Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Khiêm tốn

Ngày cập nhật : 2025-08-17 22:04:58
“Bùi Huyện lệnh cùng Thất nương quả là trí tuệ, thật khiến ta cảm thấy hổ thẹn.” Cao công công nhìn hai người, ánh mắt chan chứa từ ái. “Bệ hạ đã phái Thập Nhất hoàng tử đi Giang Nam cứu tế, hai người cứ yên tâm. Thành hôn dù sao cũng là chuyện lớn cả đời, thận trọng một chút vẫn hơn.”
Bàn về nghệ thuật nói năng, Cao công công sống trong cung đình, chính là một tấm gương tốt cho họ.
Chỉ một câu ngắn ngủi, trước hết là khen hai người có lòng thiện, rồi khéo léo chỉ ra, Thập Nhất hoàng tử bị phạt đi Giang Nam, muốn nạp Tuyên Nguyệt Ninh làm thiếp tất nhiên không thể xảy ra. Hơn nữa, Nữ Đế coi trọng Giang Nam, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc. Vậy nên hai người không cần dồn hết tiền của trong tay để quyên góp, vẫn nên để lại một phần làm lễ cưới.
Thập Nhất hoàng tử đi Giang Nam, trước hết xác định trong lòng Nữ Đế, người được chọn chính là Bùi Ngụ Hành. Trên mặt nàng lộ rõ vẻ vui mừng, liền quay sang nhìn Bùi Ngụ Hành, nhoẻn miệng cười, sáng như sao trời.
Ánh mắt Bùi Ngụ Hành trở nên dịu dàng, nhận trọn niềm vui của nàng, nói với Cao công công:
“Ta cùng Nguyệt Ninh đều là con dân Đại Lạc. Giang Nam bị lũ lụt, không có lý nào bỏ mặc. Huống chi tiền thành hôn của chúng ta, đối với Giang Nam chẳng khác nào muối bỏ bể, chỉ là muốn bày tỏ chút tấm lòng.”
Tuyên Nguyệt Ninh không ngờ Bùi Ngụ Hành sau khi nghe Cao công công nói như thế, vẫn kiên quyết muốn đem tiền của trong nhà quyên ra. Thấy huynh ấy nói năng khảng khái với Cao công công, lại tôn trọng ý nguyện của nàng, nàng cảm thấy mọi việc nàng làm đều xứng đáng.
Hãy xem, kiếp trước nàng khổ cầu tình cảm mà không được, kiếp này nàng có Bùi Ngụ Hành cùng chung chí hướng đi hết quãng đời, có mẫu thân yêu thương nàng, vì hôn sự của nàng mà bận rộn lo liệu, lại có hai đứa bé đáng yêu là Chiêu nhi và Ký nhi, nàng còn có gì không mãn nguyện?
Đang nghĩ ngợi, Cao công công đã vui vẻ quay sang hỏi nàng: “Thất nương cũng nghĩ giống Bùi Huyện lệnh sao?”
“Đúng vậy.”
Bùi Ngụ Hành suy nghĩ một lát, rồi vòng qua đứng bên nàng, chủ động nói: “Công công có điều chưa biết, ý định quyên tiền là do Nguyệt Ninh đưa ra. Nàng mới thật sự là người có lòng mang thiên hạ. Ngày thường nàng ấy yêu tiền, nhưng khi nghe nói Giang Nam bị lũ, nàng không nói hai lời, lập tức muốn đem toàn bộ tích góp của mình ra quyên tặng. Ta chỉ có thể ủng hộ nàng, nên đem cả tiền sính lễ cũng quyên góp đi.”
Nàng trên mặt ra vẻ hờn dỗi: “Huynh nói bậy gì thế?”
Kỳ thực ngầm liếc hắn một cái đầy ẩn ý. Cao công công còn đứng đó, huynh lại đem công lao tính về nàng làm gì? Không bằng nói thẳng là chủ ý của huynh, để khi Cao công công về Lạc Dương có thể nói chút lời tốt cho huynh trước mặt Nữ Đế.
Nàng đâu có lên triều làm quan, mấy lời khen ấy có tác dụng gì với nàng?
Hơn nữa, chỉ có nàng biết nạn lũ ở Giang Nam sẽ càng lúc càng nghiêm trọng. Nàng không thể báo trước, vì e sẽ bị cho là tung tin bịa đặt, bị coi là yêu nữ mà bắt giữ. Chỉ có thể dùng cách này, cứu được người nào hay người đó.
Bùi Ngụ Hành ngay trước mặt Cao công công, nhẹ nhàng vỗ tay nàng hai cái trấn an: “Nguyệt Ninh đây là ngượng ngùng.”
Hắn cũng có tính toán riêng. Thân thế của Trịnh Diệc Tuyết đã bị lộ, thân thế của Nguyệt Ninh sớm muộn cũng sẽ bị vạch trần. Bọn họ cần chuẩn bị, và có chỗ dựa nào an toàn hơn Nữ Đế?
“Nguyệt Ninh nói thời tiết ở huyện Hàm Mãn thất thường, e rằng Giang Nam sẽ xảy ra biến. Ta bèn đi hỏi thăm bạn bè, quả nhiên thời tiết ở khắp nơi ở Đại Lạc đều có phần dị thường, trong lòng lo lắng không yên. Vả lại, ta vốn là mệnh quan triều đình, hưởng bổng lộc của triều đình, dốc sức là lẽ đương nhiên. Chỉ là túi tiền có hạn, nên chỉ có thể làm được như vậy.”
Sắc mặt Cao công công thay đổi, hỏi gấp: “Lời Bùi Huyện lệnh là thật chứ? Các nơi thời tiết thực sự bất thường sao?”
Bùi Ngụ Hành hành lễ. Hai người đều hiểu lời này có ý nghĩa gì. “Ta đã viết một bản tấu, xin phiền công công trình lên bệ hạ.”
“Hay lắm. Vậy xin Bùi Huyện lệnh giao cho ta, ta quyết không phụ sự gửi gắm này, sẽ tự mình trình lên bệ hạ.”
“Đa tạ công công. Công công hôm nay đường xa mệt nhọc, xin về huyện nha nghỉ ngơi một ngày, ngày mai ta lại đến chào hỏi.”
Tuyên phu nhân dẫn tỳ nữ lui ra, đi chuẩn bị phòng cho Cao công công, còn Cao công công thì cùng Bùi Ngụ Hành vào thư phòng nói chuyện riêng. Chỉ còn lại Tuyên Nguyệt Ninh đối diện bà mối đang thất thần.
Bà mối xua tay: “Ta cũng chẳng biết vị công công kia là ai, nhưng nghe rõ, hai người là vì Giang Nam mà tận tâm tận lực. Dân thường như chúng ta chỉ biết trông chờ vào những người như các vị giúp đỡ. Ta cũng mong dân Giang Nam được hưởng lòng tốt này. Chỉ là, khổ cho hai người, việc thành hôn là một việc lớn, vậy mà, ai….”
Nhìn bà mối buồn bã rời huyện nha, Tuyên Nguyệt Ninh cũng thấy áy náy. Những ngày này, vẫn luôn lăn lội bà mối, bà ấy không cởi giày đánh bọn họ một trận, đã thể hiện tính tình bà ấy tốt rồi.
Nàng không hề lo việc Bùi Ngụ Hành gửi tấu chương cho Nữ Đế. Ngược lại, nàng từng nhiều lần nhắc bên tai huynh ấy về chuyện Giang Nam, khẳng định lũ lụt nơi đó sẽ không dễ dàng chấm dứt. Những điều nên nói nàng đều nói với huynh ấy rồi.
Việc này, nàng giơ hai tay tán thành. Nếu Nữ Đế tin lời Bùi Ngụ Hành mà sớm chuẩn bị, đối với Giang Nam chỉ có lợi, không hại. Dù Nữ Đế không tin, thì Bùi Ngụ Hành cũng vẫn là vị thần tử lo cho dân, Nữ Đế sẽ không trách, ngược lại còn quý mến huynh ấy hơn.
Trong huyện nha, bên núi giả, nước chảy róc rách, hương hoa phảng phất. Nàng ngồi xuống xoa nhẹ bông hoa đỏ thắm, trong mắt bình thản. Không còn ngọn núi lớn là Thập Nhất hoàng tử chắn đường, nàng đã không còn lo lắng, chỉ mong tai họa năm nay trôi qua yên ổn.
Cao công công chỉ nghỉ lại một đêm, đã sốt ruột muốn hoàn thành mục đích đến huyện Hàm Mãn, vội trở về Lạc Dương để trình tấu chương của Bùi Ngụ Hành lên bệ hạ.
Sáng hôm sau, ngoài huyện nha tụ tập không ít thân hào. Họ sai người hầu khiêng tới từng chiếc rương gỗ lớn, nặng trĩu.
Nghe bà mối nói, Bùi Huyện lệnh và Thất lang định đem toàn bộ của hồi môn và sính lễ chuẩn bị cho hôn sự để quyên góp cứu tế Giang Nam. Hai người thành hôn nhưng chẳng còn gì, gia sản gần như trống rỗng.
Bọn họ cảm thấy thật may mắn, vì có được một huyện lệnh như Bùi Ngụ Hành.
Huyện Hàm Mãn cũng nhờ Bùi Ngụ Hành mà khởi sắc, trong lòng họ đầy cảm kích. Không phải hạng vong ơn bội nghĩa, nếu nhà có tiền, họ cũng sẵn sàng quyên góp theo. Thấy Bùi Ngụ Hành làm gương, sáng sớm mọi người đã kéo tới.
Có vị tiểu Tôn Chủ bộ, phụ mẫu của hắn quyên hơn nửa gia sản để làm gương. Những thân hào khác nếu không muốn mất mặt, dù quyên ít cũng phải quyên góp. Nhất là nhìn vào tiểu Tôn Chủ bộ – từ ngày theo Bùi Ngụ Hành đã thi đỗ tiến sĩ, tuy chưa được bổ nhiệm, nhưng ai cũng biết Bùi Ngụ Hành chắc chắn sẽ thăng chức, khi Bùi Ngụ Hành đi, huyện nha này chẳng phải sẽ do tiểu Tôn Chủ bộ nắm quyền à?
Dù không vì bản thân, thì vì con cái, họ cũng phải tranh thủ lấy lòng Bùi Ngụ Hành. Bùi Huyện lệnh muốn quyên, họ cũng quyên.
Chúng ta quyên góp không lấy lại được gì, thì coi như tích đức.
Bách tính Hàm Mãn cũng được mở mang tầm mắt. Trước cửa huyện nha xếp đầy những chiếc rương, mở ra là ánh vàng lấp lánh. Họ chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.
Cao công công đứng cùng Bùi Ngụ Hành trước cửa huyện nha, dân chúng cũng xúc động theo. Những người này, ngày thường muốn vay tiền rất khó, nay lại chủ động dâng nộp, thật hiếm thấy. “Tốt! Tốt! Tốt!”
Bùi Ngụ Hành suy nghĩ, rồi gọi tiểu Tôn Chủ bộ và toàn bộ người ghi chép của huyện nha ra, lập tức bày bàn trước cửa, ghi chép tên tuổi, quê quán, số tiền từng người hiến tặng.
Có thân hào thấy số tiền mình góp bị người khác vượt, liền sai người hầu về lấy thêm. Nhưng khi trở lại lại bị từ chối – mỗi người chỉ quyên một lần, và Bùi Ngụ Hành còn hạn chế số lần quyên.
Quyên cho Giang Nam là tấm lòng, không thể để thành trò ganh đua khoe khoang, làm sai ý nghĩa ban đầu.
Thương nhân Hồ thương ở khu buôn bán là nhóm biết tin cuối cùng. Khi họ vội vã trở về từ khu buôn bán, thân hào đã góp xong, đang kiểm kê tại chỗ.
Còn gì để nói nữa? Bùi Huyện lệnh đã đem cả gia sản ra quyên, họ cũng phải theo.
Thương nhân Đại Lạc địa vị thấp, nhưng cũng là con người. Không có họ buôn bán hàng hóa, đời sống bách tính ắt suy giảm. Họ lấy ra ngân phiếu đặt xuống, nhìn lại mục viết tên mình, trong lòng dâng lên một niềm tự hào.
Ai nói họ nghèo, chỉ có mỗi tiền!
Không ai muốn rời khỏi nơi này. Vì thế, sau khi bàn bạc, Bùi Ngụ Hành cùng Cao công công quyết định chuyển địa điểm sang chỗ đóng quân ở ngoại trấn Hàm Mãn, quân đội nối đuôi nhau tiến vào, để duy trì trật tự cho trận quyên góp này.
Nhưng thực chất là không cần đến sự duy trì của họ. Người dân huyện Hàm Mãn, trải qua chuyện Lận Chủ bộ, từ lâu đã thành một sợi dây thừng, biết rằng Cao công công đi bên cạnh Bùi Ngụ Hành là người của Nữ Đế ở Lạc Dương, đã sớm giữ chặt chính mình, vì muốn giúp Bùi Huyện lệnh giữ mặt mũi.
Hết thảy đều im lặng, đều giữ tự trọng, không nói chuyện phiếm!
Cuộc quyên góp mênh mông cuồn cuộn, từ sáng kéo đến trưa. Mọi người ở bên đường cứ tự nhiên mua bánh, gặm ngấu nghiến, nhìn mấy người Hồ Thương chỉ cần xắn tay áo là một chồng ngân phiếu — đôi mắt họ đều đỏ hoe.
Tuyên Nguyệt Ninh mời mấy người phụ nhân bên ngoài cùng nàng nấu canh, trời bên ngoài nóng nực, các đại gia vẫn đứng dưới trời nắng như vậy, chớ để bị say nắng.
Chờ canh ngao được nấu xong, nàng một lần nữa mặc Hồ phục, xỏ giày, mang nồi canh ngao bày ở cửa, phát miễn phí cho bá tánh nơi đây.
Cao công công lúc thì nhìn Bùi Ngụ Hành đang kiểm kê tài vật, lật sổ sách, lúc thì nhìn sang Tuyên Nguyệt Ninh đang vội đến chân không chạm đất phát canh cho mọi người, vẻ hữu tình vui mừng ấy, không lời nào diễn tả hết. Ông thật sự cảm thấy, đúng là lời khen của Thôi Lăng dành cho đệ tử của ông ấy, không hề phóng đại.
Nhìn thấy mặt trời đang dần lặn ở phía Tây, thân hào và Hồ Thương đều đã quyên góp xong, bá tánh huyện Hàm Mãn cũng ngo ngoe rục rịch muốn biểu hiện một ít tâm ý.
Bùi Ngụ Hành lại sắp xếp người khóa hòm xiểng, phong ấn sổ sách, không tiếp nhận bất cứ món quyên tặng nào từ mọi người.
Bá tánh biết thế sao chịu được! Quần chúng xúc động đến phẫn nộ, từ Lạc Dương tới, nhóm quân nhân trên dưới nhìn nhau, họ vốn cũng trải qua nhiều trận quy mô lớn, thật sự chưa từng thấy cảnh này. Nhìn các bá tánh đều mặt đỏ tía tai như đi đánh lộn, một hai phải bỏ tiền ra mới chịu.
Họ khổ công lao động, “dựa trời mà ăn cơm”, hiện đang nghỉ ngơi lấy sức, sao có thể khoét rỗng gia tài của họ được? Tiền của thân hào, Hồ Thương hắn có thể lấy, nhưng tiền của họ thì sao có thể lấy được.
“Tất cả số tiền này, ta sẽ lấy danh nghĩa huyện Hàm Mãn quyên góp đi, chẳng lẽ các vị không phải là người của huyện Hàm Mãn sao?”
Hắn khoác bộ quan phục rực rỡ, chỉ một câu như chạm đúng tim đen, khiến bá tánh vốn tức giận lại yên tĩnh lần nữa, khiến ai thấy cũng tấm tắc bảo lạ, đủ để thấy trong lòng người dân huyện Hàm Mãn, Bùi Ngụ Hành có địa vị thế nào.
Cao công công lúc này cũng lên tiếng: “Tiền bạc này, ta chắc chắn sẽ đem toàn bộ mang về Lạc Dương dâng lên bệ hạ. Xin chư vị cứ yên tâm.”
Ngay khi thân hào quyên tặng, Bùi Ngụ Hành đã trao đổi chuyện này với Cao công công.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=108]

Có quân đội hộ tống bên cạnh, so với việc hắn bảo Vương Hổ đi cùng, an toàn gấp trăm lần.
Hơn nữa, ông ấy còn là thái giám thân cận của Nữ Đế.
Hắn nghiêng đầu, thấy gương mặt Tuyên Nguyệt Ninh vì phơi nắng mà đỏ bừng, đang phát canh cho bá tánh, rũ mắt xuống, hắn nhất định sẽ vì nàng mà mở một con đường.
Nhân lúc trước cửa huyện nha tụ tập nhiều người, Cao công công sai tiểu thái giám mang đến vật bệ hạ giao phó cho ông, cố tình nâng cao giá trị con người Bùi Ngụ Hành.
“Ta tuân theo mệnh lệnh đến đây, báo cho chư vị một tin tốt: triều đình ban lệnh, kể từ hôm nay, huyện Hàm Mãn chính thức từ “huyện” nâng lên thành “Hàm Mãn châu”. Bùi Huyện lệnh có công, thăng quan hai cấp — trở thành Châu trường Hàm Mãn.”
Vừa dứt lời, yên lặng bao trùm không nơi, ngay cả Bùi Ngụ Hành cũng không ngờ Cao công công đến vì chuyện này, Cao công công là ngày đêm không ngừng mà tới, mà thư do Thôi Lăng gửi cho hắn còn đang trên đường tới, do vậy, chuyện này hắn thật sự không hay biết gì.
Cao công công ra hiệu cho Bùi Ngụ Hành nhận quan ấn, Bùi Ngụ Hành như theo bản năng cầm lấy. Bên cạnh, Tuyên Nguyệt Ninh vì đang múc canh, nghe sắc phong xong, chiếc thìa trong tay liền rơi vào nồi.
“Dù Bùi Huyện lệnh nay thành Bùi Châu trường, nhưng màu của bộ quan phục này vẫn không đẹp bằng màu đỏ; xin Bùi Huyện lệnh tiếp nhận chiếu chỉ.”
Châu trường ở Đại Lạc là lục phẩm, mà quan phục màu đỏ tía thì phải là ngũ phẩm trở lên mới được mặc, rõ ràng quan phục màu đỏ tía càng tốt hơn.
Bùi Ngụ Hành chỉnh trang quần áo, quỳ xuống nhận quan ấn. Bá tánh xung quanh cũng đồng loạt quỳ theo.
Cao công công giọng cao, khiến cả huyện nha đều nghe rõ. Chiếu chỉ ông ấy đọc chính là do Cung Yến Nhi thế Nữ Đế nghĩ ra, tỏ rõ vẻ uy nghiêm trọn vẹn.
Sau khi đọc xong, ông đặt thánh chỉ lên trên quan ấn của Bùi Ngụ Hành, rồi nói: “Đứng dậy.”
Lướt qua mọi người, Tuyên Nguyệt Ninh nhìn về phía Bùi Ngụ Hành, nàng vui mừng đến suýt rơi lệ; từ xa, hắn cũng cong đôi môi đỏ, trong mắt nàng, hắn đẹp ngời ngời.
Yên lặng một lúc, rồi tiếng hoan hô vang dậy như sóng, lan khắp bốn phương tám hướng huyện Hàm Mãn.
“Huyện của chúng ta giờ đổi thành châu thật sao?”
“Chúc mừng Bùi Huyện lệnh thăng quan!”
“Ngốc, phải gọi là Bùi Châu trường, không có Bùi Châu trường không biết giờ chúng ta sẽ ra sao nữa?”
“Bùi Huyện lệnh cuối cùng cũng thành Châu trường rồi! Để coi cái kẻ Lâm Châu trường trong mắt lúc nào cũng không có chúng ta, hếch mũi lên trời kia, hắn mà biết, không biết có tức chết không!”
Ở đây, Bùi Ngụ Hành được Cao công công tuyên chỉ tại chỗ. Mà ở chỗ Lâm Châu trường thì chỉ nhận được một tờ lệnh điều động từ triều đình. Ngay ngày hôm nay, ông ta phải rời khỏi châu này, đi tới nơi khác.
Toàn bộ Đại Lạc, chưa từng có châu nào bị giáng xuống thành huyện, vậy mà trong tay ông ta lại để phát sinh ra chuyện này. Khi ông ấy thu dọn đồ đạc rời đi, toàn thành không một ai ra tiễn, lúc đến như thế nào, thì lúc đi cũng như thế ấy.
Cao công công hoàn thành việc quan trọng nhất, rồi phải lên đường trở về Lạc Dương. Hơn nữa còn có tấu chương và tiền bạc cần gấp gáp dâng cho Nữ Đế; ông vốn định hôm nay sẽ khởi hành.
Nhưng mặt trời đã lặn, giờ cấm đi lại ban đêm sắp tới. Nếu giờ ông mà rời thành, đuổi tới thành trì thứ hai, thì cửa thành cũng đã đóng chặt. Ông chỉ có thể ở mảnh đất hoang mà qua một đêm, chỉ một mình ông thì không sao, nhưng đi theo ông là một xe ngựa, xe bò chất đầy hòm tiền, vẫn nên lưu lại huyện nha thêm một đêm nữa là an toàn nhất.
Đêm ấy, mọi người đều mang tâm trạng kích động, nên rất nhiều người mất ngủ.
Ai quyên tiền thì cảm thấy may mắn, còn kẻ tiếc tiền, lúc sau muốn quay lại quyên góp; biết Bùi Ngụ Hành không nhận nữa, tất cả đều đã đóng hòm dọn lên xe bò, giao hết cho Cao công công, thì họ vô cùng hối hận.
Trí nhớ của Bùi Ngụ Hành tốt quá cũng không tốt lắm.
Vì Cao công công vẫn ở huyện nha, người trong nhà họ Bùi tuy vui, nhưng vẫn kìm nén mình. Tuyên Nguyệt Ninh tự tay làm một bàn đồ ăn; cũng mặc kệ cái gì quy củ phu thê trước thành hôn không được gặp nhau, cả nhà vẫn ngồi nghiêm chỉnh bên nhau, chúc mừng một phen thật vui.
Trong khoảnh khắc ấy, Tuyên Nguyệt Ninh nhớ tới rượu Hổ Phách ở Việt Châu — muốn say một trận, tiếc là không có cơ hội.
Tí tách tí tách, tiếng mưa rơi từ nửa đêm; nàng ôm chăn, hơi khó ngủ, lén mở rèm cửa sổ, ánh trăng bị mây che, bên ngoài âm u, không khí trong lành làm dịu đi tâm hồn khô nóng của nàng, nàng liền ngáp một cái.
Cơn buồn ngủ tràn đến, nàng đi đến nơi đặt hộp tiền, sờ lên — trống không! Bỗng nhớ mình đã quyên góp toàn bộ… nói không buồn thì là giả. Nhưng thôi, lần sau kiếm lại là được!
Trở về giường đất, nhắm mắt lại, nàng vẫn đang nghĩ, từ lúc nàng trưởng thành đến nay, mọi chuyện cứ như mất kiểm soát, chẳng biết sẽ đi về hướng nào.
Sau khi trở thành Bùi Châu trường, Cao công công phải đi, hắn đương nhiên muốn đích thân đưa tiễn. Tiện thể đi xem một phen đồng ruộng ở chỗ mới.
Tuyên Nguyệt Ninh và hắn đã có hôn ước. Lúc vừa tới huyện Hàm Mãn, à không, giờ là Hàm Mãn châu, nàng đã quen chạy theo hắn đi khắp nơi, giờ nàng cũng mặc Hồ phục, đi theo cùng hắn.
Ánh mắt lanh lợi đó, khiến Cao công công sáng cả mắt..
Đoàn người, đoàn xe phía trước đã bị quân nhân uy nghiêm hộ tống ra khỏi thành. Bùi Ngụ Hành cùng Cao công công đi đầu, Tuyên Nguyệt Ninh thì cảm thấy chán đến chết, lủi thủi theo phía sau hai người.
Có người dân nhìn thấy Bùi Ngụ Hành cùng Tuyên Nguyệt Ninh, liền thân thiết chào hỏi bọn họ.
“Bùi Huyện… ơ không, Bùi Châu trường, Thất lang, ra ngoài tản bộ à? Hai người định bao giờ làm hôn sự vậy? Ta nghe phu quân của ta nói, hai người đã đem hết tiền đi quyên góp, ta đây trong tay còn có tiền, hai người cầm lấy đi.”
Tuyên Nguyệt Ninh sợ nàng quấy rầy đến Cao công công, liền vội vàng từ chối: “Không được, không được.”
“Thất lang, nàng không hiểu rồi, hôn sự đối với nữ nhân mà nói chỉ có một lần thôi! Nhất định phải làm cho thật phong quang.”
Có người phụ họa: “Đúng vậy, Bùi Châu trường không nhận tiền cứu tế của chúng ta, nên chúng ta đã bàn bạc với nhau, góp tiền cho hai người làm hôn lễ. Mọi người xem, hai người bây giờ sống thế nào — một người là Châu trường, một người mở Hạo Nguyệt Phường — vậy mà ngay cả tiền cưới cũng không có.”
“Đúng thế, số tiền này đều là tấm lòng của chúng ta, Thất lang, nàng mau nhận đi.”
Mọi người vây quanh Tuyên Nguyệt Ninh, nhưng lại không ai chặn Bùi Ngụ Hành và Cao công công.
Bùi Ngụ Hành nhướn mày, cùng Cao công công dừng lại xoay người, chuyện xảy ra ngay sau lưng bọn họ, sao có thể không nghe thấy.
Tuyên Nguyệt Ninh nóng nảy đến mức mồ hôi đầy đầu: “Không thể, chúng ta sao có thể lấy tiền của mọi người, chúng ta có tiền mà!”
“Đừng gạt người, bà mối đều nói, túi tiền của hai người còn sạch sẽ hơn cả mặt, chúng ta trong tay không có nhiều, chỉ có mấy đồng tiền thôi, Thất lang sợ gì chứ, cầm đi!”
“Đúng đó, cầm đi!”
Họ đồng loạt tháo túi tiền, nhét vào lòng bàn tay nàng. Nàng né trái né phải nhưng không có chỗ trốn, trước mặt sau lưng đều là người. Hơn nữa, nghe nói là góp tiền cho hai người làm hôn lễ, nên ai cũng nhập cuộc.
Nàng nhanh mắt nhìn thấy Bùi Ngụ Hành đang đứng cách đó không xa xem náo nhiệt, cũng mặc kệ Cao công công ở đó, chỉ tay về phía hắn: “Ta không có gan nhận, Bùi Châu trường ở kia kìa, mọi người đưa cho hắn đi!”
Dân chúng liền ngừng tay một chút, rồi càng mãnh liệt nhét tiền vào ngực nàng: “Này Thất lang, nàng đừng hại chúng ta, chúng ta không dám đưa tiền cho Bùi Châu trường, nàng cứ coi như bị liên luỵ mà nhận lấy đi, dù sao cũng là cho hai người cả.”
Tuyên Nguyệt Ninh tức đến dậm chân: “Mọi người… mọi người thật quá đáng! Biết huynh ấy không cần nên mới đưa cho ta, về nhà ta phải bị mắng mất.”
Rồi nàng khom lưng chen ra khỏi đám người, leo lên xe ngựa: “Mau, mau, đi nhanh lên.”
Phu xe khó xử: “Thất lang, toàn là người, không đi nổi!”
“Quay về, về huyện nha… không, về châu phủ!”
Tuyên Nguyệt Ninh vén màn xe, hướng ra ngoài nói với dân chúng: “Tấm lòng của mọi người chúng ta xin nhận, nhưng tuyệt đối không thể lấy tiền của mọi người, dù mọi người có đưa, ta cũng không nhận!”
Vừa nói xong, một túi tiền bay thẳng tới, suýt đập vào mặt nàng.
Nàng vội nghiêng đầu né, tim vẫn còn đập mạnh, nhìn túi tiền vừa rồi, suýt hủy dung nhan của nàng.
Có người mở đầu, lập tức kẻ khác học theo, túi tiền đồng loạt ném về phía xe ngựa. Tuyên Nguyệt Ninh ở trong xe ôm đầu: “Mọi người đừng ném nữa.”
“Thất lang, ngài cứ trốn trong xe ngựa, kẻo bị ném trúng!”
Tuyên Nguyệt Ninh nhìn chằm chằm mấy túi tiền màu sắc khác nhau, có cái còn rách vá chỗ phồng. Nàng mở ra, bên trong chỉ có mười đồng tiền, nhưng có lẽ đó là thức ăn của cả nhà họ trong mấy ngày.
Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, ai cũng nói phải để họ làm hôn lễ thật tốt. Họ năng lực có hạn, chỉ có thể giúp được như vậy.
“Hai người nhất định phải hạnh phúc nhé! Hai người chính là ánh sáng trong lòng chúng ta, nhất định phải sống thật tốt!”
Nàng nắm chặt túi tiền, sống mũi cay xè, nước mắt mờ đi, chảy ra ướt cả hàng mi. Để không bật khóc thành tiếng, nàng gắt gao che miệng.
Ngốc, có phải bọn họ ngốc hay không!
Hai người bọn họ, một người là Châu trường Hàm Mãn, có bổng lộc triều đình, một người là chủ của Hạo Nguyệt Phường, mỗi ngày thu bạc. Giờ đem hết tiền đi quyên, sau này vẫn kiếm lại được.
Sao lại đem tiền trong tay mình góp hết cho bọn họ chứ?
Thật đáng ghét!
Ghét đến chết, mắt nàng như hỏng rồi, nước mắt thế nào cũng không ngăn được.
Xe ngựa cuối cùng cũng nhúc nhích, chậm rãi quay về đường cũ.
Còn Bùi Ngụ Hành cùng Cao công công bị đám đông đẩy ra, cách Tuyên Nguyệt Ninh càng lúc càng xa.
“Làm công công chê cười rồi.”
“Không đâu.” Cao công công lại hỏi kỹ, sao lại gọi Tuyên Nguyệt Ninh là Thất lang, biết mọi người cố ý gọi như vậy thì thở dài: “Đây mới chân chính được dân kính yêu!”
Xe ngựa bị Tuyên Nguyệt Ninh mang về phủ nha, Bùi Ngụ Hành chỉ có thể tiễn Cao công công tới cửa thành.
Cao công công cười tủm tỉm nhìn hắn, càng nhìn càng vui, nhắc khéo: “Bùi Châu trường mau về đi, ta còn chờ uống rượu mừng của Bùi Châu trường.”
Bùi Ngụ Hành như đang suy nghĩ điều gì: “Công công, chúc ngài thượng lộ bình an.”

Bình Luận

0 Thảo luận