“Buông rèm xuống.” Bùi Ngụ Hành tựa lưng vào thành xe bên trong, trong tay đang lật xem một quyển sách.
Bọn họ đã lên đường nhiều ngày, hiện tại ngay cả bóng dáng dân cư cũng không thấy, bên ngoài chỉ là đất trời mênh mông, khô cây tuyết phủ, thỉnh thoảng vài con chim lạ không rõ tên đậu trên cành khô cất tiếng kêu về phía họ.
Tuyên Nguyệt Ninh đã thay sang bộ hồ phục để thuận tiện cho việc di chuyển, mái tóc dài búi cao trên đỉnh đầu, được cài lại bằng một cây trâm gỗ. Nàng rụt tay vào, thổi hơi làm ấm mấy ngón tay bị lạnh đến đỏ bừng.
“Ha… Ừm?”
Bùi Ngụ Hành đem lò sưởi nhét vào tay nàng, không để tâm đến việc nàng cố tình nghiêng người lại gần, lặng lẽ kiếm cớ bắt chuyện.
“Thuần Nguyên à, Ngụ Hành à, ngươi ngày nào cũng đọc sách không thấy mệt sao? Sao không qua chỗ Thôi lão cùng trò chuyện?” Nàng chớp mắt, vẻ mặt vô tội.
Hắn hừ lạnh một tiếng, thẳng thắn vạch trần tâm tư nhỏ của nàng: “Muốn ta ra ngoài chơi cờ với lão sư, để ngươi độc chiếm xe ngựa?”
“Sao có thể như thế được? Chẳng qua thấy ngươi đọc sách cực quá, nên mới bảo ra ngoài hoạt động cho giãn gân giãn cốt ấy mà.” Nàng chép miệng rồi lấy thịt khô của mình ra, “Ăn hai miếng đi, tối nay tám phần là lại phải ngủ trong xe nữa rồi.”
Thấy hắn không đáp, nàng gan cũng lớn thêm, nhân lúc hắn không để ý bèn nhét một miếng thịt vào miệng hắn, cứng rắn chà rớt đi một vệt son, rồi chột dạ sờ sờ mũi: “Thật sự là ta làm khá ngon đấy.”
Bùi Ngụ Hành cắn một miếng thịt khô, ngón tay giữ lại phần còn dư ngoài miệng, thịt khô màu nâu sậm dính son đỏ rực, hết sức rõ ràng.
Tuyên Nguyệt Ninh gói thịt khô lại, bảo xe ngựa dừng, nhảy xuống một cái, chỉ để lại một chiếc gương nhỏ tinh xảo cùng lời nói truyền lại theo gió: “Ta đem thịt khô cho Dao Dao nếm thử.”
Hắn xoay miếng thịt khô trong tay, khẽ cười ra tiếng, tự mình từ từ ăn hết.
Trên đường đến Lạc Dương, lúc đầu mọi người còn đầy hứng khởi, nhưng cảnh vật bốn phía đều giống nhau như đúc, ngày nào cũng ngồi trên xe khiến cả người đau nhức rã rời, dần dà chỉ còn lại sự buồn tẻ.
Khác với lần từ Trường An đến Việt Châu, lúc đó là chạy nạn trong tâm thế căng thẳng, còn giờ đây lại là một lòng háo hức đưa Bùi Ngụ Hành đến Lạc Dương dự thi.
Xe ngựa lướt trên tuyết phát ra tiếng kẽo kẹt, Bùi Ngụ Hành thả lỏng tinh thần, dựa vào vách xe, ngây người nhìn quyển sách trong tay, hồi lâu mới lật thêm một trang.
Họ xuất phát sớm hơn các sĩ tử khác, trên đường chưa gặp người đồng hành. Các học trò Việt Châu đều được trưởng bối trong nhà căn dặn kỹ càng, giờ mới bắt đầu tụ hợp lên đường về phía Lạc Dương.
Còn Trịnh gia, vốn vì danh vị tiến sĩ danh giá mới đến Việt Châu, giờ cũng đã thu xếp xong xuôi, bất cứ lúc nào cũng có thể khởi hành.
Hôm ấy Trịnh Diệc Tuyết đến Thôi gia, vốn muốn lấy lòng Cung Yến Nhi mà không được, không ngờ lại thấy được Cung Yến Nhi yêu thích Tuyên Nguyệt Ninh, kẻ mà nàng ghét cay ghét đắng, tức giận không thể kìm nén, mấy ngày liền chẳng buồn ăn uống.
Sắp phải về nhà, nàng uể oải cả người. Trịnh Tử Duệ ngày thường đối xử tốt với nàng, nhưng suy cho cùng không phải tiểu nương tử, nên không nhận ra nàng ghen ghét, chỉ tưởng nàng nhớ nhà, còn sai đầu bếp làm vài món Lạc Dương cho nàng ăn giải sầu.
Nàng miễn cưỡng lùa được hai miếng cơm thì có tỳ nữ đến báo: nữ nhi bà vú lại tìm đến, muốn cùng đi Lạc Dương, còn bảo sẽ làm trâu làm ngựa cho nàng.
“Một đứa chỉ là nữ nhi của bà vú, thật sự nghĩ mình là thứ gì quý giá?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=65]
Đuổi đi cho khuất mắt.” Dù từ nhỏ bú sữa bà vú lớn lên, lẽ ra phải thân thiết, nhưng từ lúc có ký ức, bà vú luôn giữ thái độ cung kính, chẳng mấy gần gũi, khiến nàng cũng không ỷ lại. Năm nàng sáu tuổi thì bà vú đã rời phủ, lại càng không có tình cảm gì sâu sắc.
Trong lòng đã sẵn uất ức, lại thấy nữ nhi bà vú còn dám nhảy nhót đòi theo về Lạc Dương, nàng cười nhạt – tưởng nàng không biết tâm tư các ngươi sao?
Nhưng đã rời Trịnh phủ, còn mặt dày tìm đến cửa?
Nàng không ngờ cả nhà bà vú lại ở Việt Châu, sống gần nửa năm trời, đến lúc sắp rời đi mới xuất hiện.
Ngoài cửa, nữ nhi bà vú nước mắt ngắn dài cầu khẩn tỳ nữ, bà vú từ bên cạnh vội chạy tới, kéo nữ nhi ra sau, miệng không ngớt nhận lỗi: “Là nữ nhi của ta lỗ mãng, xin cứ yên tâm, ta nhất định trông chừng nó, không để nó quấy rầy Thập Nhất nương.”
Tiểu cô nương mới cỡ tuổi trăng tròn, dung mạo thanh tú, chỉ là da dẻ xanh xao, ánh mắt đẫm lệ, bỗng quỳ sụp xuống đất bật khóc: “Mẫu thân, chúng ta đi cầu xin tiểu thư đi, con không muốn bị bán vào kỹ viện đâu!”
Bà vú cũng nước mắt giàn giụa, vẫn cố chấp kéo nữ nhi đứng dậy: “Đi theo mẫu thân, mẫu thân thà bán mình cũng không để súc sinh kia bán con.”
“Mẫu thân! Sao nương không nhờ họ giúp đỡ chứ? Nương ở Trịnh phủ làm bà vú nhiều năm, người liền cầu xin bọn họ giúp chúng ta đi.”
“Im miệng!”
Tỳ nữ canh cửa không đành lòng, nhưng vì thân phận thấp kém nên không thể giữ họ lại, đành nhìn hai người dìu nhau rời xa, cho đến khi đụng phải Trịnh Tử Duệ đang cùng bạn học quay về.
“Bà vú? Là bà sao?”
Bà vú toàn thân run rẩy. Trịnh phủ năm xưa không chỉ có Trịnh Diệc Tuyết bú sữa bà, Trịnh Tử Duệ cũng từng được bà nuôi. Ký ức tuổi thơ của hắn, hình bóng bà vú còn in đậm hơn.
Hắn chắn trước mặt hai người, đánh giá y phục bị vá chằng chịt trên người họ, lông mày nhíu lại: “Bà vú, đúng là bà. Năm đó rời Trịnh phủ chẳng phải đã cho đủ tiền bạc rồi sao, mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì?”
Bà vú vội lau nước mắt: “Bát lang, ngài giờ cao lớn thế rồi. Đời người nào suôn sẻ mãi được, chẳng qua là…”
“Lang quân, xin ngài cứu mẫu nữ chúng ta đi!” Nữ nhi bà vú thoát khỏi tay mẫu thân, quỳ gối giữa nền tuyết, mặc kệ mẫu thân ngăn cản, nhanh miệng nói: “Nô tên Thanh Hạnh, sau khi mẫu thân rời khỏi Trịnh phủ, cả nhà chuyển khỏi Lạc Dương, nào ngờ phụ thân sa vào cờ bạc, đến mức bán cả mẫu nữ chúng tôi để trả nợ. Mẫu thân không muốn làm phiền thiếu gia, là Thanh Hạnh tự ý đến.”
Nàng dập đầu liên tục, trán dập đến bật máu: “Cầu xin lang quân cứu giúp, Thanh Hạnh nguyện bán thân vào Trịnh phủ.”
Trịnh Tử Duệ ra hiệu cho người hầu nâng nàng dậy, “Sao lại làm thế, bà vú sao còn khách khí với ta? Gặp việc như vậy, sao không đến tìm ta?”
Thanh Hạnh vừa định nói, bà vú đã bịt miệng nàng: “Bát lang, chúng ta sao dám tùy tiện tìm ngài. Nô chỉ cho ngài uống hai khẩu sữa, nào có mặt mũi lớn như vậy?”
“A huynh!” Trịnh Diệc Tuyết vội vã bước ra. Tỳ nữ thấy tình hình không ổn đã vào báo, nàng nghe được liền xách váy chạy ra, sợ hai mẫu nữ kia nói bậy trước mặt Trịnh Tử Duệ.
Nàng liếc hai mẫu nữ đang quỳ, nói: “Bên ngoài trời lạnh, lại có người qua lại, sao không đưa các nàng vào trong nói chuyện? Muội thân là nữ tử, có thể dễ nói hơn. A huynh bận ôn bài, việc nhỏ này cứ để muội chia sẻ giúp.”
Trịnh Tử Duệ yêu thương nhìn nàng: “Thập Nhất nương nói phải, vẫn là muội chu đáo. Vậy hai mẫu nữ bà vú giao cho muội, để a huynh xem bản lĩnh của muội.”
“A huynh yên tâm.”
Về đến phòng ở, nụ cười dịu dàng của Trịnh Diệc Tuyết lập tức biến mất không còn thấy đâu nữa, nàng chỉ vào hai mẫu nữ đang cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn mình, nói: “Bảo người tìm xiêm y tươm tất cho hai người này thay, đừng để a huynh thấy được, lại tưởng ta khắt khe với bọn họ.”
Đợi hai người họ đi rồi, nàng liền phân phó người bên cạnh: “Ngươi ra ngoài dò hỏi một chút, hai mẫu nữ này gặp chuyện gì, ta muốn toàn bộ tin tức từ lúc các nàng rời Lạc Dương đến Việt Châu.”
Chờ bà vú và Thanh Hạnh thay xong xiêm y chỉnh tề, người nàng phái đi dò hỏi cũng vừa lúc quay trở lại. Nàng ngồi xuống ghế, âm thầm than một tiếng: phiền phức rồi, vậy mà lại để a huynh trông thấy, bản thân không quản cũng không được.
Bà vú và Thanh Hạnh đứng thẳng bất an, chờ Trịnh Diệc Tuyết lên tiếng. Trịnh Diệc Tuyết phất tay, sai người đưa Thanh Hạnh đi xuống.
“Thập Nhất nương!” – Bà vú sợ đến mức định kéo Thanh Hạnh lại, nhưng bị hai bà tử thô kệch giữ chặt tay – “Thập Nhất nương, tiểu thư làm vậy là ý gì? Chúng ta đâu có cố ý tới tìm ngài!”
Trịnh Diệc Tuyết uống một ngụm trà, cảm thấy quá ngọt ngấy, liền lật tay hắt cả chén trà lên người bà vú. Một chén trà này hoàn toàn khiến bà vú cứng người, kinh hãi nhìn nàng.
“Trịnh gia đối xử với ngươi cũng đâu tệ, nhưng ngươi xem đi, ta sai người tra ra cái gì? Ngươi làm việc cẩn thận lắm, rời Trịnh gia rồi liền mai danh ẩn tích, nếu không phải phu quân ngươi ham cờ bạc, muốn bán các ngươi đi, thì ngay cả nữ nhi của ngươi cũng chẳng tìm ra. Ngươi có phải cảm thấy sống ở tổ địa Trịnh gia tại Việt Châu thì Trịnh gia sẽ tự nhiên xem nhẹ ngươi?”
Nhìn thấy bà vú đã vã mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người, rũ rượi ngồi phịch dưới đất, Trịnh Diệc Tuyết biết mình gây áp lực đến mức đủ rồi, liền sai các tỳ nữ và bà tử bên cạnh lui hết ra ngoài. Đợi trong phòng chỉ còn hai người, nàng mới mở miệng: “Bà vú, không ngại cứ nói thật đi, năm đó ngươi đã làm gì, khiến ngươi sợ hãi đến mức chim sợ cành cong mà vội vã rời khỏi Trịnh gia?”
Người nàng sai đi dò la tuy chỉ tra được chừng ấy tin tức, nhưng kẻ luôn sống trong Trịnh gia, từng thấy đủ loại mưu mô quỷ kế như Trịnh Diệc Tuyết vừa nghe đã biết trong đó có chuyện. Trịnh gia chỉ riêng dòng chính cũng đã chia ra mấy mạch, giữa huynh đệ nào có ai thân thiết gì, người nào cũng hận không thể kéo kẻ khác ngã xuống, dẫm lên mà đi, chỉ là bên ngoài vẫn giữ thể diện cho dòng họ thôi. Nàng gần như có thể đoán được: mình có thể moi ra được bí mật gì đó từ bà vú này.
Chờ đến lúc nàng về lại Lạc Dương, những bí mật ấy sẽ thành vũ khí nằm chắc trong tay nàng.
Nghĩ đến đây, nàng cười càng thêm rực rỡ: “Bà vú, ngươi cứ nói thật đi. Nếu ta đã tìm ra ngươi, thì người khác tự nhiên cũng có thể phát hiện ra. Có ta ở đây, nữ nhi ngươi – Thanh Hạnh – ta còn có thể giữ cho nó địa vị tỳ nữ đàng hoàng, so với bị đưa vào kỹ viện vẫn tốt hơn nhiều.”
Nhắc đến nữ nhi của mình, bà vú như người mộng mới tỉnh, rốt cuộc cũng có phản ứng. Bà giằng co đấu tranh kịch liệt trong lòng, mồ hôi từng giọt to như hạt đậu chảy xuống không ngừng.
Trịnh Diệc Tuyết đã gần như cạn hết kiên nhẫn. Ban đầu vốn chỉ là muốn hù dọa bà một chút, hỏi được cái gì thì tốt, không hỏi được thì dằn mặt vài câu, tránh về sau người này không phục sự quản giáo. Nếu không phải vừa hay bị a huynh bắt gặp, thì nàng cũng chẳng rảnh mà quản.
Nàng đứng lên khỏi ghế, định thử lần cuối, từ trên cao nhìn xuống, nói: “Bà vú là không muốn nói? Vậy ta đi xem thử đứa nhỏ Thanh Hạnh kia một chút…”
“Thập Nhất nương!”
Bà vú toàn thân run rẩy, cuối cùng cũng sụp đổ. Bí mật đè nén trong lòng bao nhiêu năm, đã ép bà gần như không thở nổi. “Ta nói! Ta nói! Cầu xin Thập Nhất nương đừng làm hại nữ nhi của ta!”
Trịnh Diệc Tuyết hài lòng: “Ngươi nói đi, ta nghe.”
Bà vú bật khóc nức nở, ngay sau đó hai tay ôm mặt, thốt lên:
“Thập Nhất… Thập Nhất nương… ngài… ngài vốn không phải là đích nữ Trịnh gia.”
Trịnh Diệc Tuyết như thể nghe được chuyện buồn cười nhất đời: “Ta không phải đích nữ Trịnh gia? Chẳng lẽ là con của thiếp thất? Bà vú, ngươi tưởng ta còn nhỏ, dễ lừa gạt sao?”
“Không… không phải…” – Bà vú run rẩy – “Năm đó phòng quá tối, thêm ta rối loạn vì lo lắng Thanh Hạnh đang phát sốt ở nhà, thế là ôm nhầm ngài với Thập Nhất nương thật của Trịnh gia. Ngày nào ta cũng cho nàng bú sữa, sao lại không nhận ra được? Huống hồ… trên người ngài… không có khóa vàng của Trịnh gia…”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận