Gần gũi quan sát dung mạo, giữa nét mặt có thể thấy rõ dấu vết của chính ông. Sau khi bước vào Bùi gia, đây là lần đầu tiên Trịnh Diên Huy nói chuyện chính thức cùng Tuyên Nguyệt Ninh, trong lòng ông liền sinh ra một loại vui mừng vì huyết mạch có thể tiếp nối.
Ngay cả khi nói đến chuyện Trịnh Diệc Tuyết tạm thời không thể rời khỏi Trịnh phủ, tình thế của Tuyên gia cũng không giống với Trịnh gia, dù sao Trịnh gia cũng đã dưỡng dục Trịnh Diệc Tuyết mười lăm năm, cũng không nỡ để nàng ta cứ như vậy trở về Tuyên gia. Khi đàm phán chuyện này, ông cũng không còn mang dáng vẻ bề trên, khí thế ức hiếp người khác nữa.
Lại nói, phu nhân rất nhớ nữ nhi, Việt Châu xa xôi, chuyện tông tộc gia phả là việc quan trọng, cần phải bàn bạc kỹ càng hơn. Nhưng ông ta đảm bảo với Tuyên Nguyệt Ninh, Trịnh gia tuyệt đối sẽ không để tên Trịnh Diệc Tuyết còn lưu lại trong gia phả, huyết thống dòng chính không thể để bị ô uế.
Những lời ấy Tuyên Nguyệt Ninh chỉ nghe qua loa, bởi thái độ nàng cứng rắn, đã không có chuyện có thể cùng Trịnh Diệc Tuyết chung sống hòa thuận. Đã trở về Trịnh gia thì đừng hy vọng có thể an lành vô sự.
Hơn nữa kéo dài thế nào cũng không thể kéo tiếp, nàng cũng chẳng rối rắm thêm, ngay trong ngày Trịnh Diên Huy tới cửa chào hỏi, nàng liền thu dọn hành lý, theo ông ta trở về Trịnh gia.
Hành lý của nàng vô cùng ít, tổng cộng chỉ có hai bọc, chỉ cần mình nha hoàn Tuyết Đoàn được nàng mang theo là có thể xách đi. Điều này ngược lại khiến Trịnh Diên Huy hỏi nhiều một câu: “Không còn gì khác sao?”
Phải biết rằng ông ta tới đây, còn mang theo mấy chiếc xe bò, sau khi đem lễ tạ để lại cho Bùi gia, liền không có đồ nào khác.
Tuyên Nguyệt Ninh lắc đầu, bộ dáng một mực không muốn phiền toái, nào có dáng vẻ về nhà, rõ ràng chỉ giống như đi ở nhờ vậy thôi.
Bùi Ngụ Hành cùng nàng trở về Trịnh phủ, khiến mí mắt Trịnh Diên Huy giật thẳng, bởi có người Trịnh phủ ở đây, nên hai người không thể ngồi chung một cỗ xe ngựa. Nàng cũng chưa kịp hỏi huynh ấy vì sao đi theo, bởi những gì cần dặn dò, những khoản tiền cần đưa vì sợ nàng bị bắt nạt, huynh ấy đều đã lo xong xuôi cả rồi.
Tới trước cửa Trịnh phủ, huynh ấy lại không vào, ngay trước cửa liền lấy ra một phong thư, trực tiếp vượt qua Tuyên Nguyệt Ninh mà giao cho Trịnh Diên Huy.
Áo tím, đai ngọc, môi đỏ, mắt đen, hắn khẽ câu môi cười, nửa như uy hiếp mà nói: “Trong thư là thói quen sinh hoạt thường ngày của Nguyệt Ninh, chúng ta sợ nàng vào Trịnh gia sẽ không dám mở miệng, nên cố ý viết thư này.”
Nói xong, cũng không thèm nhìn sắc mặt đang dần âm trầm xuống của Trịnh Diên Huy, chỉ ghé bên tai Tuyên Nguyệt Ninh khẽ nói: “Chờ ta mấy ngày.”
Tuyên Nguyệt Ninh nhướn mày, nàng nửa điểm cũng không lo cho bản thân, nỗi tức giận vì bị ép buộc trở về Trịnh gia đã qua, trái lại có chút lo lắng cho Bùi Ngụ Hành. Nàng không kiêng dè mà dặn dò hắn: chú ý thân thể, chớ để mệt mà sinh bệnh, nếu có hơi khó chịu nhất định phải nhớ đi xem đại phu.
“Ta biết rồi, chuyện trong nhà nàng cũng không cần phải lo, ta sẽ tự xử lý.”
Sau khi hai người nói xong, Tuyên Nguyệt Ninh cuối cùng liếc nhìn Bùi Ngụ Hành một cái, đứng ở bậc thềm trước cửa Trịnh phủ, hít sâu một hơi, mặt không đổi sắc mà bước vào.
Trịnh phủ, nơi này rồi cũng sẽ có ngày nàng rời đi.
Cây cỏ một mảnh, cảnh trí Trịnh phủ so với trong trí nhớ của nàng cũng không có gì thay đổi. Một phụ nhân thong dong bước ra, đầu tiên hành lễ với Trịnh Diên Huy, sau đó chăm chú quan sát nàng, cuối cùng dừng mắt lại trên gương mặt nàng, lộ ra nụ cười không gần không xa, vừa đúng mực.
Người đó chính là thân mẫu của nàng, Lý phu nhân – vốn nổi danh biết lý hiểu lễ.
Cách biệt bao nhiêu năm, nay gặp lại chính là cốt nhục máu mủ của bà, Lý phu nhân so với Trịnh Diên Huy thì tỏ ra thân cận hơn nhiều. Dọc đường đi, vừa hỏi nàng có ăn uống đầy đủ không, lại hỏi nàng thích dạng nhà ở thế nào, còn chuẩn bị cho nàng một gian phòng, lập tức dẫn đi xem.
Thoạt nhìn thì giống như đôi mẫu thân và nữ nhi có rất nhiều chuyện để nói, thân mật mười phần, nhưng thực chất chỉ là bà hỏi một câu, Tuyên Nguyệt Ninh đáp một câu. Trái tim đã vỡ nát kia của nàng, sẽ không còn vì bọn họ mà chảy máu nữa.
Nếu nghe kỹ, sẽ thấy lời nói của Lý phu nhân đều là khuôn mẫu, hôm nay dù không phải là Tuyên Nguyệt Ninh mà là người khác, bà cũng sẽ nói như thế, làm như thế. Bởi lẽ, bà vốn là lấy việc làm tròn vai thê tử chuẩn mực của tông chủ là mục tiêu cả đời của bà.
Dập đầu kính trà, sửa miệng gọi, nàng đều nhất nhất làm đủ, kêu “Phụ thân”, “Mẫu thân” không một chút trở ngại, chỉ là trong lòng không hề để tâm.
Trịnh gia cành lá sum suê, khác với kiếp trước, Tuyên Nguyệt Ninh nay không còn phải cẩn thận nhớ kỹ từng người xuất hiện trước mặt, chỉ là nhàn nhạt khách sáo hàn huyên.
Điều này khiến những người đã chuẩn bị sẵn để nhận thân, vốn nghĩ sẽ xúc động rơi nước mắt, lại rơi vào cảnh xấu hổ phải lấy khăn lau mắt, bởi gương mặt của nữ nhi thật này cũng quá lạnh nhạt đi, khiến các bà muốn khóc cũng khóc không nổi.
Trịnh Bát lang tất nhiên hoan nghênh nàng, liền cùng phụ thân đi theo phía sau mẫu thân và nàng. Bất kể ai nhìn vào cũng đều thấy cảnh tượng một nhà bốn người hạnh phúc vô cùng.
Nhưng từ ngôn ngữ, thần thái, đến từng cử chỉ của Tuyên Nguyệt Ninh đều bộc lộ sự xa cách, khiến bất kỳ ai muốn lại gần nàng thêm một chút cũng cảm thấy khó lòng mở lời.
Trở về Trịnh gia, nàng lại có thể không vui đến vậy sao?
Con người vốn dĩ là thế, khi ngươi cứ không ngừng tiến về phía hắn thân cận, hắn lại cảm thấy ngươi chẳng là gì, thậm chí thấy ngươi phiền chán; nhưng khi ngươi không buồn để ý đến hắn, hắn lại càng bất an, hăng hái muốn đến gần.
Hiện tại, những người trong tộc Trịnh gia thấy Tuyên Nguyệt Ninh đều có tâm trạng này, đặc biệt là Trịnh Diên Huy.
Trước kia mặc cho ép buộc thế nào, mắng chửi ra sao, chung quy vẫn là cốt nhục của chính ông, đã chịu quay về Trịnh gia thì chắc hẳn nàng sẽ hồi tâm chuyển ý. Nhưng nay vừa thấy, hoàn toàn không như thế.
Tuyên Nguyệt Ninh giống như ở nhà người khác làm khách, lòng đầy cảnh giác.
Ngay cả yến hội buổi tối tổ chức để ăn mừng nàng trở về Trịnh phủ, nàng cũng chỉ ăn tượng trưng vài miếng nhỏ, thực sự không nể mặt Lý phu nhân.
Bàn tiệc này đã được chuẩn bị từ sớm, phàm là người Trịnh gia ở Lạc Dương đều có mặt, bọn họ nâng chén va ly, ngâm thơ làm phú vô cùng hứng khởi, chỉ có bàn tiệc của Tuyên Nguyệt Ninh là ai nấy tự ăn phần mình, không hề có lấy một câu giao lưu.
Nàng đặt đũa xuống, bắt đầu tìm bóng dáng Trịnh Diệc Tuyết. Lục soát hết vòng này tới vòng khác mà không thấy đâu, trong lòng không khỏi cười nhạt. Trịnh Diệc Tuyết không ra mặt, đây chẳng phải là nhường nàng thể diện sao? Trịnh gia đã chính thức thừa nhận nàng là đích nữ, chỉ chờ tới ngày tế tổ sẽ đưa tên nàng vào gia phả.
Thái độ và cách làm mạnh mẽ của nàng không phải không có hiệu quả. Kiếp trước khi nàng trở về, không hề phong quang như thế này. Bây giờ, không chỉ đánh trống khua chiêng mời nàng trở về, mà còn mời tất cả người của Trịnh tộc tới chúc mừng nàng.
Kiếp trước, Trịnh gia liều mạng che đậy chuyện thật giả đích nữ, bất quá là vội vàng tiếp nàng về nhà, sau đó cả nhà ngồi ăn một bữa cơm. Lúc đó, nàng còn thấp thỏm sợ phụ mẫu ruột sẽ ôm nàng khóc rống, nàng cũng chuẩn bị an ủi một chút, nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt đánh giá hàng hóa của hai người. Trong bữa cơm, nàng chỉ có thể yên lặng nhìn Trịnh Diệc Tuyết làm ra vẻ cả nhà hòa thuận vui vẻ.
Nàng dùng khăn tay ấn xuống khóe môi mang ý châm biếm, tất cả đã qua, còn bận tâm làm gì nữa.
Trong tiệc, một nữ nhân cố ý lấy lòng mà nói với nàng: “Tê Hà Đình Chủ ăn quá ít, có phải muốn giữ dáng mảnh mai không? Ta xem eo của Đình Chủ nhỏ đến mức một tay cũng ôm trọn, thật khiến người khác hâm mộ.”
Ngay cả Lý phu nhân, vị mẫu thân tốt của nàng, cũng nhìn lại. Nàng nhàn nhạt cười đáp: “Đa tạ phu nhân khen ngợi, nhưng không phải vậy đâu. Chỉ là những món này không hợp khẩu vị, ở nhà ta, chúng ta vẫn quen ăn thanh đạm một chút.”
Trong chốc lát, cả bàn người đều ngừng đũa, ăn cũng khó mà không ăn cũng khó.
Tuyên Nguyệt Ninh lại nói: “Xem ta, thật là lắm miệng, các vị phu nhân không cần để tâm. Trong nhà ta, thân thể huynh trưởng không khỏe, lại kén ăn, bởi vậy để thuận tiện cho huynh ấy nghỉ ngơi, chúng ta cùng ăn nhạt với huynh ấy. Những món này quá nặng khẩu vị, nếu ta ăn nhiều, chỉ sợ ban đêm phải mời đại phu tới.”
Nàng không nói thì thôi, đã nói ra thì trong bàn tiệc, từng phu nhân đều lập tức hiểu rõ. Lý phu nhân rốt cuộc đặt bao nhiêu tâm tư lên thân phận đích nữ thật này, trong lòng mọi người thầm rõ ràng. Dù bên ngoài có tô vẽ hào nhoáng cỡ nào, nhưng nội tâm chưa chắc là như vậy. Có người còn thấy thương hại cho Tuyên Nguyệt Ninh, sao lại đầu thai vào bụng của Lý phu nhân.
Nhìn dáng vẻ của nàng, chỉ có thể khen rằng quả nhiên xứng với danh hiệu Tê Hà Đình Chủ được bệ hạ đích thân ban phong, nào có chuyện như lời đồn rằng chỉ là tiểu thư thôn dã không lên nổi mặt bàn, giờ nghĩ lại, lời đồn ấy không chừng là do ai đó cố ý truyền ra ngoài.
Có vị phu nhân khéo léo, tất nhiên không muốn đắc tội Lý phu nhân, liền khéo léo nói thêm vài câu, đem không khí xoay về sôi nổi, nói đến chuyện hôn sự của nhi nữ, tự than bản thân bà chẳng biết nên xử trí thế nào, liền được các phu nhân khác phụ họa.
Rượu dần ngà say, thơ ca liên tục dâng lên, bấy giờ Cao công công mang theo phần ban thưởng của Nữ Đế đi tới, khiến mọi người trong sảnh kinh ngạc ngây người, ánh mắt đều hướng về Tuyên Nguyệt Ninh. Nữ Đế quả thực rất sủng ái nàng, ngay ngày nàng trở về Trịnh gia cũng ban cho hậu thuẫn.
Ban thưởng chính là món ăn trong cung, đồ ăn vẫn còn nóng hổi, Cao công công sai bọn tiểu thái giám đem phần lớn đều bày lên bàn của Tuyên Nguyệt Ninh.
Từ trước đến nay vốn là tâm phúc bên cạnh Nữ Đế, Cao công công tỏ ra một bộ dáng cực kỳ quen thuộc với Tuyên Nguyệt Ninh, cười ha hả cùng nàng nói chuyện: “Tê Hà Đình Chủ mau nhìn một chút, những món này chẳng phải chính là thức ăn thường ngày mà người ưa thích sao? Bùi Thiếu Khanh đi theo Thôi lão, mỗi lần gặp bệ hạ đều nhắc đến Đình Chủ, đặc biệt là Bùi Thiếu Khanh, sợ Đình Chủ bị đói mà đau dạ dày.”
Ánh mắt Tuyên Nguyệt Ninh sáng lên, nhỏ giọng nói: “Đa tạ công công nhắc nhở.”
“Bệ hạ còn chờ ta trở về phục mệnh, Tê Hà Đình Chủ, ta đi trước. Có rảnh hãy vào cung chơi, bệ hạ cùng các cung nhân trong cung đều rất nhớ người.”
Cao công công đến nhanh, đi cũng nhanh, chưa đến thời gian một chén trà nhỏ, người đã hoàn toàn lui khỏi bữa tiệc của Trịnh gia. Nếu không phải trên bàn tiệc còn bày các món ăn trong cung, thì đúng thật như là ảo giác.
Tuyên Nguyệt Ninh tiếp tục dùng bữa, một lần nữa cầm đũa lên. Các món ăn do bệ hạ ban đều là những món nàng yêu thích, mà lời nói của Cao công công cũng đã hết sức rõ ràng— đây là Bùi Ngụ Hành thay nàng cầu ân điển.
Nàng chọc nhẹ vào bát canh làm bằng bạch ngọc phỉ thúy trước mặt, nghĩ thầm: người này, mới vừa lên làm Đại Lý Tự Khanh tam phẩm, liền dám thay nàng cầu ân điển, cũng không sợ bệ hạ ghét bỏ hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=125]
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt hoàn toàn không để lộ ra.
Khẽ cắn môi, rồi giãn mặt ra cười, khiến những người len lén quan sát nàng chỉ cảm thấy cái vẻ xa cách ấy đã dần tan đi. Trước sau đối chiếu, so sánh, lại càng chứng thực: Tuyên Nguyệt Ninh quả thật không vui khi về Trịnh gia.
Gió chiều nào theo chiều ấy vốn là sở trường của những người này, lập tức nối tiếp nhau khen ngợi Tuyên Nguyệt Ninh. Lý phu nhân chỉ liếc nhìn nàng một cái, liền buông đũa trong tay.
Yến hội xong, Tuyên Nguyệt Ninh theo Lý phu nhân đi đến chỗ ở. Nhìn thấy lối đi dẫn tới nơi đó, nàng không khỏi ngầm quan sát chính mẫu thân của nàng. Quả nhiên giống hệt như kiếp trước, ở tại viện Hành Vu Hương, thật đúng là phù hợp với tính cách “giữ quy củ” của mẫu thân.
Chỉ là, nàng không muốn ở nơi đó.
Đến nơi, nàng làm như khó hiểu mà hỏi: “Sao vẫn chưa gặp qua Thập Nhất nương, không biết nàng ta ở đâu?”
Trịnh Diệc Tuyết đương nhiên ở tại viện U Tuyết của nàng ta, liền kề sát viện của Lý phu nhân, còn viện Hành Vu Hương này thì cách xa hơn một chút.
Lý phu nhân hỏi lại: “Hôm nay thân thể của Thập Nhất nương không khỏe, đang nghỉ ngơi trong viện của nàng. Con không thích viện này à?”
Phía sau, Tuyết Đoàn khẽ kéo vạt áo nàng, nhưng nàng coi như không hay biết, chỉ cười đáp: “Mẫu thân thật sự tuệ nhãn như đuốc, quả thật con không thích sân này.”
Lý phu nhân bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu, xung quanh bọn nô tỳ cúi thấp đầu, hận không thể coi như chưa nghe thấy gì.
“Vậy con muốn ở nơi nào?”
Trước kia, tiểu Tuyên Nguyệt Ninh lần đầu vào Trịnh phủ, nào dám đưa ra ý kiến, chỉ như chim cút nhỏ chờ mẫu thân phân phó. Nhưng nay nàng đã trưởng thành, kiến thức nhiều, khí thế của Lý phu nhân không còn áp được nàng.
Nàng dùng lễ nghi chuẩn mực nhất để đứng thẳng, trả lời: “Con không thích Hành Vu Hương, nên không muốn ở đây. Con hỏi Thập Nhất nương ở đâu, là muốn cho mẫu thân biết, Thập Nhất nương ở viện nào, có lại ở sát viện Hành Vu Hương này không, và như vậy có ổn không? Trước khi trở về, con đã nói với phụ thân, con không thích Thập Nhất nương, nên cũng không muốn ở quá gần nàng ta.”
Lời nói này quả thật lộ liễu, biểu đạt rõ ràng sự chán ghét với Trịnh Diệc Tuyết.
Lý phu nhân hơi nhướn mí mắt, như thể lần đầu mới nhận ra nữ nhi của bà, đáp: “Viện này và viện kia tất nhiên đều có chỗ riêng. Nếu con không thích, ta sẽ đổi cho con.”
“Nhưng đừng chỉ đổi cho con,” nàng không chịu buông tha, “nghe ý mẫu thân, Thập Nhất nương vẫn ở viện cũ, theo lý mà nói cũng nên đổi đi chứ? Dù sao nàng ta cũng không phải đích nữ của Trịnh gia, như vậy là không hợp quy củ.”
Ánh mắt nàng đạm mạc, trước kia nàng suýt ép Trịnh Diệc Tuyết phải ra khỏi Trịnh gia, nay lại được Nữ Đế đích thân ban món ăn, rõ ràng có sự che chở. Một khi viện này không đổi, nàng lập tức có thể bỏ đi khỏi Trịnh phủ.
Lý phu nhân vốn đặt nặng quy củ, nghiêm khắc với bản thân, lại càng nghiêm khắc với người khác. Nay lấy quy củ để đối phó bà, quả thật thích hợp nhất.
Quả nhiên, Lý phu nhân nói: “Đừng nói mãi chuyện Trịnh gia đích nữ. Đây cũng là nhà con, lời con nói có lý. Ngày mai ta sẽ bảo Thập Nhất nương đổi viện. Con hãy theo ta đi một vòng, chính con chọn lấy một nơi để ở đi.”
“Kia, đa tạ mẫu thân.”
Tất cả nô tỳ đều thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ đi theo sau hai người. Tuyết Đoàn thì sợ đến mức tim như muốn rớt ra, tay chân luống cuống chẳng biết đặt đâu.
Trời dần ngả tối, bọn nô tỳ đã thắp đèn lồng. Cuối cùng Tuyên Nguyệt Ninh cũng đi tới trước sân mà mình muốn.
“Đây là viện Mẫu Đơn, hơi hẻo lánh một chút, nhưng thắng ở chỗ thanh u.”
Chờ Lý phu nhân giới thiệu xong, Tuyên Nguyệt Ninh liền nói: “Mẫu thân, con thích viện này.”
“Vậy thì con hãy ở viện này. Người đâu, thu dọn viện cho nương tử ở.”
“Dạ.”
Trong lúc bọn họ bận rộn thu dọn, Tuyên Nguyệt Ninh bảo lấy một chiếc đèn lồng cho Tuyết Đoàn dẫn theo, quen đường dẫn nàng vòng quanh viện. Viện này gọi là Mẫu Đơn, bởi trong sân trồng đầy từng cụm mẫu đơn.
Khoảng cách xa hẳn với chỗ ở của Lý phu nhân và Trịnh Diệc Tuyết, tuyệt đối sẽ không có tình huống đi trên đường mà vô tình chạm mặt. Quan trọng nhất, cửa sau cách viện không xa, nếu muốn ra ngoài thì vô cùng tiện lợi.
Mọi người đều bận rộn thu dọn, chỉ mong xong việc là lập tức rời đi. Tuyết Đoàn thấy quanh không có người, liền ghé sát Tuyên Nguyệt Ninh khuyên nhủ: “Thất nương, chúng ta vừa tới Trịnh gia, sao người đã nói không thích viện kia? Vẫn là nên cẩn trọng thì tốt hơn.”
Nàng đáp: “Ngươi cũng biết ăn nói đó, còn cẩn trọng nữa chứ, chẳng lẽ ngươi muốn ta cụp đuôi mà sống à?”
Tuyết Đoàn dậm chân, không chịu: “Thất nương! Ta là vì ai chứ?”
Trên mặt Tuyên Nguyệt Ninh ngay cả chút tươi cười cũng không buồn duy trì, vô cảm nói: “Tự nhiên ta muốn cho bản thân thoải mái. Còn bọn họ thế nào, liên quan gì tới ta? Ta lại không phải tới đây để chịu tội.”
“Kia, vạn nhất bị ghét bỏ thì sao? Vừa rồi trong yến hội có nhiều người của tộc Trịnh gia như thế, ai nấy đều nói thế gia đại tộc vòng vo lòng vòng, chúng ta sơ suất bị tính kế thì biết làm sao?”
“Ngươi xem kịch nhiều quá rồi. Nhà nào mà mỗi người chẳng ở sân riêng, rảnh rỗi mà đi tìm ta gây phiền phức, bọn họ cũng dám sao.”
Hiện tại nàng là nghĩa nữ của bệ hạ, liền nói với Tuyết Đoàn: “Cùng lắm thì ta vẫn có thể dẫn ngươi về phủ Đình Chủ ở.”
Bệ hạ ban cho nàng hai ma ma, nàng đều giữ lại tại phủ Đình Chủ. Lần này nàng một mình trở về Trịnh gia, vốn cũng định thường xuyên lui tới phủ Đình Chủ để ở.
“Nào có chuyện vừa tới đã quay lại phủ Đình Chủ.” Tuyết Đoàn lẩm bẩm.
Nô bộc Trịnh gia tay chân lanh lẹ, rất nhanh đã thu dọn viện sạch sẽ, đồ đạc bên trong cũng được bày biện đầy đủ. Về việc quản lý nội trạch, Tuyên Nguyệt Ninh luôn thầm bội phục Lý phu nhân, có thể quản lý trên dưới nghiêm như sắt thép.
Lý phu nhân lại ngồi với nàng một lát, Tuyên Nguyệt Ninh bèn chọn vài chuyện thú vị mà kể, những khổ sự ở Việt Châu từ miệng nàng nói ra liền chẳng thấy khổ, trái lại còn phảng phất vị ngọt.
Nàng thật sự không nhớ rõ kiếp trước lúc mới tới Trịnh phủ đã từng nói chuyện gì với Lý phu nhân. Hình như khi ấy bản thân còn khóc một trận, tựa như chịu bao nhiêu ủy khuất, lại cầu Lý phu nhân giúp đỡ Bùi Ngụ Hành. Nay cảnh đời đã đổi, chuyện từng cho là to lớn, hiện tại cũng thấy chỉ là việc thường.
Nhưng càng nói nhẹ nhàng hời hợt, lại càng để người nghe cảm nhận được đủ loại gian khổ trong lời kể, điều này so với hai giọt nước mắt còn khiến người ta thương xót hơn.
Lý phu nhân lại hỏi nàng về Tứ thư Ngũ kinh, cầm kỳ thư họa nàng đã học những gì. Ở thế gia đại tộc, tiểu nương tử nào cũng phải học giống nam tử, nhưng trọng điểm là học cách quản lý gia đình. Đợi nàng quen sinh hoạt trong Trịnh gia, liền phải theo mẫu thân học quản sự.
Tuyên Nguyệt Ninh tự nhiên không từ chối, có người chịu dạy, nàng cứ học là được.
Lúc gần đi, Lý phu nhân còn chủ động nói ban ngày hãy qua viện bà ngồi một lúc, lại muốn chọn tám ma ma lớn tuổi, sáu nô tỳ, trong đó bốn người chuyên quét tước và theo hầu, đều phân vào viện của nàng. Tuyên Nguyệt Ninh đều đồng ý, chỉ nói: vào viện của nàng thì phải nghe lời nàng, không quan trọng bọn họ xuất thân thế nào.
Có một nha hoàn xinh đẹp bưng nước đến rửa mặt cho nàng, liền bị nàng từ chối: “Về sau, nếu ta không phân phó, các ngươi không được vào phòng ta. Có việc thì tìm Tuyết Đoàn.”
Tuyết Đoàn theo Tuyên Nguyệt Ninh chăm sóc Hạo Nguyệt Phường, cũng đã từng trải việc đời, so với những nô tỳ vốn chỉ được nuôi dưỡng trong phủ để hầu hạ người khác thì mạnh hơn gấp trăm lần.
Khi nàng sắp xếp chỗ ở cho bọn nô tỳ và phân phối công việc, có một lão ma ma lớn tuổi tưởng rằng có thể chèn ép nàng. Nhưng nàng lại cơ trí, trực tiếp bẩm báo lên Tuyên Nguyệt Ninh.
Lão ma ma kia bày trò, nói đây là quy củ của Trịnh gia.
Tuyên Nguyệt Ninh sai Tuyết Đoàn gỡ bỏ búi tóc của bà ta, chờ đến khi ma ma kia quỳ không nổi nữa mới hỏi một câu: “Ngươi tuân theo quy củ của ai?”
“Tất nhiên là quy củ của Trịnh gia.”
“Ta còn tưởng rằng là quy củ của chính ngươi. Sao? Tuyết Đoàn sai sử không được ngươi, đúng không?”
Ma ma kia vốn là nô tỳ có uy tín danh dự trong Trịnh phủ, lập tức nói: “Nô tỳ không dám.”
Đợi Tuyết Đoàn sơ lại mái tóc dài cho bà ta, nàng mới đứng dậy nói: “Tuyết Đoàn, ngươi đi tìm hai nha đầu bất kỳ, đưa bà ta trả về lại chỗ mẫu thân, nói rõ là nô tỳ này không nghe lời ta, ta không cần. Nếu còn có nha đầu nào không vui, thì cùng nhau đưa đi hết.”
“Dạ.”
“Nương tử?” Lão ma ma kia căn bản không ngờ nàng lại ra tay như vậy. Một tiểu nương tử vừa mới vào Trịnh gia, căn cơ chưa vững, lẽ ra phải nhờ cậy vào những người lâu năm như bà ta, thế mà lại muốn đưa trả về?
Tuyên Nguyệt Ninh liếc nhìn, cười lạnh: “Đi ra ngoài, đừng quấy rầy ta ngủ.”
Bởi vì nàng vốn chẳng thèm để ý, nên cũng không có tâm tư xử lý những chuyện vặt vãnh trong Trịnh gia. Bỏ công sức, cân não chỉ để được Trịnh gia tán thành à? Đi lấy lòng những hạng người kia, chi bằng dành thời gian ấy để quan tâm sức khỏe của Bùi Ngụ Hành, hay đi xem đoạn đường nào tốt để khai mở Hạo Nguyệt Phường còn hơn.
Thời gian, đâu đáng phí vào đây.
Kẻ nào không nghe lời thì thay người khác là được. Dù sao nàng vốn chỉ có một mình, trước kia tự mình chăm sóc chính mình cũng đâu có chết đói, lẽ nào nàng lại không sống nổi vì thiếu một nô tỳ?
Tuyết Đoàn lúc trở về thì sợ đến mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch. Khi ấy Tuyên Nguyệt Ninh đã mơ mơ màng màng muốn ngủ, nghe thấy động tĩnh liền hỏi một câu: “Đã về rồi?”
“Thất nương, Trịnh phu nhân cho người đánh bà ta mười đại bản rồi bán đi. Lúc ta đi, Thập Nhất nương tử còn ra mặt cầu tình cho bà ta.” Nói rồi nàng lại nhỏ giọng thêm: “Chỉ là nhân cơ hội nói xấu Thất nương thôi.”
“Ừm.” Tuyên Nguyệt Ninh mở mắt: “Cũng là thường tình thôi. Ngươi nhớ kỹ, ở Trịnh gia phải cẩn trọng lời nói, Tuyết Đoàn. Câu cuối cùng vừa rồi, ta không muốn nghe lại từ miệng ngươi nữa. Đừng để ánh mắt chỉ giới hạn trong chuyện hậu trạch này. Ngươi nên nghĩ đi, sau khi Hạo Nguyệt Phường khai trương, ngươi muốn ở lại bên cạnh ta, hay là đi quản lý cửa hàng?”
Trong bóng đêm, Tuyết Đoàn từ gian bên sờ soạng bò lên giường, dứt khoát khẳng định: “Đương nhiên là muốn ở bên cạnh Thất nương rồi, còn cần gì phải nghĩ nữa.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận