Thân phận chưa biết, chỉ biết vị quý nhân ấy quyền thế ngập trời, nên hiện giờ cũng không gây ảnh hưởng gì đến việc lớn nhỏ trong Bùi gia.
Bùi Ngụ Hành sắp quay lại Châu Học, cả nhà liền vội vàng chuẩn bị đồ đạc cho hắn. Tuyên Nguyệt Ninh thất thần, chẳng mấy chốc đã bị hắn phát hiện ra, hỏi ra mới biết nàng đang lo lắng gì, bèn trấn an nàng rằng vị quý nhân đó không phải người của Bùi nhị gia ở Lạc Dương.
Bọn họ có cớ để hãm hại phụ thân hắn, nhưng nếu đến Việt Châu để tự mình ra tay với nhà hắn, thì có khác gì phạm tội ra tay với tộc nhân? Họ sẽ không làm ra chuyện như thế.
Tuyên Nguyệt Ninh đem điều này ghi nhớ, thầm đoán là vị quý nhân nào chẳng ngại vất vả từ Lạc Dương tới Việt Châu?
Nhưng vạn lần không ngờ, nàng lại gặp vị quý nhân ấy nhanh như vậy.
Đây là con đường nhất định phải đi qua nếu muốn tới Châu Học. Đông đảo học sinh đã đến từ sớm, cách ngày phải đi Lạc Dương dự thi chỉ còn chưa đầy ba tháng, thả lỏng được mấy ngày rồi, giờ là lúc họ vùi đầu vào khổ luyện đèn sách.
Đoạn đường núi hẹp quanh co, chỉ còn lại hai người là Tuyên Nguyệt Ninh và Bùi Ngụ Hành ngồi trên chiếc xe bò chậm rì rì đi về phía trước.
Con đường phủ đầy tuyết, người đi nhiều thì dễ trượt chân. Tuyên Nguyệt Ninh sợ Bùi Ngụ Hành bị thương vào thời điểm then chốt này, nói gì cũng không cho hắn tự đi bộ lên núi, thuê hẳn một chiếc xe bò, vừa đưa hai người đi vừa chở thêm quần áo chuẩn bị cho hắn.
Nhưng dù đã có xe bò, Tuyên Nguyệt Ninh vẫn bị lạnh đến tay chân tê cứng, trong tay nắm chặt lò sưởi tay mà Bùi Ngụ Hành nhét vào, nhưng vẫn không nhịn được rùng mình co rúm.
Mùa đông Việt Châu thật sự quá lạnh, đặc biệt là ở trên núi lại càng lạnh, nàng còn đang muốn hồi tưởng lại những ngày tháng sống nương tựa cùng Bùi Ngụ Hành kiếp trước, không biết họ đã dùng cách gì mà chịu đựng được mùa đông đó.
Thân thể Bùi Ngụ Hành vốn đã quen với lạnh, thích ứng với khí hậu này rất tốt. Thấy nàng bị lạnh đến trắng bệch cả mặt, hắn chủ động cởi áo choàng khoác lên người nàng.
Lớp lông hồ ly mềm mại che gần nửa khuôn mặt nàng, nàng lắc nhẹ, lông chọc vào mắt khiến nàng thấy ngứa, bất giác đưa tay vuốt ve lớp lông mềm mại ấy, lắc đầu muốn trả lại áo choàng cho hắn.
Nàng vẫn còn mặc váy bông, chỉ là lạnh một lát thì cũng không sao. Nhưng còn Bùi Ngụ Hành, nếu bị cảm lạnh thì thật là rắc rối.
Bùi Ngụ Hành không cho nàng từ chối: “Ta ở trên núi lâu rồi, đã quen với cái lạnh này, không mặc áo choàng cũng chẳng sao cả.”
Hắn cúi người, cài chặt cổ áo choàng, trùm cả người nàng lại, chiếc áo choàng vốn theo số đo thân hắn, giờ khoác lên người nàng thì vừa vặn che từ đầu đến chân.
Hắn nói là sự thật. Tuyên Nguyệt Ninh thấy hắn mặc lớp áo bông mà nàng tự tay may cho, lại luyến tiếc cái ấm áp của áo choàng, nhất là lớp lông hồ ly bị gió thổi dán lên mặt, ngưa ngứa khiến nàng càng không muốn trả lại.
Chiếc áo choàng được quấn chặt, thậm chí đến chân cũng không bỏ sót, bao bọc nàng kín mít. Hắn quay sang nói với phu xe đi nhanh chút, tới Châu Học sớm một chút, như vậy nàng cũng bớt phải chịu lạnh.
Phu xe đáp: “Được, Bùi lang ngồi vững nhé.”
Xe bò đi nhanh hơn, nhưng dù sao vẫn chỉ là trâu già kéo xe, tốc độ cũng chỉ nhanh hơn một chút.
Đúng lúc này, trong tầm mắt của họ xuất hiện một chiếc xe ngựa dừng giữa đường núi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=58]
Nhưng chỉ thấy thùng xe chứ không thấy ngựa, nhìn kỹ thì con ngựa kia đã ngã bên cạnh xe, sùi bọt mép, không còn sinh khí.
Quanh xe ngựa có mấy chục người đàn ông thắt đao đứng vây quanh. Nhìn thấy xe bò của họ đi tới, lập tức ngăn lại, không cho tiến thêm.
Bùi Ngụ Hành lặng lẽ kéo Tuyên Nguyệt Ninh đứng sau mình, nhảy khỏi xe bò nhìn về phía đám người ấy. Tuyên Nguyệt Ninh từ sau lưng hắn thò ra, chỉ lộ đôi mắt hạnh, đánh giá những người đeo đao kia, nàng nhận ra hoa văn trên đao là loại đặc biệt của thị vệ trong cung.
Những người này đến từ hoàng cung.
Nghĩ tới vị quý nhân từ Lạc Dương tới kia, ánh mắt nàng liền chuyển về chiếc xe ngựa đang được bảo vệ ở giữa.
Một bàn tay trắng nõn vén màn xe, cổ tay mảnh khảnh đeo một chiếc vòng phỉ thúy sáng bóng. Một tên thị vệ cúi đầu nói gì đó với người trong xe, màn xe được kéo hẳn lên, người bên trong định bước ra.
Tất cả thị vệ đồng loạt chỉnh tề, sẵn sàng cảnh giác, không ai dám nhìn người trong xe, chỉ sáng rực mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe bò.
Một hoạn quan vóc người thấp bé cúi người làm bệ đỡ cho người trong xe. Áo váy màu tím thanh nhã thoáng hiện, người kia nhẹ nhàng giẫm lên lưng hoạn quan mà xuống đất, dáng vẻ đoan trang.
Nghi lễ khắc sâu vào xương cốt khiến nàng luôn giữ hai tay giao trước bụng, xoay người lại, cuối cùng lộ ra dung mạo.
Đó là một cô nương chừng hai mươi tuổi, tóc dài búi cao kiểu phu nhân, không đeo nhiều trang sức, trên trán vẽ một đóa hồng mai nở rộ, trông rất hợp với phong cảnh mùa đông này.
Gương mặt dịu dàng, đoan chính lại mang theo vẻ quyến rũ.
Tránh sau lưng Bùi Ngụ Hành, Tuyên Nguyệt Ninh nhìn vị cô nương trẻ tuổi trước mặt, bất giác nhớ tới vị nữ quan nổi danh trong trí nhớ – người được gọi là “Tể tướng khăn trùm” – Cung Yến Nhi.
Nàng kinh ngạc, nghi ngờ, ngỡ ngàng: “Nàng là… Cung Yến Nhi?”
Nữ nhân được Nữ Đế sủng ái, phong làm Nội Xá Nhân, nắm giữ văn thư cáo sớ trong cung suốt nhiều năm, sau lại được tham dự triều chính, địa vị ngang hàng với Bùi Ngụ Hành, được gọi là “Tể tướng khăn trùm” – Cung Yến Nhi.
Cuộc đời của nàng là một truyền kỳ. Vốn là nô tỳ trong dịch đình, nhưng lại được một danh môn chi nữ dạy dỗ, hiểu lễ nghĩa, giỏi văn chương. Tài năng vang danh khiến Nữ Đế chú ý, đưa nàng vào cung.
Lần đầu gặp Nữ Đế, nàng đã ứng đối lưu loát, không sợ uy nghi, được Nữ Đế giữ bên mình dạy dỗ, thoát khỏi thân phận thấp hèn, trở thành người ai cũng ghen tị, nịnh bợ.
Hiện tại, nàng vẫn chưa là Tể tướng, chỉ là nữ quan phụ trách văn thư cáo sớ bên cạnh Nữ Đế.
Tuyên Nguyệt Ninh từng theo Tiêu Tử Ngang tới Lạc Dương diện kiến Nữ Đế, khi ấy Cung Yến Nhi đã ở bên cạnh. Đóa hoa mai trên trán khiến nàng ấn tượng sâu sắc.
Tiêu Tử Ngang đã giải đáp thắc mắc của nàng, rằng Cung Yến Nhi đã chống đối Nữ Đế, phạm tội chém đầu, lẽ ra phải bị xử tử. Nhưng vì Nữ Đế thương xót nên đã miễn tội chết cho nàng, thay vào đó, cho người xăm chữ lên mặt nàng.
Vì việc ra vào cung cấm, mà mặt có chữ viết sẽ làm mất lễ nghi, nên nàng ta đã nghĩ ra cách xăm một đóa hoa mai đỏ lên vết sẹo để che đi. Sau này, kiểu trang điểm hoa mai này trở nên thịnh hành trong cung, khiến mọi người đua nhau làm theo.
Giờ phút này, đóa hồng mai trên trán người trước mặt, còn không phải cũng chính là đóa hồng mai nàng từng thấy kiếp trước đó sao?
Cung Yến Nhi nói bằng giọng Trường An: “Vị lang quân này là học sinh Châu Học ở Việt Châu, sao không ở trường đọc sách?”
Bùi Ngụ Hành hành lễ: “Châu Học đang nghỉ, tại hạ hiện cũng đang trên đường trở lại.”
Trên mặt nàng vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, khóe miệng cong cong, ánh mắt như lướt mà nhìn, khiến Tuyên Nguyệt Ninh vô thức né tránh.
Chỉ nghe nàng nói: “Không biết ta có thể cùng các ngươi đồng hành không? Xe ngựa của ta hỏng rồi.”
Thị vệ bên người nàng sắc mặt lạnh như băng, hoàn toàn lấy nàng làm chủ.
Bùi Ngụ Hành nhìn Tuyên Nguyệt Ninh vùi mặt trong lông hồ ly, lại một lần nữa chắn trước người nàng, né ánh mắt dò xét của Cung Yến Nhi, lạnh nhạt đáp: “Tự nhiên không có gì không thể.”
Mọi người cùng lên núi. Có Cung Yến Nhi bên cạnh, hai người họ không thể tiếp tục ngồi xe bò, đoàn người đành đi bộ chậm rãi trên đường núi.
Cung Yến Nhi duỗi tay lấy một quyển văn thơ từ tay tỳ nữ, hỏi: “Không biết tiểu lang quân họ tên là gì? Ta hôm qua đến Việt Châu có được một quyển văn thơ, nghe nói ghi lại thơ của nhiều học sinh Châu Học.”
Tuyên Nguyệt Ninh nhận ra quyển văn thơ này, chẳng phải là tập thơ từ văn hội do Trịnh Diệc Tuyết tổ chức, sau bị Trịnh Tử Duệ đem in sao?
Nàng bình tĩnh hỏi: “Nương tử thấy thơ trong đó thế nào?” Nàng túm áo choàng, đề phòng trượt chân, thấp thỏm chờ đợi Cung Yến Nhi trả lời.
Cung Yến Nhi cười mỉm, lật mấy trang, nhìn về phía Tuyên Nguyệt Ninh lên tiếng, nói: “Tiểu nương tử thấy sao? Nghe nói học sinh Châu Học ai cũng có một quyển.”
“Không phải ai cũng có đâu, a huynh của ta không có… a huynh của ta họ Bùi.” Nàng lau mồ hôi tay vào áo choàng, do dự không rõ ý tứ của Cung Yến Nhi.
Chưa đợi Cung Yến Nhi hỏi tiếp, Bùi Ngụ Hành lên tiếng: “Vì hôm ấy không tham gia văn hội, nên thơ của tại hạ không được đưa vào, cũng không ai đưa quyển văn thơ này cho ta.”
Cung Yến Nhi trả quyển văn thơ lại cho tỳ nữ, không nói với Bùi Ngụ Hành nữa, mà quay sang Tuyên Nguyệt Ninh, cười bảo: “Thế thì, ta thấy a huynh của ngươi không phải kẻ thích khoe khoang. Ngươi là muội muội của Bùi lang, vậy ngươi chính là Thất nương của Văn Nhai Các?”
Nàng là nữ quan thân cận Nữ Đế, tự nhiên cùng phe với Nữ Đế, vốn là phe đối lập với Trịnh gia – thế gia đại tộc. Câu nói này mang theo ẩn ý hài lòng với việc Bùi Ngụ Hành không quy phục theo thế gia đại tộc.
Tuyên Nguyệt Ninh căng thẳng gật đầu: “Vâng, chính là ta.”
Cung Yến Nhi lại đổi đề tài: “Y phục ngươi thiết kế rất đẹp, ta rất thích.”
“Cảm tạ nương tử đã yêu thích.”
Cửa Châu Học đã hiện ra trước mắt, Cung Yến Nhi nói: “Không cần cảm tạ. Ngược lại, ta phải cảm tạ các ngươi đã cứu Dao Dao.”
Nói xong, nàng đi trước bước vào Châu Học, lấy lệnh bài trong tay áo đưa cho người gác cổng vào giao cho Thôi Lăng, rồi quay sang hai người: “Hai vị hôm nay coi như chưa gặp ta, có thể giữ kín bí mật này giúp ta không?”
Xe bò dừng một bên, phu xe đã sớm bị thị vệ đưa tiền đuổi đi. Trước cổng Châu Học, ngoài Cung Yến Nhi tươi cười đứng đó, chỉ còn hai người họ là người ngoài.
Tuyên Nguyệt Ninh hiểu, không thể không gật đầu, ngẩng lên nhìn Bùi Ngụ Hành. Hắn xưa nay không bao giờ để nàng thất vọng, liền hành lễ: “Tại hạ xin cáo từ, hôm nay chỉ có muội muội đưa tại hạ lên núi.”
Nàng vội cởi áo choàng, nàng ra hiệu hắn cúi người để nàng phủ lên cho hắn, nhưng bị hắn khẽ từ chối: “Không cần, muội cứ mặc xuống núi, trong Châu Học ta còn y phục.”
“Như thế sao được, huynh nhìn mấy học sinh kia xem, ai chẳng mặc kín như cái bánh chưng, sợ bị cảm lạnh ảnh hưởng thi cử.” Nói rồi, nàng kiễng chân muốn phủ thêm áo choàng cho hắn.
Bùi Ngụ Hành bật cười, nét mặt giãn ra dưới sự kiên trì của nàng, đôi mắt như băng ngàn dặm cũng tan ra trong ánh nhìn dịu dàng.
Học sinh nào mà không để ý đến hình tượng, thà lạnh chứ không chịu mất phong thái. Nào như nàng nói, bọc thành bánh chưng.
Khi hai người bọn họ còn đang nhún nhường nhau, thì Cung Yến Nhi đã sai tỳ nữ lấy một chiếc áo choàng mang ra.
“Chi bằng để Thất Nương mặc áo choàng của ta trở về?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận