàn không cần dùng hình. Án tử của phụ thân ta sau đó còn do Đại Lý Tự thẩm tra, lại qua tam ty hội thẩm, ngay cả ở Đại Lý Tự còn chưa từng dùng hình, nên Hình Bộ lại càng không thể dùng hình.”
Tuyên Nguyệt Ninh bị hắn nói đến đầu óc choáng váng, run rẩy hỏi thêm: “Thật sự không liên quan đến Trịnh gia?”
Bùi Ngụ Hành đắp chăn che chân cho nàng, chân đã ấm lại rồi, nhưng luyến tiếc buông tay, nói: “Phân tích kỹ thì là không có.”
Nàng lập tức bắt được trọng điểm: “Phân tích kỹ? Ý là vẫn có chút liên quan tới phụ thân của ta?”
“Ân, có chút liên quan. Bất quá chỉ là phụ thân nàng khi ấy chọn cách không đắc tội người, thả cửa cho một số kẻ, để bọn chúng thuận lợi ra vào Hình Bộ, uy hiếp phụ thân ta. Nhưng trong án tử của phụ thân ta, có hay không có ông ta, cũng chẳng thể thay đổi được điều gì.”
Tuyên Nguyệt Ninh cau mày, như vậy xem ra, phụ thân nàng thật sự liên lụy không sâu, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chỗ kỳ quái.
Bùi Ngụ Hành nghĩ rằng nàng vẫn chưa hiểu, liền giải thích: “Năm đó phụ thân ta nhậm chức Giám Sát Ngự Sử, phát hiện Binh Bộ có người giả mạo lĩnh quân công, còn tra ra bọn chúng vì quân công mà tàn sát cả một thôn dân. Lần theo manh mối, ông tra tới Thập Nhất hoàng tử, phát hiện chứng cứ trí mạng. Khi đó, phụ thân của ta làm sao có thể đối đầu với một hoàng tử.
Sau đó, Bùi nhị gia liền vu oan, trình lên chứng cứ phụ thân ta mưu nghịch, khiến phụ thân ta bị Hình Bộ bắt giam. Phụ thân của nàng vì lấy lòng Thập Nhất hoàng tử, liền cho bọn chúng được thuận lợi ra vào Hình Bộ. Nhưng phụ thân nàng không hề tham dự vào toàn bộ việc vu oan hãm hại này. Án tử đó, Thập Nhất hoàng tử là chủ mưu, Bùi nhị gia là kẻ vung đao.”
Hắn vuốt ve bàn chân nhỏ của nàng, giọng nhàn nhạt: “Bùi phu nhân cố ý nhiễu loạn tâm trí nàng. Phụ thân nàng đúng là có tên trong hồ sơ, nhưng bất kể án tử nào, chỉ cần ông ta là Thị Lang Hình Bộ, thì hồ sơ nào mà chẳng có tên ông ta. Dù nàng đi tra, cũng không tra ra được gì. Cuối cùng cũng chỉ theo ý bà ta, chứng thực được có liên quan đến phụ thân nàng. Nếu không phải nàng tin ta, đem hết mọi chuyện kể cho ta nghe, chứ nàng đi nghe theo lời bà ta, bảo ta thu tay lại, hủy chứng cứ, thì giữa chúng ta tất sinh hiềm khích.”
Tuyên Nguyệt Ninh đã hiểu, cũng hiểu ra vì sao khi nãy nàng cảm thấy kỳ quái.
Bùi Ngụ Hành vốn chờ ánh mắt sùng bái của nàng, lại chỉ thấy trong mắt nàng đầy nghi hoặc.
“Chàng sao biết rõ ràng đến vậy? Chàng biết từ khi nào? Chàng đã tra được tới mức nào rồi?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận