Thấy hôm nay không thể mang Tuyên Nguyệt Ninh về Lạc Dương rồi, quản sự Trịnh gia trong lòng ngầm tức giận vì Cao công công từ đâu nhảy ra bảo vệ Bùi gia, đành phải nói lời cáo từ.
“Chậm đã.”
Quản sự muốn rời đi thì thân hình cứng lại tại chỗ, quay người hỏi: “Công công còn có chuyện gì?”
Cao công công cười ha hả nói: “Đã tới cả rồi, không ngại chờ thêm một lát. Thất nương có phải là đích nữ của Trịnh gia hay không, ta không biết. Nhưng nếu Trịnh gia các ngươi muốn người, chỉ sợ phải cùng bệ hạ thương nghị.”
Câu này là ý gì?
Không chỉ quản sự nghe không hiểu, ngay cả đám người Tuyên Nguyệt Ninh cũng rất nghi hoặc. Nhất là Tuyên Nguyệt Ninh, vừa đắc ý vì đuổi được lão ta đi, thì Cao công công lại gọi ông ta quay lại, nửa phần đắc ý liền tan biến.
Nhìn thấy Cao công công sai tiểu thái giám lấy ra hộp gấm, nàng lập tức nhíu mày, theo bản năng quay sang nhìn Bùi Ngụ Hành. Sao nàng lại cảm thấy tư thế này giống hệt lần trước Cao công công đến tuyên đọc chiếu thư thăng quan cho Bùi Ngụ Hành.
Trước đây không lâu, bệ hạ đã đánh trống khua chiêng phái Cao công công đến tuyên chiếu thư, không lẽ nào lại nhanh như vậy tiếp tục thăng quan cho huynh ấy?
Rốt cuộc là vì chuyện gì? Lời Cao công công vừa nói với lão quản sự, là có ý gì?
Nhưng khi thấy chiếu thư được lấy ra, mọi người lập tức quỳ xuống.
Cao công công đi thẳng đến trước mặt Tuyên Nguyệt Ninh. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy gương mặt tươi cười ôn hòa của Cao công công, liền vội cúi đầu giữ lễ, tim đập thình thịch, bùm bùm không ngừng.
Chiếu thư mở ra, giọng Cao công công vang lên rành rọt trong căn phòng không rộng: “Tuyên thị Thất nương, huệ chất lan tâm, một lòng nghĩ cho bá tánh thiên hạ, dù chỉ là thân nữ tử, lại dẫn đầu quyên tiền, cứu dân Giang Nam khỏi dầu sôi lửa bỏng. Trong lòng trẫm vô cùng vui mừng, nay đặc phong nàng làm Tê Hà Đình Chủ, nhận làm nghĩa nữ của trẫm, ban hoàng kim ngàn lượng, lăng là tơ lụa năm mươi tấm, hai rương hoàng kim châu báu và trang sức, một hộp trân châu Đông Hải, một đôi nấm tuyết mạ vàng, khâm thử.”
“Tê Hà Đình Chủ, thỉnh tiếp chiếu thư.”
Tuyên Nguyệt Ninh hoảng hốt nhận lấy chiếu thư, không tin nổi liền mở ra xem nhanh. Tuyên phu nhân thấy nàng thất lễ, vội trách: “Nguyệt Ninh!”
“A?”
Nàng ngẩn ngơ, trong đầu rối loạn. Bùi Ngụ Hành nhắc nàng cảm tạ Cao công công, nàng liền nghe lời nói cảm tạ, bảo gì làm nấy.
Chuyện này… không phải thật đấy chứ? Nữ Đế phong nàng làm Đình Chủ? Lại còn muốn nhận nàng làm nghĩa nữ?
Đình Chủ cũng là Công Chúa, ở Đại Lạc chỉ nữ nhi của hoàng thất mới được phong Công Chúa: nữ nhi của hoàng đế là Công Chúa, tỷ muội của bệ hạ chính là Trưởng Công Chúa, nữ nhi ruột của Nữ Đế cũng là công chúa.
Đời kế tiếp, nữ nhi của Thái Tử là Quận Chúa; nữ nhi của Thân Vương là Huyện Chúa; còn nữ tử tông thất huyết mạch xa hơn thì được phong Đình Chủ.
Nói là vậy, nhưng không phải cứ sinh ra có thân phận ấy là sẽ được ban phong hào và đất phong.
Hiện nay bệ hạ chỉ có một nữ nhi ruột được phong làm Công Chúa và có đất phong, chưa có Thái Tử nên không có Quận Chúa. Năm vị Thân Vương chỉ có ba đích nữ được phong là Huyện Chúa nhưng không ban đất phong, hai vị còn lại chỉ là thứ nữ nên bệ hạ không ban cho phong hào.
Còn nữ tử tông thất, đã lâu không ai được phong Đình Chủ. Chuyện này phải quay ngược về thời Nữ Đế đăng cơ, do ân oán thị phi giữa Nữ Đế và Tiên Đế, nên tông thất không ủng hộ Nữ Đế, nên Nữ Đế tự nhiên cũng không ban phong hào cho họ.
Nói tóm lại, việc bệ hạ nhận nàng làm nghĩa nữ, phong Đình Chủ, là chuyện độc nhất vô nhị ở Đại Lạc.
Tuy đây là cấp bậc thấp nhất trong dòng dõi hoàng thất, nhưng ở toàn bộ Đại Lạc, chỉ có một mình nàng là Đình Chủ, lại còn là đặc phong!
Nàng không kìm được đưa tay dụi mắt, đến mức lông mi cũng suýt rụng. Kiếp trước chưa từng có chuyện như thế này. Tính cả hai đời, số lần nàng gặp Nữ Đế chỉ đếm trên đầu ngón tay, sao lần này lại lọt được vào mắt người, được nhận làm nghĩa nữ?
Chiếu thư viết gì? Quyên tiền cứu Giang Nam?
Vậy là… vì Bùi Ngụ Hành? Bùi Ngụ Hành đem toàn bộ công lao đẩy cho nàng, đã vậy bản thân huynh ấy lại vừa mới được thăng hai cấp lên làm Châu trường. Nữ Đế thuận thế phong cho nàng danh hiệu Đình Chủ.
Mà phong hào này, không phải ai cầu cũng được. Nhờ phong hào này, nàng sẽ không còn là nữ nhi mồ côi của Tuyên gia nữa, mà là nghĩa nữ của bệ hạ. Trịnh gia muốn đón nàng về cũng phải dè chừng.
Bởi vì phía sau nàng chính là Nữ Đế!
Thì ra câu nói trước đó của Cao công công là ý này.
Nàng tự phân tích xong, ánh mắt trở nên phức tạp nhìn Bùi Ngụ Hành. Nếu không có huynh ấy, Nữ Đế sẽ không phong nàng làm Tê Hà Đình Chủ. Lần này Trịnh gia đến, e rằng nàng còn phải kéo dài rất lâu mới tống cổ được bọn họ đi.
Bùi Ngụ Hành thấy nàng thoát khỏi trạng thái ngơ ngác, liền thấp giọng hỏi: “Đã hoàn hồn chưa?”
Nàng gật đầu thật mạnh. Huynh ấy đã lót đường cho nàng, nàng còn gì phải sợ.
Bên cạnh, Cao công công kiên nhẫn chờ, thấy nàng nhìn sang liền nói: “Tê Hà Đình Chủ, có muốn xem ban thưởng của bệ hạ không?”
“Vất vả cho công công.”
“Không vất vả. Người đâu, mang ban thưởng của bệ hạ vào.”
Những chiếc rương đỏ chở ngàn lượng hoàng kim được lần lượt khiêng vào, “phanh phanh phanh” đặt xuống đất, cùng với rương chứa lăng là tơ lụa, bày kín cả sân nhỏ.
Mỗi rương đều mở ra, ánh nắng chiếu xuống, ánh vàng sáng lấp lánh rực rỡ.
Tuyên Nguyệt Ninh suýt ngạt thở trước cảnh tượng mỹ lệ ấy — đây là vàng thật!
Nàng cố kiềm chế không lao tới sờ hay cắn thử, trong lòng đầy kích động, quay sang hỏi quản sự Trịnh gia: “Ngươi thấy đồ trong sân hiện giờ so với đồ ngươi mang tới thế nào?”
Lão quản sự vốn đã bị việc phong tước đột nhiên này dọa cho hãi hùng. Cao công công giữ ông lại rõ ràng là để chèn ép khí thế, bắt ông tận tai nghe bệ hạ phong Tuyên Nguyệt Ninh làm Tê Hà Đình Chủ.
Đích nữ này các ngươi khinh thường, tìm đủ mọi cách uy hiếp người ta, vậy mà chỉ trong chốc lát, nàng đã thành nghĩa nữ của Nữ Đế.
Các ngươi chỉ kéo vài xe ngựa đồ vật đến để tống cổ Bùi gia đi, nhưng giờ nàng được ban ngàn lượng hoàng kim. Làm sao các ngươi sánh nổi?
Lão quản sự lau mồ hôi lạnh: “Tất nhiên là không bằng.”
Tuyên Nguyệt Ninh lạnh lùng: “Các ngươi chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.”
Ông ta bị mắng cũng chỉ ấp úng, không dám nói gì. Bùi Ngụ Hành không muốn nàng tiếp tục tranh chấp, vì tất cả là do Trịnh Diên Huy bày kế, quản sự chỉ là kẻ làm theo.
Hắn liền mỉa mai: “Mong về báo lại với lang quân Trịnh gia rằng, Nguyệt Ninh nhà chúng ta không trèo cao nổi Trịnh gia.”
Trèo cao không nổi? Đã được phong làm Đình Chủ rồi thì đâu ra chuyện trèo cao không nổi! Quản sự nhớ lại khi ông mới vào cửa đã hống hách, lăng mạ người ta thế nào, giờ đây ông chỉ thấy mặt mình nóng rát như bị bỏng.
Cao công công đúng lúc mở miệng: “Lúc ta tới nghe ngươi nói, rằng nếu ngươi đi ra khỏi cửa này, Tê Hà Đình Chủ sẽ không thể quay về Lạc Dương nữa?”
Quản sự nào còn dám lên tiếng. Chỉ nghe Cao công công quay sang nói với Bùi Ngụ Hành: “Bùi Châu trường, bệ hạ lệnh cho ngài cùng Tê Hà Đình Chủ thu dọn đồ đạc, cùng ta trở về Lạc Dương.”
Rồi ông lại nói: “Trịnh gia nếu không ngại, thì cùng chúng ta quay lại Lạc Dương, trên đường còn có thể tiện bề chăm sóc lẫn nhau.”
“Đúng vậy.”
Quản sự dám nói không à? Không dám!
Vốn định chạy nhanh về Lạc Dương để bẩm báo cho lang quân, giờ thì hoàn toàn tiêu tan.
“Giờ ngươi có thể đi rồi.”
Đã xong việc vậy nên đuổi ông ta đi, để ông ta chứng kiến chuyện Tuyên Nguyệt Ninh được phong tước là đủ rồi, tất nhiên giờ không muốn thấy ông ta ở trước mắt nữa.
Quản sự Trịnh gia rời phủ nha, vội sai người đi tìm chỗ trọ ở Hàm Mãn Châu, còn bản thân ông tìm chỗ viết thư gửi gấp về Lạc Dương.
Nhưng dân chúng tinh ý đã sớm nghe nha dịch kể rằng bọn họ tìm Tuyên Nguyệt Ninh gây chuyện, nên không ai chịu cho thuê phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=112]
Khó khăn lắm mới tìm được chỗ, giá lại đắt gấp đôi thường ngày.
Dù vậy, ông ta vẫn phải cắn răng chấp nhận, ở lại chờ cùng trở về với Cao công công.
Lúc này, tại hậu viện phủ nha, người của Bùi gia còn chưa kịp hoàn hồn sau việc Nữ Đế nhận Tuyên Nguyệt Ninh làm nghĩa nữ, thì lại nghe Cao công công ra lệnh cho Bùi Ngụ Hành và Tuyên Nguyệt Ninh về Lạc Dương, khiến lòng mọi người lại một lần nữa xao động.
Bình thường, quan được bổ nhiệm ra ngoài rất ít khi được trở lại Lạc Dương, đa phần phải làm đủ ba năm, lập được công tích mới có cơ hội hồi kinh báo cáo công việc.
Giờ lại không phải cuối năm, sao bỗng dưng gọi hai người bọn họ về?
Cao công công nhìn Bùi Ngụ Hành và Tuyên Nguyệt Ninh, như nhìn con cái của ông: “Hai người yên tâm, là phúc chứ không phải họa. Mau thu dọn đồ đạc.”
Tuyên phu nhân hỏi: “Chỉ có hai người bọn họ về Lạc Dương?”
“Phu nhân và hài tử cùng đi.”
Đây rõ ràng là muốn cả nhà bọn họ dọn đến Lạc Dương. Bùi Ngụ Hành nhớ lại trước đó Cao công công từng nói muốn uống rượu mừng của hai người, lại nghĩ tới bức thư Thôi lão gửi cho hắn, lập tức hiểu ra.
“Đa tạ công công, chúng ta lập tức thu dọn.”
Chờ Cao công công về phòng nghỉ quen thuộc, Tuyên Nguyệt Ninh mới hỏi Bùi Ngụ Hành rốt cuộc có chuyện gì, hắn đã đoán được điều gì.
Hắn khẽ nheo mắt, mỉm cười nói: “Nếu ta đoán không sai, bệ hạ muốn điều ta về lại Lạc Dương làm quan. Chúng ta sẽ trở về Lạc Dương.”
Lạc Dương không giống Trường An, Trường An là nơi đầy bi thương, chứa ký ức và đau khổ của bọn họ. Lạc Dương đối với họ như là hy vọng tái sinh. Ở đó, Bùi Ngụ Hành đỗ tiến sĩ, nhân sinh thay đổi. Nay lại sắp quay về lần nữa.
Huynh ấy sẽ ở đó tung hoành, như rồng bay về trời.
“Tê Hà Đình Chủ? Có nguyện cùng ta trở về?” Giọng hắn như khẽ thì thầm bên tai.
Đôi mắt Tuyên Nguyệt Ninh chợt ươn ướt, nghẹn ngào nói: “Bùi Châu trường, có nguyện mang theo ta, kẻ phiền phức này, cùng đi không?”
“Mỗ cầu còn không được.” Hắn nhìn nàng, trịnh trọng đáp.
Nàng cắn môi, chẳng màng gì nữa mà nhào vào lòng hắn, như con mèo nhỏ chôn mặt vào ngực hắn. Cả ngày hôm nay, từ khi người Trịnh gia đến, đến khi Cao công công tuyên thánh chỉ, Nữ Đế nhận nàng làm nghĩa nữ… tất cả đều lên xuống như sóng lớn, khiến lòng nàng đến giờ vẫn chưa yên.
May mắn là mọi việc đều đi theo hướng tốt đẹp. Nàng hít hít mũi, rõ ràng cảm nhận được thân mình Bùi Ngụ Hành khẽ cứng lại, liền cố ý dùng mũi dụi vào áo hắn, ác ý muốn chà nước mũi lên, lập tức bị hắn đẩy ra…
Hắn nhíu mày, giơ chiếc khăn tay thơm tho lên: “Chỗ hoàng kim trong viện kia, nàng không đi xem à?”
“Xem!”
“Khụ, nàng đi xem đi, ta còn phải đi bàn giao mấy chuyện ở phủ nha.”
Tuyên Nguyệt Ninh lập tức bị hoàng kim hấp dẫn, cầm khăn tay lau mặt qua loa, quả nhiên vừa quay sang đã chẳng thấy bóng dáng Bùi Ngụ Hành đâu.
Nàng hừ một tiếng, trong bụng thầm nghĩ: để ta bắt được thì phải trị cái tật xấu sạch sẽ quá mức của huynh mới được.
Trong viện, đống hoàng kim kia đều là Nữ Đế ban cho nàng. Tuyên phu nhân không động vào, phủ nha thì chẳng ai dám ăn trộm, nên chúng cứ thế mà tỏa ánh sáng mê người.
Nàng ngồi xổm xuống chọc vào đống vàng, nghĩ kỹ lại thì phần thưởng của Nữ Đế đều là những thứ nàng đang cần gấp. Hẳn là Cung Yến Nhi đã vì nàng mà thỉnh cầu.
Có người nhớ và giúp nàng… thật tốt.
Khi mở chiếc hộp trân châu thượng hạng kia, không hiểu sao nước mắt nàng lại rơi. Nàng, Tuyên Nguyệt Ninh, từ nay sẽ không còn là người cô độc nữa.
Lấy tay áo lau nước mắt, nàng cố gắng lấy lại tinh thần. Chuyện ở Hạo Nguyệt Phường cũng cần bàn giao lại, Trịnh gia cũng cần đề phòng.
Những ngày tiếp theo, nàng và Bùi Ngụ Hành trở thành người bận rộn nhất Hàm Mãn Châu. Lần này rời đi, trở lại Lạc Dương, e rằng sẽ không còn cơ hội quay lại đây.
Bùi Ngụ Hành, ngay từ khi nhận thư của Thôi Lăng, đã bắt đầu sắp xếp, đảm bảo mọi việc đều đâu vào đấy, đảm bảo khu buôn bán vẫn hoạt động bình thường sau khi hắn rời đi.
Họ chưa từng giấu diếm, việc trở lại Lạc Dương đã là chuyện chắc chắn. Quân đội Cao công công mang đến vẫn đóng quân ngoài thành Hàm Mãn Châu. Người dân nghe tin, chỉ im lặng.
Một mặt, họ vui cho Bùi Ngụ Hành — hắn về Lạc Dương là để thăng chức, đó là phần thưởng xứng đáng. Hàm Mãn Châu vốn cũng không có nhiều triển vọng phát triển bằng Lạc Dương.
Mặt khác, họ lại buồn — một Châu trường tốt như vậy, họ sẽ mất đi. Không biết người kế nhiệm tiếp theo sẽ ra sao. Nếu chẳng may là một kẻ tham lam như Lận Chủ bộ, họ sẽ khổ sở thế nào?
Khi họ còn lo lắng, Châu trường mới của Hàm Mãn Châu đã đến. Người này họ An, nho nhã, điềm đạm, tầm ba mươi tuổi, tất cả già trẻ lớn bé trong nhà đều mang đến đây, rõ ràng quyết tâm làm tốt công việc.
Bùi Ngụ Hành liền yên tâm một nửa. Khi nghe nói người này là đệ tử nhỏ nhất của đại đệ tử sư phụ hắn, nửa còn lại cũng buông xuống.
Hắn cũng không nỡ nếu hắn đã đi rồi, mà Hàm Mãn Châu lại không thể phát triển theo dự định ban đầu.
Nhưng nghĩ lại, Hàm Mãn Châu có vị trí đặc biệt, khu buôn bán là nguồn thu lớn của Đại Lạc, Nữ Đế không thể bỏ mặc, nhất định sẽ phái người thích hợp đến tiếp quản.
An Châu trường đã ở bên ngoài làm quan nhiều năm, cũng giống Bùi Ngụ Hành, là người thích làm việc thực tế, dưới sự cai trị của ông, bá tánh đều rất khen ngợi, giờ ông là người giữ thành tại Hàm Mãn Châu này, rất phù hợp, khó ai phù hợp hơn.
Ông cũng không cần phải thêm thắt biến hóa gì trên cơ sở Bùi Ngụ Hành đã gây dựng, chỉ cần dựa theo chiêu số mà Bùi Ngụ Hành đã thiết kế sẵn, ổn định mà làm xuống là được.
Chỉ tiếc rằng, Bùi Ngụ Hành rời khỏi Hàm Mãn Châu thì rốt cuộc không thể hưởng thụ được công tích mà Hàm Mãn Châu mang lại cho hắn nữa, vì thế An Châu trường cảm thấy rất ngượng ngùng, cho rằng bản thân như thế là chiếm tiện nghi của Bùi Ngụ Hành.
Bùi Ngụ Hành không hề nói miệng rằng hắn không để ý, những thứ hắn mất đi, Nữ Đế cùng Thôi lão sẽ tìm lại cho hắn ở Lạc Dương, hắn mang theo An Châu trường cùng đi xem xét khu buôn bán, ruộng đồng, quân hộ cùng gia quyến bọn họ.
Có hắn giúp đỡ, An Châu trường coi như đã treo được danh tiếng trước mặt bá tánh Hàm Mãn Châu, không còn chỉ là một cái tên hữu danh vô thực.
An Châu trường cảm kích không thôi, kính nể việc Bùi Ngụ Hành không hề giữ riêng, ông liền coi hắn như tri kỷ.
Còn Tuyên Nguyệt Ninh thì đem Hạo Nguyệt Phường giao cho Hồ cơ Nhị nương, khi nàng không có ở đây thì toàn bộ do Nhị nương toàn quyền phụ trách.
Hạo Nguyệt Phường cùng Khố Địch Úy Văn có ký kết hiệp nghị, nên về phần vải vóc, châu báu thì không cần lo, họa sĩ của cửa hàng cũng đã có người xuất sư, hình thức đã cố định xuống, nàng có ở hay không thì cũng không can hệ lớn.
Rốt cuộc, việc nàng định chế y phục trang sức là để phục vụ cho các phu nhân ở Lạc Dương, chuyến đi Lạc Dương lần này, coi như về đúng mục đích ban đầu của nàng, giờ nàng có thể ở Lạc Dương khai thêm một chi nhánh Hạo Nguyệt Phường nữa.
Sự việc đã an bài xong, chỉ còn lại vấn đề muốn mang ai đi.
Tuyết Đoàn tất nhiên là phải mang theo, Vương Hổ là phụ tá đắc lực của Bùi Ngụ Hành, cũng phải đi theo cùng nhau, còn bạn chơi cùng hai đứa nhỏ, cũng tức là hài tử trong nhà thân thích của Vương Hổ, nhà nào cũng nhờ Vương Hổ đứng ra cầu tình, muốn cho bọn nhỏ được đi cùng đến Lạc Dương.
Ngoài bốn người này, các nô bộc khác trong phủ nha, Tuyên phu nhân đều trả lại khế ước bán thân cho họ, cũng coi như thành toàn cho tình chủ tớ hơn một năm gắn bó.
Cả phủ nha lúc nào cũng mang bầu không khí buồn bã, đặc biệt là tiểu Tôn Chủ bộ luôn đi theo Bùi Ngụ Hành, luôn nghe theo lời Bùi Ngụ Hành, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Tiểu Tôn Chủ bộ rất ủ rũ, mỗi lần nhìn thấy Bùi Ngụ Hành đều dùng ánh mắt u oán mà nhìn hắn.
Tuyên Nguyệt Ninh không cẩn thận vô tình thấy cảnh này, liền nổi hết da gà toàn thân.
Thật sự là chịu không nổi, Tuyên Nguyệt Ninh chủ động nói chuyện này với Bùi Ngụ Hành, nàng cũng không tin rằng Bùi Ngụ Hành không có tư tâm muốn mang theo tiểu Tôn Chủ bộ, nếu không thì tại sao huynh ấy phải bỏ công chỉ điểm hắn, thậm chí còn giúp hắn thi đỗ tiến sĩ?
Vương Hổ vốn từ kiếp trước đã đi theo bên cạnh huynh ấy, sau khi cả nhà đến Hàm Mãn Châu lại giúp Vương Hổ báo thù, nàng tự nhiên tín nhiệm Vương Hổ, nhưng tiểu Tôn Chủ bộ vốn là con cháu thân hào, lại rất chịu khó, trong mắt lúc nhìn Bùi Ngụ Hành đều là ngôi sao sáng, nếu không tranh thủ cho hắn một chút, nàng ngược lại cảm thấy tiểu Tôn Chủ bộ e rằng sẽ khóc nhè mất.
“Ta thấy tiểu Tôn Chủ bộ đã gầy đi một vòng, chi bằng cũng mang theo hắn? Huống chi khi huynh đến Lạc Dương cũng cần thêm người.”
Bùi Ngụ Hành nheo mắt lại, trong lời nói lộ ra một tia nguy hiểm: “Nàng nghĩ gì mà muốn nói vậy, hay là hắn đã cùng nàng nói gì?”
Cả người Tuyên Nguyệt Ninh căng cứng, nàng vốn chỉ là lỡ miệng, tự dưng đi quản chuyện của tiểu Tôn Chủ bộ làm gì, Bùi Ngụ Hành khẳng định đã có chủ ý riêng, lập tức phủ nhận: “Không có à, ta chỉ là thấy hắn đáng thương, Vương Hổ còn có thể đi theo huynh, hắn đường đường là quản sự Chủ bộ của huynh mà lại không thể đi cùng, huynh không biết đâu, lần trước ta đi tìm huynh, vô tình thấy hắn sắp khóc luôn rồi.”
Nói xong, nàng lại lén lút nhìn Bùi Ngụ Hành, không hiểu tại sao huynh ấy lại tức giận.
Bùi Ngụ Hành liếc nàng một cái: “Về sau nàng ít lo chuyện của các lang quân đi.”
Nàng chớp mắt, có chút ngẩn ra, chậm rãi mới kịp phản ứng, chẳng lẽ huynh ấy đang ghen à?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận