Tiêu phu nhân mở một tiệm trang sức cỡ trung, quy mô không lớn, tuy không có lầu cao ba tầng như các tửu phường, nhưng lại nằm ở một vị trí phồn hoa nhất của Hành phường. Bà ta không hổ là nữ nhi của thương nhân, cũng là một người buôn bán giỏi giang.
Trong phòng thoang thoảng mùi hương nhẹ, các món trang sức lấp lánh nằm im trên nền lụa, chờ đợi khách quý tới lựa chọn.
Tuyên Nguyệt Ninh đi theo sau, đi vào gian trong. Bên trong, một thiếu nữ tầm hai mươi tuổi đang vùi đầu vẽ. Trên tranh là hình dáng sơ khai của một cây trâm vàng. Thấy Tiêu phu nhân tới, thiếu nữ vội vàng đứng dậy.
Thiếu nữ mặc váy vải màu lam đơn giản, tay áo còn dính màu vẽ, nhìn kỹ thì thấy những ngón tay cầm bút đã đầy vết chai sạn.
Tiêu phu nhân quay sang giới thiệu với Tuyên Nguyệt Ninh: “Vị này là Diêu Tam nương, chuyên phụ trách vẽ mẫu thiết kế ở cửa hàng. Gần đây, họa sĩ chính xin nghỉ vì bệnh, chưa biết bao giờ mới quay lại. Nên Diêu Tam Nương đang phải gánh công việc mà vẽ ngày vẽ đêm. Con hãy đến giúp nàng ấy một tay.”
Tiêu phu nhân luôn hành xử nghiêm khắc, chưa từng dịu giọng hay thân thiết với bọn họ. Diêu Tam nương và chưởng quầy sau lưng đều đồng loạt nhìn Tuyên Nguyệt Ninh, đánh giá thiếu nữ nhỏ, chỉ cao đến vai Tiêu phu nhân này.
Tuyên Nguyệt Ninh bình tĩnh mặc cho họ đánh giá, điềm đạm đáp ứng.
Tiêu phu nhân gọi chưởng quầy đến, kéo tay Tuyên Nguyệt Ninh lại: “Nàng là Tuyên Thất nương, đừng nhìn nàng nhỏ tuổi, đã từng sống tại Trường An, còn từng đọc sách biết chữ. Ta cố ý đưa nàng tới, là để vẽ mẫu trang sức đang lưu hành tại Trường An.”
Chưởng quầy liếc mắt nhìn bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, nhẹ giọng hỏi: “Phu nhân, vậy tiền công của Tuyên Thất nương tính sao ạ?”
“Cứ chiếu theo tiền công của họa sĩ chính mà trả. Nhớ là phải thanh toán hằng ngày.”
Vừa dứt lời, Diêu Tam nương trừng mắt nhìn Tuyên Nguyệt Ninh, chân đứng không vững làm ngã chiếc ghế phía sau “phịch” một tiếng, liền vội vã xin lỗi.
Tiêu phu nhân khoát tay, lôi Tuyên Nguyệt Ninh từ phía sau ra tới, chỉnh lại chiếc trâm nghiêng trên đầu cô, rồi nghiêm giọng bảo Diêu Tam nương: “Từ nay, Tuyên Thất nương sẽ học vẽ cùng ngươi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=18]
Tuyệt đối không được giấu nghề, phải nghiêm túc dạy bảo.”
Diêu Tam nương miễn cưỡng “Vâng” một tiếng.
Sắp xếp xong việc, Tiêu phu nhân còn phải đi đến các cửa hàng khác. Nhưng vừa đi chưa được bao xa, bà ta cảm thấy không an tâm nên lại quay lại.
Bà ta làm ra vẻ mặt đầy quan tâm, như thể toàn tâm toàn ý vì nàng: “Bá mẫu đã sắp xếp cho con ở cửa hàng này, con thấy có vừa ý không? Nếu không thích, cứ nói, bá mẫu còn nhiều chỗ khác, sẽ đổi cho con.”
Tuyên Nguyệt Ninh nhìn vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của Diêu Tam nương và ánh mắt đầy ẩn ý của chưởng quầy, thầm nghĩ việc chủ động nói rõ quan hệ như vậy, rõ ràng muốn thêm họa cho nàng.
Nàng mỉm cười lễ phép đáp: “Nguyệt…… Thất nương cảm tạ bá mẫu. Thất nương nhất định sẽ làm việc thật tốt, vẽ thật nhiều mẫu trang sức Trường An cho bá mẫu.”
“Đúng là đứa bé ngoan,” Tiêu phu nhân xoa đầu cô, rồi như sực nhớ điều gì, nói thêm: “Chưởng quầy này, nàng biết chữ. Khi nào rảnh thì dạy nàng xem sổ sách.”
“Vâng, phu nhân.”
“Ừ, ta rất yên tâm về các ngươi.” Nói rồi, bà khẽ ngân nga một khúc hát, tâm trạng rất tốt mà rời đi.
Tuyên Nguyệt Ninh nhẹ nhàng xoa túi tiền, nụ cười ngọt ngào thoáng qua, quay lại vẻ khách khí xa cách.
Chờ Tiêu phu nhân đi hẳn, chưởng quầy vốn là một người khéo léo, nên dùng lời nói ôn hòa hỏi nàng có muốn nghỉ ngơi, uống chút nước, rồi mới dẫn nàng đi làm quen với cửa hàng được không.
Diêu Tam nương đứng ở gian cửa bên trong, hừ lạnh một tiếng: “Chưa biết ở được mấy ngày, mà chưởng quầy lại quan tâm người ta như vậy! Đừng để mình bị thiệt!”
Cánh cửa bị đóng sầm lại. Tuyên Nguyệt Ninh không để ý đến thái độ nóng nảy của Diêu Tam Nương, chỉ yêu cầu chưởng quầy giới thiệu về cửa hàng.
Chưởng quầy cũng không muốn hai nàng xảy ra xung đột, lập tức dẫn nàng ra phía trước xem các món trang sức.
Tiêu phu nhân chỉ có một mình cửa hàng này là bán trang sức. Vì ở Việt Châu, cửa hàng lớn nhất chuyên bán đồ cổ và ngọc thạch, đặc biệt nổi danh với trang sức ngọc bích, nên để tránh cạnh tranh, cửa tiệm của bà ta chỉ bán vàng bạc, châu báu.
Vì không dùng tới ngọc thạch, nên Tiêu phu nhân yêu cầu thiết kế phải độc đáo, mẫu mã phải đổi mới liên tục và đa dạng, nên buôn bán luôn phát đạt.
Cũng có nhiều người đến tiệm đặt làm riêng trang sức, vì muốn độc đáo.
Hai họa sĩ của tiệm, ngoài tiền công hằng tháng, còn được chia một phần tiền từ những đơn hàng đặt làm riêng này, cuộc sống khá dư dả. Nhất là họa sĩ chính, phần chia này sẽ gấp đôi Diêu Tam nương.
Tuyên Nguyệt Ninh còn nghe được một tin: họa sĩ chính, chính là sư phụ của Diêu Tam nương, nay đã lớn tuổi, mắt kém, tranh vẽ đã không còn thần thái, mấy năm nay đã kiếm được chút tiền nên tính về nhà dưỡng lão.
Bà ấy vừa đi, chỉ còn lại Diêu Tam nương, nên từ lâu nàng ta đã nhắm đến vị trí đó. Trước khi Tuyên Nguyệt Ninh đến, nàng ta còn tưởng đã nắm chắc trong tay. Nào ngờ vị trí họa sĩ chính lại nhẹ nhàng rơi vào tay người không biết vẽ như Tuyên Nguyệt Ninh.
Qua những thái độ vừa rồi, có thể thấy Diêu Tam nương hẳn là hận nàng thấu xương.
Tuyên Nguyệt Ninh nhìn khắp cửa tiệm trang sức, nghe chưởng quầy nói tiếp. Diêu Tam Nương tuy biết vẽ nhưng kỹ năng không bằng sư phụ, ít nhất cần rèn luyện thêm một hai năm nữa mới đủ tầm thay thế.
Nàng mỉm cười, cảm tạ chưởng quầy đã thật lòng nói hết. Nhờ vậy, nàng hiểu vì sao Tiêu phu nhân không nói hai lời đã đưa mình tới cửa tiệm trang sức.
Khoảng cách từ Việt Châu tới Trường An là hơn ngàn dặm, đi lại không dễ dàng. Nhưng Trường An là cố đô, tuy nay triều đình đã dời đô về Lạc Dương, nhưng trong lòng dân chúng, Trường An vẫn hơn. Người Việt Châu cũng nghĩ vậy, họ ưa chuộng đồ vật Trường An hơn.
Vì vậy, Tiêu phu nhân hy vọng nàng, người sống từ nhỏ đến lớn ở Trường An, có thể mang lại nhiều đơn hàng mới cho cửa tiệm. Qua lời chưởng quầy, có thể thấy từ lâu bà ta đã không vừa lòng Diêu Tam nương, cũng âm thầm tìm người tiếp nhận vị trí họa sĩ chính.
Cũng không ai đi nói chuyện này cho Diêu Tam nương biết, để mặc nàng ta mộng tưởng. Còn về nàng, dù có biết vẽ hay không, cũng bị bà ta đẩy lên vị trí họa sĩ chính, khiến Diêu Tam nương oán hận nàng.
Nếu biết vẽ, thì tăng thêm tiền lời. Không biết cũng chẳng sao, chỉ cần dùng lời nói mô tả vài kiểu mẫu Trường An là được. Dù thế nào, cũng khiến Diêu Tam nương không ưa nổi.
Một kẻ chỉ là thân thích của chủ nhân, cái gì cũng không biết, còn không có kinh nghiệm, dựa vào gì mà chiếm ghế họa sĩ chính?
Tiêu phu nhân chẳng cần làm gì, chỉ cần giữ bộ mặt giả nhân giả nghĩa, đã đủ đẩy nàng vào vòng đấu đá ở cửa hàng. Đúng là nữ thương nhân nổi danh Việt Châu – giết người không thấy máu.
Tiếc thay, nàng đâu phải là một đứa trẻ cái gì cũng không biết. Nếu thực sự muốn bồi dưỡng, đáng ra phải cho nàng bắt đầu học từ vị trí thấp mới đúng.
Thật tiếc, hy vọng sau này bà ta sẽ không hối hận.
“Thất nương, lại đây, cửa hàng chúng ta chuyên bán trang sức là chính, trước tiên phải học cách phân biệt các loại đá quý. Nếu có thể nhìn ra hàm lượng tạp chất chứa trong vàng bạc thì càng tốt, như vậy vẽ tranh mới càng thuận lợi.”
Chưởng quầy là người có chiều cao trung bình, để râu, khuôn mặt hiền hòa, nhìn đã thấy dễ chịu. Ông vẫy tay gọi nàng.
Ông chọn vài cây trâm tiêu biểu đặt lên khay, đưa nàng cầm, bảo tiểu nhị trông cửa tiệm, rồi đưa nàng vào gian trong.
Chỉ vào chiếc bàn đối diện với Diêu Tam nương, ông nói: “Con cứ ngồi đây, từ giờ đây là chỗ vẽ của con.”
Tuyên Nguyệt Ninh đặt khay lên bàn, so sánh bàn vẽ và dụng cụ vẽ ở đây với của Diêu Tam Nương, thấy có sự đối lập, thì liền biết vị trí này chính là của họa sĩ chính trước đây.
Nàng không để ý ánh mắt lạnh lẽo của Diêu Tam nương, ung dung ngồi xuống.
Chưởng quầy cầm một cây trâm vàng giảng giải tỉ mỉ về ngọc trai trên đó, xuất xứ ở đâu, giá trị thế nào.
Không chỉ riêng kiếp trước, sống ở Lạc Dương, nàng được thấy, hiểu biết nhiều loại châu báu, mà còn khi ở Bùi gia lúc còn chưa xảy ra biến cố, nàng cũng được mẫu thân dạy dỗ, đã không phải là người không biết gì.
Vừa nghe vừa ghi nhớ cẩn thận, những kiến thức này sau này đều sẽ dùng tới.
Diêu Tam nương cầm bút mỗi lúc một chặt, rồi đập mạnh xuống bàn: “Ồn chết đi được! Mai phải giao đồ cho khách, các ngươi cứ nói chuyện hoài, làm sao ta vẽ?”
Chưởng quầy bị nàng ta làm giật mình, suýt đánh rơi cây trâm trong tay, lập tức quát: “Tam nương! Ngươi là người lâu năm trong tiệm, chẳng lẽ không biết quy củ sao?”
Tuyên Nguyệt Ninh thấy nàng ta như muốn ăn thịt người, vội nói: “Chưởng quầy, hay là chúng ta ra ngoài, đừng quấy rầy Tam nương vẽ.”
Nói rồi đứng dậy, cầm khay theo. Nàng vừa rồi đã để ý cách Diêu Tam nương vẽ tranh, trong lòng cũng đã có nhận định, không cần thiết ở lại chịu ánh mắt lạnh.
Chưởng quầy dặn dò: “Nếu muốn vẽ thì vẽ cho tử tế, đừng để khách phàn nàn nữa!”
Ra ngoài gian trước, ông lại tiếp tục giảng giải. Thấy nàng nghe chăm chú, ông cũng vui vẻ, không kiềm chế được mà nói hết mọi điều.
Càng nói càng trôi chảy, lúc sau cầm chén trà lên uống mới thấy mình nói quá nhiều: “Vừa rồi ta nói hơi nhiều, con có nhớ hết không? Nếu đã quên, để ta đi lấy giấy bút cho con.”
Ánh mắt nàng lướt qua những món trang sức quý báu, dịu dàng đáp: “Chưởng quầy nói rất tỉ mỉ, Thất nương đều nhớ cả rồi.”
Chưởng quầy kinh ngạc, thử hỏi vài câu, thấy nàng trả lời lưu loát, liền mừng rỡ, ánh mắt từ tiểu tâm cẩn thận chuyển sang vừa lòng.
“Chưởng quầy, mỗi ngày mọi người đều bận như vậy, hay việc lau chùi trang sức giao cho con làm đi?”
Đã nghèo nhiều tháng, nàng thật sự không kìm được. Đây nào phải trang sức, đều là tiền cả! Dù không phải là của mình, nhưng được chạm vào cũng thấy vui rồi.
Được đồng ý, nàng cẩn thận lấy khăn mềm, vuốt nhẹ từng món đồ, chọn cây trâm vàng nặng nhất, chậm rãi lau chùi như đối đãi với tình nhân, vừa làm vừa khe khẽ ngân nga.
Khi cửa tiệm đóng cửa, nàng mang tâm trạng tốt trở về. Vì hôm nay mới đi làm nên chưa được lãnh tiền công, phải chờ ngày mai sẽ tính luôn tiền công hôm nay để nàng lãnh luôn một lần.
Hai đứa nhỏ đã hòa nhập với bọn nhỏ láng giềng, đang chơi đùa ngoài sân. Nàng đi thẳng đến thư phòng của Bùi Ngụ Hành, bên trong trống không, người cũng không rõ đã đi đâu.
Nàng ngồi xuống ghế, lấy ra bức vẽ chuẩn bị sẵn nhưng chưa dùng tới.
Ống tay áo lẫn cánh hoa đào, cánh hoa nhẹ rơi xuống tranh vẽ, đúng lúc dừng ngay tại hoa tai hình giọt nước. Từ trâm đến hoa tai, tạo thành một bộ trang sức mà nàng từng thích nhất trước kia.
Nàng kẹp lên cánh hoa, mỉm cười khẽ thổi về phía cửa sổ, ánh mắt cong cong như trăng lưỡi liềm.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận