Thiên hạ đều biết, Bùi tướng – xuất thân từ hàng ngũ ác quan – có một tâm phúc, người này thân hình cao lớn trên tám thước, dũng mãnh vô địch, đi theo Bùi tướng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, từng có người dùng vạn lạng vàng mua chuộc, kết quả lại bị một đao chém bay đầu, máu văng ra hơn ba thước.
Tất cả thủ đoạn khi làm ác quan của Bùi Ngụ Hành đều được truyền lại cho tâm phúc này. Từ đó, Lạc Dương không chỉ không bị thiếu đi một ác quan, mà còn nhiều thêm một vị Tể tướng, ai nấy đều cảm thấy bất an.
Tâm phúc được đề bạt này tên gọi Vương Hổ, có người cười cợt rằng người cũng như tên, nếu hắn tòng quân, tất sẽ là tướng quân quyền cao chức trọng, vậy mà lại cam tâm tình nguyện cúi đầu làm thuộc hạ cho Bùi Ngụ Hành.
Người ta không khỏi trầm trồ: Bùi tướng thật là cao tay.
Mà vị thuộc hạ cao tay kia, lúc này vừa mới tỉnh lại, cả người nhuộm máu đã được lau sạch, sau khi bôi thuốc chưa bao lâu đã gắng gượng muốn đứng lên quỳ xuống trước mặt Bùi Ngụ Hành, bị lang trung một phen đè lại.
Trong đám dân chúng huyện Hàm Mãn, chọn ra một người ở lại chăm sóc Vương Hổ, những người khác đều đã rời đi, chỉ còn Bùi Ngụ Hành và Tuyên Nguyệt Ninh là người trả tiền, đành phải lưu lại.
Khi thấy rõ gương mặt đã được lau sạch của đại hán tử kia, Tuyên Nguyệt Ninh nhắm mắt lại, người này không phải ai khác chính là cánh tay đắc lực của Bùi tướng – Vương Hổ.
Tuy chưa rõ Vương Hổ sau này làm sao lại thành thuộc hạ của Bùi Ngụ Hành, nhưng giờ đây, người nam tử mang đầy bi thương này, đang hận không thể lấy mạng mình để báo đáp cho Bùi Ngụ Hành.
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, không thể đứng dậy, chỉ có thể nằm trên giường, hướng về Bùi Ngụ Hành và Tuyên Nguyệt Ninh nói: “Đa tạ hai vị lang quân cứu mạng, ta – Vương Hổ – không có gì báo đáp, chỉ cầu báo được thù cho đệ đệ đáng thương kia của ta, sau đó, từ nay về sau, mạng ta là của các vị.”
Trong phòng lúc này chỉ có ba người họ, Bùi Ngụ Hành vừa rửa tay sạch sẽ, nghe vậy liền bật cười, “Chúng ta cần mạng ngươi làm gì? Cứu ngươi chỉ là tiện tay thôi, không cần phải nói mấy lời làm trâu làm ngựa chi cả, còn phải quản thêm miệng ăn của ngươi nữa.”
Mặt Vương Hổ lúc trắng lúc xanh, hồi lâu mới thất vọng nói: “Lang quân nói phải, ta – Vương Hổ – không xứng đi theo hai vị, nhưng ta không phải hạng vong ân phụ nghĩa, đã thiếu các vị tiền, ta nhất định sẽ trả.”
Tuyên Nguyệt Ninh liếc nhìn Bùi Ngụ Hành, hôm nay hắn rất khác thường ngày, trông có vẻ rất hung dữ, nghĩ đến xa hơn là Lận chủ bộ của huyện Hàm Mãn, đoán rằng Bùi Ngụ Hành cố ý làm vậy, liền lên tiếng: “Ngươi cứ yên tâm dưỡng thương, chuyện tiền nong không vội. Cứu được một cái mạng đã là vạn hạnh, chỉ là không biết, ngươi định báo thù cho đệ đệ thế nào?”
Nhắc tới đệ đệ, hắn từng chịu bao nhiêu đinh sắt roi vọt đều không rên lấy một tiếng, vậy mà giờ đây lại rơi nước mắt, căm phẫn nói: “Đương nhiên là lột da rút gân tên tiểu súc sinh kia!”
“Đem hắn đi gặp Diêm Vương xong, rồi chờ bị bắt giam xử tử? Ngươi luôn miệng nói báo ân trả tiền, lại định dùng mạng mình trả trong lao ngục à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=72]
Nếu sớm biết ngươi lỗ mãng như vậy, huynh đệ ta còn cứu ngươi làm gì?”
Bùi Ngụ Hành ngồi thảnh thơi trên ghế uống trà, liếc nhìn Tuyên Nguyệt Ninh, nàng vội vàng phụ họa: “Đúng thế, chúng ta cũng nghe qua chuyện nhà ngươi. Đại lang, dù ngươi muốn giết hắn, bên cạnh hắn cũng có đầy người hầu, hai tay khó địch bốn tay, chỉ sợ ngươi còn chưa đến gần đã bị ngăn lại.”
Vương Hổ vốn vụng về lời nói, giờ bị ép tới không còn đường lui, chỉ nghẹn ra sáu chữ: “Các ngài biết cái gì!”
“Chúng ta đương nhiên hiểu.” Bùi Ngụ Hành gõ ngón tay lên bàn, “Dùng mạng mình đổi mạng kẻ khác là ngu xuẩn, huống hồ ngươi dù có liều mạng cũng chưa chắc làm hắn bị thương một sợi tóc, ngu xuẩn tới cực điểm.”
“Vậy ngài nói làm sao bây giờ? Chết là đệ đệ của ta, ngài không mất thân nhân, đương nhiên không đau không ngứa!” Hắn hét lên, nước mắt đầm đìa, “Ta dẫu có đánh cược bằng cả mạng sống, cũng phải báo thù cho đệ đệ!”
Bùi Ngụ Hành ngừng gõ tay, trong phòng lặng như tờ, rồi hỏi: “Vì sao ngươi không đợi huyện lệnh mới đến nhậm chức, rồi cáo trạng, mà lại bỏ gần tìm xa, đến Châu phủ cáo trạng?”
Vương Hổ toàn thân quấn đầy băng vải, cố gắng lau nước mắt, khiến vết thương nứt ra, giọng khàn khàn nói: “Nếu huyện lệnh thật sự lo liệu, đệ đệ của ta đã không chết thảm! Bao nhiêu huyện lệnh đến đây, chưa kịp ngồi nóng ghế đã vội đi mất, chẳng bằng ta liều mạng, kéo theo cả đám bọn họ chết chung!”
Nói đến đây, mặt hắn đã tràn đầy quyết tử. Ban đầu chỉ là lờ mờ nhận ra manh mối, sau khi bị hai người bọn họ vạch trần chuyện chẳng lành, hắn đã quyết tâm tìm đến cái chết.
Đợi hắn phát tiết xong, Bùi Ngụ Hành mới từ từ nói, từng bước dẫn dắt: “Ta có thể giúp ngươi, nhưng ngươi cũng phải giúp ta một việc.”
Vương Hổ nghiêng đầu, người đàn ông tám thước giờ đây nước mắt tuôn lặng lẽ, nói: “Lang quân nói đùa, ngài có thể giúp ta thế nào? Mà thôi, ta – Vương Hổ – trước khi chết được lang quân giúp, cũng không uổng đời này, ít ra còn có chút giá trị.”
“Ta là huyện lệnh mới đến nhậm chức của huyện Hàm Mãn.” Hắn đứng lên, đi đến trước giường Vương Hổ. Tay áo bào rộng trắng tinh, vân văn lấp lánh, cả người như thế gia công tử ưu tú nhất thiên hạ.
“Vương Đại lang, ngươi có gì oan ức, cứ nói cho ta nghe.”
“Cái gì? Lang quân, ngài đừng đùa!” Vương Hổ giật mình, quay người quá mạnh làm động vết thương, hắn nhìn Bùi Ngụ Hành, miệng lẩm bẩm: “Sao có thể, huyện lệnh ít ra cũng phải là lão nhân nhiều tuổi, hoặc là...”
Hắn càng nói càng lộn xộn, ánh mắt dừng lại nơi Tuyên Nguyệt Ninh vẻ mặt bình tĩnh mà nội tâm lại cuồn cuộn sóng trào, rồi nhìn sang Bùi Ngụ Hành – người còn chưa đến tuổi trưởng thành – rốt cuộc cẩn thận hỏi: “Lang quân, ngài thật sự là huyện lệnh mới của huyện Hàm Mãn?”
Bùi Ngụ Hành khẽ nhếch mép, nhưng không cười, “Chuyện này không thể giả được. Vài ngày nữa ta sẽ nhậm chức, Vương Đại lang, ngươi muốn ta giúp ngươi không?”
Vương Hổ như vừa tỉnh mộng, vội vàng đồng ý: “Lang quân, nếu ngài giúp ta báo thù, ta – Vương Hổ – sống là người của ngài, chết làm quỷ của ngài!”
Nghe hắn đồng ý, Bùi Ngụ Hành hài lòng vì có thêm trợ thủ cho kế hoạch hành động. Quay đầu lại nhìn Tuyên Nguyệt Ninh đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế, không dám phát ra một tiếng, trên mặt lại lộ vẻ hiếm thấy.
Ánh mắt như gió lạnh lướt qua, khiến da đầu Tuyên Nguyệt Ninh muốn nổ tung. Nó như ánh dương rực rỡ tháng sáu chuyển thành gió rét giữa đông tháng mười hai, nàng rụt người lại sát vào lưng ghế, cảm giác như nếu Bùi Ngụ Hành biết kiếm pháp thì ghế nàng đã bị chém làm đôi rồi.
Yêu cầu mà Bùi Ngụ Hành đưa ra cho Vương Hổ rất đơn giản, chỉ là hỏi một vài thông tin mà người ngoài không biết. Hắn không ép Vương Hổ làm gì cả, nhưng Vương Hổ lại chủ động nói rằng chỉ cần Bùi Ngụ Hành cần, dù là giết người hay phóng hỏa, hắn cũng làm, chỉ mong được báo thù.
Nhi tử của Lận chủ bộ chính là kẻ thù của Vương Hổ, cũng là chướng ngại vật cho việc Bùi Ngụ Hành quản lý huyện Hàm Mãn. Hắn đáp: “Ta sẽ giúp ngươi báo thù, đừng vội.”
Vương Hổ là người bản địa của huyện Hàm Mãn, có thể cung cấp cho Bùi Ngụ Hành những tin tức mà người ngoài không thể có. Hai người hỏi đáp qua lại, Vương Hổ sau khi biết thân phận thật của Bùi Ngụ Hành thì càng thêm kính nể, tràn đầy cảm kích, không giấu giếm nửa lời.
Tuyên Nguyệt Ninh chỉ lặng lẽ đứng bên nhìn, thấy rõ Bùi Ngụ Hành cứu Vương Hổ xong lại dùng lời lẽ kích động lệ khí trong người hắn, rồi hứa hẹn giúp hắn báo thù, dễ dàng thu phục được một đại hán tử tám thước làm tay sai cho mình.
Không khỏi nghĩ, lúc trước phải chăng Bùi Ngụ Hành cũng từng tới huyện Hàm Mãn giúp đỡ Vương Hổ, nên mới thu phục được hắn. Nhìn hắn dăm ba câu đã an bài xong tâm phúc, nàng không nhịn được thở phào một hơi.
Có Vương Hổ trợ giúp, không nghi ngờ đối với Bùi Ngụ Hành đúng là chuyện tốt.
Vương Hổ thân còn mang thương, đợi người chăm sóc của hắn đến, Bùi Ngụ Hành và Tuyên Nguyệt Ninh để lại chút tiền rồi cáo từ.
Trên xe ngựa, Bùi Ngụ Hành nhắm mắt, cố gắng xua đi mùi máu tanh chưa tán hết, trong đầu liệt ra những tác dụng của Vương Hổ này. Đồng thời, hắn một lòng hai việc, nghe tiếng sột soạt đối diện từ phía Tuyên Nguyệt Ninh.
Tuyên Nguyệt Ninh đã vén màn xe lên. Lúc ấy Vương Hổ toàn thân máu me, máu còn dính trong xe chưa tan mùi, bị gió thổi qua càng làm cả khoang xe nồng nặc.
Nàng tháo túi tiền ra, sau khi giúp Vương Hổ trả tiền thuốc, túi tiền lại xẹp xuống rồi, nàng lật ngược túi, rút ra hết tiền đồng bên trong. Tuy tiếc số tiền cực khổ kiếm được, nhưng nghĩ tới Vương Hổ sẽ thành thuộc hạ của Bùi Ngụ Hành, cũng không thấy khó chịu nữa. Xem như dùng cho Bùi Ngụ Hành vậy.
Trước khi đi, nàng sợ đường dài nôn mửa, đã mua túi thơm chống ói. Giờ lấy túi thơm ra, đặt thuốc ngay chóp mũi ngửi, rồi ném vào túi tiền, sau đó thu hết tiền đồng lại.
Nàng treo cái túi tiền thơm mới ấy lên vách trái xe ngựa bên phía Bùi Ngụ Hành.
Bùi Ngụ Hành nhắm mắt, cảm nhận được Tuyên Nguyệt Ninh ghé sang rồi lại rụt về, mùi hương dược liệu lan ra, xen vào giữa mùi máu tươi, xông thẳng đến trước mặt hắn.
Đồng thời, bóng dáng nàng khắc sâu trong trí nhớ hắn, càng rõ ràng sáng ngời.
Không nhịn được đưa tay áp lên thái dương, đè xuống những suy nghĩ vừa manh nha nổi dậy trong lòng.
Thế nhưng có người lại không chịu buông tha, quan tâm lại gần: “Ngươi vẫn khó chịu sao? Hay là chúng ta xuống xe đi bộ một chút? Ta thấy cỏ bên ngoài đã úa vàng, phong cảnh cũng khá, chỉ sợ làm bẩn bộ y phục màu trắng của ngươi thôi.”
Hắn không dám mở mắt, chỉ khẽ nói một câu: “Không sao.”
“Nhưng bộ dạng ngươi đâu giống như không có chuyện gì?”
Hắn vốn chìm trong bóng tối, cuối cùng không nhịn được lòng mình, mở mắt, lấy lại ánh sáng, thì thấy gương mặt nhỏ nhắn của Tuyên Nguyệt Ninh, cách hắn chưa đầy một gang tay.
Kiềm chế nhìn nàng một lát, dư quang liếc thấy túi tiền treo bên cạnh, thần sắc trên mặt dần thả lỏng, lờ mờ mang theo nụ cười. Tuyên Nguyệt Ninh cũng phát hiện ánh mắt hắn, chợt thấy túi tiền màu đen treo bên người hắn có chút mạo phạm.
Nàng nhổm nửa người lên, định gỡ túi tiền xuống: “Khụ, cái đó… hay là ta thu lại, đổi cho ngươi cái khác.”
Hắn nhẹ nhàng ngăn nàng lại, hỏi: “Thấy túi tiền của ngươi, ta mới nhớ lúc nãy đã để ngươi bỏ tiền ra giúp Vương Hổ xem bệnh, mà chưa hỏi qua ngươi có đồng ý hay không, ngươi có giận không?”
“Ta là người keo kiệt vậy sao? Hơn nữa, là ngươi cần dùng mà!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận