“Cầu hôn?”
Bùi Ngụ Hành hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên người Tuyên Nguyệt Ninh, không hiểu sao khiến nàng trong khoảnh khắc chột dạ.
Nghĩ lại những chuyện từng trải qua, nàng nào có lòng tốt gì với Khố Địch lang quân. Sau khi phát hiện ra tâm ý của Khố Địch Úy Văn, nàng liền trừ những lần cần thiết gặp mặt, còn lại thì cố tránh mặt không gặp, hơn nữa vì áy náy trong lòng, còn từng đưa cho huynh ấy không ít lời khuyên thực dụng, đủ để giúp huynh ấy tránh được không ít đường vòng về sau.
Nàng chợt nhảy từ trên giường đất xuống, nói: “Ta đi xem, bảo huynh ấy mang đồ về.”
“Chờ đã.”
Lâu rồi không lên tiếng, Bùi Ngụ Hành lạnh mặt nói: “Nơi nào có chuyện tiểu nương tử bị cầu hôn mà tự mình đi gặp người? Muội cứ ở lại đây chờ đi.”
Không để nàng có cơ hội phản bác, hắn dẫn theo Vương Hổ ra ngoài.
Nhìn theo bóng hắn rời đi, Tuyên Nguyệt Ninh cắn môi, cuối cùng vẫn là đuổi theo.
Trong sân, mười cái rương lớn do Khố Địch Úy Văn mang đến đều đã được mở ra, bên trong chất đầy châu báu rực rỡ, gấm vóc lụa là, thứ gì cần có đều có, thậm chí có cả một rương toàn là vàng, dưới ánh mắt kinh ngạc, thán phục và mê mẩn của mọi người, tỏa ra khí tức mê người tuyệt đối.
Chỉ cần nhìn đồ vật được mang đến cũng có thể thấy được Khố Địch Úy Văn lần này thật sự dốc hết vốn lớn.
Khu vực buôn bán đã được thành lập, tuy không thể nói khiến hắn giàu có địch quốc, nhưng cũng đủ để làm cho thân gia hắn trở nên phú quý.
Trong phòng, Tuyên phu nhân đang cùng bà mối do Khố Địch Úy Văn đưa tới trò chuyện, uyển chuyển từ chối ý định muốn cưới Tuyên Nguyệt Ninh của hắn.
Bà mối vờ như không hiểu ý, bảo người mở các rương ra, lải nhải nói nếu Tuyên Nguyệt Ninh gả cho Khố Địch Úy Văn thì cả đời không phải lo gì nữa, lại hàm ý nói với Tuyên phu nhân rằng, vị Khố Địch lang quân này tuấn tú như thế, có lẽ Tuyên Nguyệt Ninh cũng có cảm tình.
Bà ta lại nói, Tuyên Nguyệt Ninh thường xuyên cải nam trang ra ngoài buôn bán, nếu nói không quen biết Khố Địch Úy Văn thì thật sự là vô lý. Lời nói có ngụ ý coi thường việc nàng theo nghiệp thương buôn, lại bảo nếu nàng gả đi, hưởng phúc không hết, có bao nhiêu nữ tử ao ước còn không được.
Tuyên phu nhân vội vàng quát bà ta ngừng nói, nữ nhi bà tự tay nuôi dạy từ nhỏ, há lại là người tùy tiện định chung thân với người ngoài à. Bà lập tức nổi giận, muốn sai người đuổi bà mối ra ngoài.
Bà mối lập tức tát miệng tạ lỗi, nha dịch thấy bà ta chỉ là một thím trung niên đang liên tục tạ lỗi, lại là do Khố Địch Úy Văn mời tới, sợ ngày sau hai nhà thành thù, trong ngoài đều không dễ xử lý, nhất thời không biết nên ra tay thế nào, mấy người đều đứng ngây ra đó.
Bùi Ngụ Hành đến rồi, chỉ liếc mắt một cái, liền vung tay áo rộng, nói: “Các ngươi đứng đực ra đó làm gì? Phu nhân nói các ngươi không nghe rõ à?”
Hắn nhẹ nhàng nói một câu, liền khiến đám nha dịch mặt trắng bệch, không nói hai lời liền lập tức áp chế bà mối kéo ra ngoài.
Tuyên phu nhân giận đến không nhẹ, nước mắt suýt nữa trào ra. Tuyên Nguyệt Ninh theo nghề buôn bán là vì điều gì? Chẳng phải là để cả nhà được sống ngày tháng khá hơn một chút sao? Bà vốn đã biết nữ tử làm thương nhân dễ bị xem thường, nhưng khi sự khinh miệt ấy được bày ra trắng trợn trước mặt, vẫn khiến bà khó chịu đến mức suýt ngất.
Bùi Ngụ Hành không lên an ủi, trái tim quặn đau từng đợt, đủ để hắn biết rằng bản thân lúc này đang trong cơn tức giận. Hắn nói: “Khố Địch lang quân đâu rồi? Muốn cưới muội muội của ta, ít nhất cũng phải gặp mặt chúng ta một lần.”
Khố Địch Úy Văn lo lắng đứng chờ bên ngoài huyện nha đã lâu, khi bà mối bị nha dịch áp giải ném ra ngoài, hắn còn chưa kịp phản ứng. Bà mối vừa nhìn thấy hắn liền hướng hắn nói xấu.
Hắn trước nay vẫn như làn gió xuân mơn man nhẹ lướt, lúc này sắc mặt liền lạnh lẽo như băng, hắn vốn nên nghĩ đến trưởng bối trong nhà làm sao chịu tìm bà mối như hắn mong muốn. Hắn chỉ đáp: “A bà, chờ ta từ nha môn ra rồi, chúng ta lại nói chuyện.”
Thấy Tuyên phu nhân và Bùi Ngụ Hành, hắn lập tức tạ lỗi, kể rõ bà mối là do trưởng bối trong nhà hắn làm chủ mang đến.
Bùi Ngụ Hành ngồi trên vị trí cao nhìn Khố Địch Úy Văn, hôm nay Khố Địch Úy Văn ăn vận chỉnh tề, bím tóc còn cuốn chỉ vàng, thả buông hai bên má, quả thật là một nam tử tuấn tú phi phàm. Bùi Ngụ Hành không phải lần đầu gặp người này, hai người cũng từng gặp mặt nói chuyện không ít lần, nhưng hôm nay là lần đầu tiên người này muốn đoạt Tuyên Nguyệt Ninh từ hắn.
“Tộc các ngươi có thói quen bài xích ngoại lai, vừa tới cửa cầu thân đã dùng đến thủ đoạn hèn hạ thế này, thì làm sao chúng ta có thể yên tâm giao Nguyệt Ninh cho ngươi được?” – Tuyên phu nhân không khách khí mà trách mắng thẳng thừng.
Khố Địch Úy Văn chân thành nói: “Là ta sai, ta cam đoan tuyệt đối không có lần sau. Ta thật lòng ái mộ Thất nương. Ở Việt Châu, ta đã muốn lấy hết can đảm đến cửa cầu thân, nhưng không ngờ mọi người lại dọn đi khỏi Việt Châu, bỏ lỡ mất một lần cơ hội. Biết nàng đang ở huyện Hàm Mãn, ta lập tức đuổi đến. Phu nhân, ta nguyện đặt nàng trong lòng, ngày sau trong hậu viện chỉ có mình nàng là nữ chủ nhân.”
Hắn mạnh dạn bày tỏ tình cảm của mình với Tuyên Nguyệt Ninh, hy vọng dùng chân tình lay động họ.
Nhưng Bùi Ngụ Hành nghe thấy hắn nhớ thương Tuyên Nguyệt Ninh lâu đến vậy, bày ra bộ dạng “quả nhiên là thế”, hắn đã sớm nhìn ra Khố Địch Úy Văn quá mức quan tâm tới Tuyên Nguyệt Ninh. Thấy mẫu thân tỏ vẻ rất vừa ý hắn, lại nghe lời cam đoan rằng hậu viện không có người khác, hắn liền hỏi: “Ngươi làm sao bảo đảm được?”
Khố Địch Úy Văn nhìn thẳng vào mắt hắn, không hề lùi bước: “Ta ái mộ Thất nương, kính trọng nàng. Cam đoan chỉ là lời nói suông, ta sẽ dùng hành động chứng minh. Thất nương thích buôn bán, sau khi thành thân ta vẫn có thể cho nàng cùng ta ra ngoài, nàng muốn đi đâu, ta liền đi theo đó mà buôn bán.”
Hắn thật sự thích Tuyên Nguyệt Ninh, Bùi Ngụ Hành và Tuyên phu nhân đều cảm nhận được. Nhưng thích thì có ích gì?
“Nàng không thích buôn bán.” – Bùi Ngụ Hành chỉ một câu liền khiến hắn không nói tiếp được các lời phía sau.
“Buôn bán chỉ là cách kiếm tiền nhanh nhất. So với nói thích buôn bán, chẳng bằng nói nàng yêu tiền – không, là yêu cảm giác an toàn mà tiền mang lại.” Ngươi ngay cả thứ nàng yêu nhất là gì còn không hiểu, lại dám mở miệng nói sẽ mang lại hạnh phúc cho nàng?
Ngoài cửa, Tuyên Nguyệt Ninh nghe thấy những lời Bùi Ngụ Hành nói, thần sắc trên mặt biến đổi vài lần, cuối cùng vẫn không nhịn được mà thả lỏng đôi môi trắng bệch đang cắn chặt, khẽ nở nụ cười.
Khố Địch Úy Văn hoảng hốt, những lời nói tốt đẹp được chuẩn bị sẵn đều quên hết. Sao có thể như vậy? Rõ ràng là hắn rất hiểu Thất nương, nàng thích lau chùi trang sức ở Văn Nhai Các, còn có quầy hàng riêng ở khu buôn bán, nhưng đúng là quầy đó cũng không thấy chủ nhân của nó xuất hiện mấy lần, luôn bỏ không ở đó.
Tấm chân tình ban đầu bị Bùi Ngụ Hành đả kích chỉ còn một nửa, nhưng hắn không cam lòng từ bỏ, liền nói: “Tộc chúng ta từ trước đến nay theo đuổi tình yêu đều mạnh mẽ thẳng thắn, ta muốn gặp Thất nương, hỏi nàng một câu. Theo quy củ tộc ta, chỉ cần cô nương đồng ý, thì ngay cả phụ mẫu cũng không thể ngăn cản.”
Huống hồ huynh cũng chỉ là ca ca của nàng, ta đã sớm hỏi qua, phụ mẫu của Thất nương đều đã qua đời, hiện tại người đang bàn chuyện hôn nhân ở đây chỉ là cô mẫu và biểu huynh. Bọn họ dựa vào đâu mà làm chủ thay Thất nương?
“Ta muốn gặp Thất nương, người ta muốn cưới là Thất nương, lẽ ra phải để nàng ra gặp ta.”
Ngoài cửa, Tuyên Nguyệt Ninh đã chuẩn bị sẵn sàng bước vào. Kiếp này của nàng chính là vì muốn báo đáp ân tình của Bùi gia mới trở lại? Giữa Khố Địch Úy Văn và Bùi gia, nàng sẽ không chút do dự chọn Bùi gia.
Một chân nàng vừa nhấc lên, liền nghe thấy trong phòng có tiếng cười lạnh vang lên, lập tức sợ hãi mà rụt chân lại.
Người đời thường nói: “Bùi tướng cười, xác chết trôi ngàn dặm, máu văng ba thước.”
Tiếng cười lạnh lùng lẫn trong giọng hắn: “Ngươi không xứng!”
Qua khe cửa, nàng nhìn thấy Bùi Ngụ Hành đã bước tới sát bên cạnh Khố Địch Úy Văn.
Khố Địch Úy Văn giận dữ nói: “Bùi Huyện lệnh, dù cho ngài là huyện lệnh, hôn sự của Thất nương cũng không phải chuyện ngài có thể cản trở! Tình cảm của ta đối với Thất nương, trời cao có thể chứng giám! Ta bây giờ có thể phát lời thề độc!”
Khố Địch Úy Văn tức giận, thì lửa giận trong lòng Bùi Ngụ Hành càng bốc lên dữ dội, dữ dội đến mức tim hắn đau quặn từng đợt, hận không thể lập tức ngất đi. Hắn mặc một thân áo dài trắng bạc, tay áo rộng phất phơ, nhìn như một bậc quân tử, nhưng đôi môi đỏ khẽ nhếch đầy khinh thường kia lại làm tan đi khí chất cao cao tại thượng, trở nên phù hoa xa xỉ.
Hắn nói: “Ta không tin.”
Không tin ngươi sẽ cả đời đối xử tốt với Tuyên Nguyệt Ninh. Khi ngươi phát hiện dòng họ bên ngoại của nàng không giúp ích được gì mà trái lại còn trở thành gánh nặng, khi ngươi phát hiện nàng có vẻ ngoài trấn tĩnh, nhưng kỳ thực là do nàng đang cố gắng chịu đựng áp lực; khi ngươi phát hiện nàng không phải người của Tuyên gia, mà là người thuộc tộc Trịnh thị...
Tham lam, dục vọng luôn đi chung với nhau như hình với bóng. Một khi thứ tình yêu mờ ảo như ánh trăng kia tan biến gần hết, đến lúc đó nàng sẽ ra sao?
Nhìn bóng dáng đang lén nghe ngoài cửa, hắn kề sát tai Khố Địch Úy Văn, dùng giọng chỉ có hai người mới nghe được, nói: “Nam nhân trên đời đều vẩn đục, ngoài ta ra, ta không tin bất kỳ kẻ nào khác, cho nên—không được.”
Bao nhiêu áp lực, bao nhiêu đè nén, vào khoảnh khắc này, tiếng nói vẫn luôn văng vẳng bên tai hắn — rằng Tuyên Nguyệt Ninh là muội muội của hắn, hắn nên tìm một người tốt, đừng để bệnh của mình làm liên lụy đến nàng — tất cả đều vỡ nát.
Nàng vốn không phải người của Tuyên gia, sao có thể xem là muội muội của hắn được?
Hắn ái nàng, vì sao phải đem nàng gả cho người khác? Đã nhìn rõ tâm ý trong lòng, hắn ái nàng!
Ngoài hắn ra, người khác thì sao có thể tin? Làm sao biết sau khi họ biết thân thế nàng, có hay không lợi dụng nàng, đẩy nàng xuống vực sâu?
Tại sao hắn không thể cưới nàng?
Vì nàng, hắn nguyện uống hết thuốc đắng, kéo dài sinh mệnh nơi thân xác này.
Tình cảm bị phong tỏa bấy lâu nay phá tan gông xiềng, một gương mặt đầy dữ tợn khác của hắn mà không ai biết đến đã phơi bày ra tới, giống như sự cố chấp không ngừng của hắn trong việc lật lại bản án cho phụ thân.
Nếu hắn đã ái một người, dù có tan xương nát thịt, cũng muốn giữ nàng lại bên cạnh mình.
Khố Địch Úy Văn thì sao, cho dù là vương tử hoàng tôn thì thế nào? Hắn — Bùi Ngụ Hành — cũng không cho phép mang nàng đi!
Khố Địch Úy Văn đột nhiên ngẩng đầu, như không thể tin nổi những lời mình vừa nghe thấy. Không, chẳng phải hắn đã sớm có nghi ngờ, nên mới lo lắng mang theo sính lễ mà đến à.
So với Bùi Ngụ Hành, bản thân hắn dường như hoàn toàn không có phần thắng.
Bùi Ngụ Hành lùi lại một bước, nói: “Khố Địch lang quân, xin lỗi.”
Tuyên phu nhân hồ nghi liếc nhìn Bùi Ngụ Hành một cái, lúc này mới bước ra hòa giải trong lúc hai bên đang giằng co: “Khố Địch lang quân tất nhiên là một người xuất sắc, chỉ tiếc là Nguyệt Ninh nhà ta không có phúc phần. Mong lang quân thu hồi sính lễ, chuyện hôn sự này, nhà ta không thể nhận lời.”
Khố Địch Úy Văn mấp máy môi, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Bùi Ngụ Hành, trong lòng run rẩy, chỉ nói: “Ta sẽ không từ bỏ.”
Ra đến cửa, không tránh kịp, liền đụng mặt với Tuyên Nguyệt Ninh. Nàng từ từ quỳ gối xuống trước mặt hắn hành lễ, nhẹ nhàng nói lời xin lỗi: “Lang quân, xin lỗi.”
Lời từ chối chẳng khác gì với lý do mà Bùi Ngụ Hành đã nói trước đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=86]
Trong mắt Khố Địch Úy Văn đầy vẻ đau lòng, hối hận vì sao khi ở Việt Châu lại không sớm đến cầu thân, chua xót hỏi: “Thất nương… nàng từng có chút nào cảm mến ta chăng?”
Trên mặt nàng lộ ra vẻ khó xử, hắn vội phất tay: “Không cần nói đâu Thất nương… ta… ta còn có cơ hội không?”
“Lang quân…”
Đôi mắt xanh lục như phỉ thúy lấp lánh nước mắt, hắn biết rõ đại thế đã mất, bèn thật sâu khắc ghi bóng dáng nàng vào tận trong tim: “Thất nương, vậy thì… từ biệt tại đây.”
“Lang quân, bảo trọng.”
Các nha dịch giúp đỡ mang mười cái rương ra ngoài, Khố Địch Úy Văn dẫn theo người của mình cùng rương sính lễ rời đi. Dân chúng đang tụ tập trên các lầu cao quanh nha môn thấy rương bị đưa ra ngoài, ai nấy đều thở phào, nói rằng Thất lang làm sao có thể đồng ý được chứ.
Khố Địch Úy Văn từng bước nặng nề về nhà, giọng nói, dáng vẻ, nét mặt của Tuyên Nguyệt Ninh cứ lần lượt hiện ra trong đầu hắn: nàng tươi cười lúc lau cây trâm vàng trong tiệm, nàng cúi đầu chuyên tâm vẽ tranh, nàng gọi hắn là “lang quân”...
Đang thất thần, hắn đụng phải một người đi đối diện, vô thức thốt lên: “Xin lỗi.”
Lại là “xin lỗi”… Hắn không muốn nói lời xin lỗi nữa. Vì sao hắn phải xin lỗi? Thất nương ngay cả một cơ hội cũng không cho hắn.
Người bị đụng vào xoa ngực, xoay mặt sang phía hắn, ánh mắt sắc lạnh, lúc lướt qua vai liền lạnh lùng nói: “Lang quân cần gì uể oải như thế? Còn chưa hiểu ra à? Người ngươi cầu thân – Thất nương – chính là người mang thân phận quan nhân. Là Bùi gia vì giữ thể diện cho ngươi nên mới không trực tiếp nói thẳng. Một thương nhân như ngươi mà còn vọng tưởng cưới nàng, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
Khố Địch Úy Văn trong lòng chấn động dữ dội, vội vàng xoay người lại, chỉ thấy bóng dáng người áo đen kia đã lẫn mất trong đám đông.
Cùng lúc đó, từ khi tới huyện Hàm Mãn đến giờ vẫn luôn cảm thấy cả người không khỏe, Tiêu Tử Ngang tâm trạng sung sướng mà đi về phía khách điếm. Nếu đã giấu thân phận, hắn cũng không còn giữ vẻ lạnh lùng trước mặt người ngoài, liền dặn tiểu đồng đi theo: “Đi, theo dõi chặt huyện nha.”
Không bao lâu sau, tiểu đồng vội vã trở về: “Lang quân, Bùi Huyện lệnh bị bệnh, đã mời không ít đại phu.”
Tiêu Tử Ngang cầm chén rượu uống cạn, cười nhạt: “Bùi Thuần Nguyên a, Bùi Thuần Nguyên, anh hùng quả thật khó qua ải mỹ nhân. Thu dọn xe ngựa, chúng ta đến thăm Lâm Châu trường một chút, xem hắn có còn muốn ở lại cái ghế này thêm vài năm nữa không. Đúng rồi, đi vòng qua huyện nha, để ta xem náo nhiệt trước đã.”
Trước cửa huyện nha tụ tập rất nhiều bá tánh lo lắng, họ hỏi nha dịch: “Bùi Huyện lệnh rốt cuộc làm sao vậy? Bệnh có nghiêm trọng không?”
Người đến càng lúc càng đông, không ít người mang theo cả gà mái già nhà mình, định nhét cho nha dịch. Tất cả nha dịch bị họ ép buộc đến mặt mũi đỏ bừng.
Thường ngày, ở cửa huyện nha còn chẳng có lấy một con ruồi, nhưng từ khi Bùi Ngụ Hành về làm huyện lệnh, đem Lận Tế An và Lận Chủ Bộ đều bắt nhốt, giành được lòng dân, lại còn làm ra không ít việc có lợi cho dân, nên cửa huyện nha lúc nào cũng có người tụ tập.
Nhiều nhất là các hàng quán bán đồ ăn, bọn họ đều hy vọng khi Bùi Huyện lệnh xuất hiện, có thể ăn một miếng đồ ăn mình làm. Nhưng đáng tiếc là huyện lệnh trong nhà đã có nữ đầu bếp, họ không có cơ hội đó. Giờ Bùi Huyện lệnh lâm bệnh, họ đương nhiên muốn mang chút đồ đến.
Bên ngoài náo nhiệt khiến Tuyên phu nhân phải ra mặt. Bà xử lý những việc này rất quen tay, bởi ở Việt Châu, nhi tử của bà cũng từng được dân chúng yêu mến như thế. Nhưng lần này Bùi Ngụ Hành phát bệnh, bệnh lại tới đột ngột, khiến mắt bà đỏ hoe, bảo nha dịch nhận chút lễ vật rồi cho bá tánh giải tán đi.
Bà chỉ nói Bùi Ngụ Hành cần yên tĩnh, thế là mọi người liền không nói thêm lời nào, lặng lẽ đưa đồ vật trong tay ra, sau đó lo lắng nhìn vào trong huyện nha.
Tiêu Tử Ngang ngồi trong xe ngựa, vén màn nhìn ra ngoài, lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ, khi đi ngang qua huyện nha Hàm Mãn, phát hiện Bùi Huyện lệnh nhận đồ của dân chúng.”
Bên kia, sau khi xử lý mọi chuyện xong, Tuyên phu nhân vội vàng quay về hậu viện. Tuyên Nguyệt Ninh đang hỏi đại phu: “Huynh ấy thế nào rồi? Bình thường huynh ấy không rời thuốc, mỗi thang thuốc đều đích thân uống, sao lần này lại đột nhiên phát bệnh?”
Bùi Ngụ Hành nhắm chặt mắt, đang nằm trên giường đất vừa được Tuyên Nguyệt Ninh trải mới hôm nay. Lúc này giường đất đã hâm nóng, dưới lớp chăn, cả người hắn lẽ ra phải đổ mồ hôi.
Nhưng da dẻ hắn tái nhợt, đừng nói gì đến mồ hôi, vừa đưa tay chạm vào đã thấy cả người lạnh toát.
Khi ấy tiễn Khố Địch Úy Văn đi, nàng thấy huynh ấy chưa kịp nói với nàng một lời, chỉ là ánh mắt nhìn nàng có phần kỳ lạ, rồi ngay sau đó liền ngã lăn ra trước mặt nàng.
Nàng hoảng sợ đến mức chẳng còn nghĩ được gì đến việc mình vừa bị cầu hôn, lập tức vội vàng gọi đại phu trong huyện nha đến bắt mạch.
Màu môi đỏ tươi bị tẩy đi, để lộ ra bên trong là sắc tím bầm nơi môi, nhìn mà thắt lòng, nàng hối hận vì đã không sớm chú ý, huynh ấy mệt nhọc như thế, nàng lẽ ra nên quan tâm huynh ấy nhiều hơn một chút.
Suốt ngày nàng chỉ lo nghĩ chuyện khoai lang, lo kiếm tiền. Huynh ấy từ Lạc Dương đến huyện Hàm Mãn đã hơn nửa năm vẫn chưa từng phát bệnh, vậy mà nàng lại không nhận ra có điều gì bất thường.
Nhìn huynh ấy nằm trên giường đất, nàng đưa tay lau nước mắt, lòng tràn đầy hối hận.
Hai đứa nhỏ cũng nghe tin huynh trưởng phát bệnh, liền cởi giày bò lên giường đất, nằm bên cạnh Bùi Ngụ Hành.
Tuyên phu nhân quay về, vội vàng bảo bọn nhỏ rời đi, nhưng hai đứa nhỏ trong lòng sợ hãi, lắc đầu không chịu, Bùi Cảnh Ký lắp bắp nói: “Mẫu thân… con… tụi con muốn ở lại với a huynh, bằng không huynh ấy sẽ cô đơn lắm.”
Nàng quay đầu, cố nén nước mắt, bên kia bốn năm vị đại phu cùng vị đại phu vẫn luôn chăm lo sức khỏe cho Bùi Ngụ Hành trao đổi, nhanh chóng chẩn ra phương thuốc.
Trong nhà có người bệnh, mấy vị thuốc cần thiết đều để sẵn một phần ở huyện nha, phương thuốc được giao cho Vương Hổ, bảo hắn nhanh chóng đem đi nấu.
Một bát thuốc rót xuống, thấy khí sắc hắn có chuyển biến tốt hơn, mọi người mới dám thở phào nhẹ nhõm. Tuyên Nguyệt Ninh đích thân tiễn các vị đại phu được mời tới ra về, còn tự tay trao cho mỗi người một bao lì xì đỏ thật dày.
Sau đó mới nghe vị đại phu vẫn luôn ở huyện nha chăm sóc thân thể cho Bùi Ngụ Hành giải thích: “Bùi Huyện lệnh đây là vì tức giận quá độ mà ảnh hưởng đến tim, lại thêm mấy ngày nay lao lực nhiều quá, mới phát bệnh. Về sau cần phải hết sức chú ý điều dưỡng.”
Sau đó mọi người lục tục ăn qua loa mấy cái bánh hồ Vương Hổ cố ý mua từ bên ngoài về, Tuyên phu nhân lại bước ra cửa huyện nha nói với dân chúng bên ngoài rằng Bùi Ngụ Hành không sao, dịu dàng khuyên giải họ tản đi.
Bùi Cảnh Ký và Bùi Cảnh Chiêu còn nhỏ, sức lực không nhiều, hai đứa nằm bên cạnh Bùi Ngụ Hành, đã bắt đầu mơ màng buồn ngủ.
Tuyên phu nhân giúp Bùi Ngụ Hành đắp lại góc chăn cho ngay ngắn, lúc này mới kéo Tuyên Nguyệt Ninh ngồi xuống mép giường đất, nói: “Hôm nay bận rộn một hồi, mẫu thân vốn muốn cùng con tâm sự một chút. Khố Địch lang quân, con nghĩ thế nào?”
Tuyên Nguyệt Ninh bị chuyện Bùi Ngụ Hành dọa cho đến tim đập loạn, giờ còn đâu tâm trí để xấu hổ nữa, liền nói: “Mẫu thân, con đã sớm nói với nương khi ở Việt Châu rồi, con không có tình ý gì với Khố Địch lang quân cả.”
Khố Địch Úy Văn là một thương nhân có nghĩa khí, lúc ban đầu tiếp cận huynh ấy, nàng cũng chỉ nghĩ giữ quan hệ tốt, nghĩ rằng huynh ấy ăn thịt, mình ăn canh là được rồi, ai ngờ huynh ấy lại động lòng với nàng.
Khiến nàng sau đó lại càng muốn giữ khoảng cách. Nhìn huynh ấy mỗi ngày càng giàu có hơn, bảo nàng không ganh tị thì là giả.
“Mẫu thân, đời này của Nguyệt Ninh, chỉ ở lại Bùi gia, không đi đâu cả. Trời không còn sớm, nương cứ dẫn Ký nhi và Chiêu nhi về nghỉ trước, để con canh chừng a huynh.”
Tuyên phu nhân vỗ tay nàng một cái, rồi gọi hai tỳ nữ đến, nói họ ôm hai đứa nhỏ về phòng. Lúc này mới hỏi: “Nguyệt Ninh, con có trách nương không? Là Bùi gia liên lụy con, khiến con phải đi ra ngoài buôn bán …”
“Mẫu thân!” Tuyên Nguyệt Ninh ngắt lời, “Nếu không có nương, con đã sớm chết đói rồi! Nương nói mấy lời đó làm gì, chẳng lẽ con không phải người trong nhà này?”
Tuyên phu nhân vuốt mặt nàng, dịu giọng nói: “Là nương suy nghĩ nhiều rồi. Nương đi nghỉ một lát, sau đó sẽ quay lại thay cho con.”
“Vâng, nương cứ nghỉ đi, đến lúc con mệt, sẽ gọi nương.”
Đêm nay là lúc bệnh của Bùi Ngụ Hành nguy hiểm nhất, bên người không thể không có người trông coi. Mà huynh ấy lại là người không thích bị người khác đụng chạm, chỉ có người trong nhà mới tiện chăm sóc.
Tuyên Nguyệt Ninh dọn một chiếc ghế nhỏ lại gần, trong phòng đã đặt chậu than nên không lạnh.
Ngoài tiếng củi cháy tí tách, ngay cả hơi thở của huynh ấy cũng yếu đến mức hầu như không nghe thấy, cả gian phòng yên tĩnh đến lạ thường. Lúc này nàng mới có tâm trí hồi tưởng lại đủ chuyện đã xảy ra hôm nay.
Nhớ tới đại phu nói Bùi Ngụ Hành vì phẫn nộ quá độ mà dẫn đến phát bệnh tim, nàng không khỏi hoài nghi — có phải là vì nàng không?
Vì Khố Địch Úy Văn đến cầu hôn, nên huynh ấy tức giận?
Nhưng sao có thể được chứ? Huynh ấy là người đã từng xông qua biển máu núi thây, là Bùi tướng kia mà.
Vậy mà một người như thế, giờ đây lại nằm ngay trước mặt nàng, hơi thở yếu ớt, suýt nữa đã gặp Diêm Vương.
Trút bỏ hết gánh nặng, huynh ấy nằm ở đó, mặt mày như họa, sắc tím nơi môi cũng đã có chút hồng hào, một mái tóc dài bung xoã, mềm mại đến không tưởng tượng nổi, nào còn bóng dáng góc cạnh quyết liệt như trước kia?
Trong ký ức của nàng, người này từng khí thế bức người, mọi người đều nói huynh ấy là kẻ máu lạnh giết người không chớp mắt, liều mạng xông pha vào triều làm quan, không màng sức khỏe, cố chấp lật lại bản án, vì cái chết của phụ thân mà tiêu hao tâm lực, giãy giụa trong chìm nổi.
Nàng từng sợ hãi người nam nhân nắm quyền cao kia – Bùi tướng, nhưng lại càng thương xót huynh ấy hơn. Huynh ấy vốn có thể làm một tài tử Trường An, ăn mặc lụa là gấm vóc, ngày ngày ngâm thơ, dự tiệc.
Huynh ấy phải chịu bao nhiêu khổ cực đây?
Nhìn Bùi Ngụ Hành, nét mặt nàng bỗng nhiên đông cứng, chính mình đã chống cằm ngắm huynh ấy suốt một canh giờ rồi sao?
Vì cái gì?
Trong đầu bỗng vang lên lời Trịnh Diệc Tuyết từng nói với nàng: “Ngươi biết ngươi thua ở chỗ nào không? Ngươi quá mạnh mẽ. Từ thương xót mới sinh tình cảm, thân tình cũng thế, mà tình yêu cũng vậy.”
Trịnh Diệc Tuyết là người biết khóc đúng lúc, dù đó là thủ đoạn, nhưng khiến người ta cảm thấy nàng là bất đắc dĩ.
Còn nàng không biết khóc, cố chấp cho rằng tất cả mọi thứ đều thuộc về mình, vì thế bị người ta chán ghét.
Nhưng lúc này đây, nàng lại bắt đầu thương xót Bùi Ngụ Hành.
Từ thương xót mà sinh tình cảm… Nàng nhìn về phía Bùi Ngụ Hành, ánh mắt chợt ánh lên tia do dự.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận