Cảm xúc bùng nổ qua đi, Tuyên Nguyệt Ninh đã dịu lại tâm trạng, phát hiện mình đang ở trong lòng Bùi Ngụ Hành, hai má nàng đỏ bừng, dán sát vào ngực hắn nàng cảm thấy rất vững chãi, không nỡ rời đi.
Vừa rồi khóc đến quên cả trời đất, nước mắt đều thấm hết lên vạt áo trước của hắn, giờ đây bình tĩnh lại, mới cảm nhận được lớp vải lạnh lẽo ướt át dính sát người, cũng không hiểu sao hắn không đẩy mình ra, mà lại chịu đựng được như vậy.
Nàng khe khẽ hít mũi một cái, nỗi đau thấu tim cũng dần rút đi, chỉ còn lại lo lắng. A huynh của nàng đã đoán ra rồi.
Bàn tay đặt sau gáy nàng nhẹ nhàng cử động, khẽ vỗ vỗ, Bùi Ngụ Hành mang theo đùa giỡn, hỏi: “Không khóc nữa?”
Tuyên Nguyệt Ninh hơi vặn người rồi rút ra khỏi vòng tay hắn, cũng may nơi này là nhà mình. Nàng phát hiện ra Bùi Ngụ Hành không thích nàng thoa phấn, nên ở nhà nàng đều không thoa phấn lên mặt, bằng không sau một trận khóc thế này, thật không dám tưởng tượng bộ dạng mình trước mặt hắn sẽ thê thảm tới mức nào.
Hắn đánh giá tiểu nương tử đang cúi đầu trước mặt, thỉnh thoảng len lén liếc hắn một cái. Da như sương đọng, ánh lên màu đỏ ửng như quả vải chín, đôi mắt sau trận nước mắt càng thêm long lanh. Khiến cho lời trách mắng nặng nề ban đầu trong lòng hắn đều biến thành lụa mềm, ngữ khí cũng dịu lại: “Bát lang mạnh mẽ hơn nàng nghĩ, nàng không cần để trong lòng.”
“Ta không để trong lòng.” Tuyên Nguyệt Ninh khẽ nói, nàng chỉ là đột nhiên dâng lên bi thương, nên không khống chế được bản thân.
Sau đó, tưởng rằng mình không bị hắn phát hiện, lén lút ngó hắn, nào ngờ ánh mắt nàng lại chạm ánh mắt câu người của hắn, khiến nàng cả kinh mà lấy tay che miệng.
Huyện Hàm Mãn vào mùa đông, trời luôn tối rất sớm, chưa tới giờ cấm đi lại ban đêm, bên ngoài đã hơi tối, phủ lên gian phòng một tầng mờ ảo, khiến người ta không thấy rõ cảnh vật.
Chuyện liên quan tới thân thế nàng, lúc còn ở Việt Châu, hai người đều hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra, cùng nhau né tránh. Không ai phá vỡ tầng sa mỏng kia. Nhưng hôm nay lại bị Trịnh Tử Duệ dùng một câu chuyện cũ mà xé rách, có muốn tránh cũng không được.
Nàng mím môi, không biết nên bắt đầu từ đâu, nhưng nhìn biểu hiện vừa rồi của hắn, có lẽ hắn cũng đã biết.
Sự giằng xé trong lòng nàng, Bùi Ngụ Hành nhìn vào đều thấy rõ, không đành lòng ép nàng, liền chủ động mở miệng trước: “Nàng biết từ khi nào?”
Không ngờ nàng cũng đã hạ quyết tâm, cùng hắn hỏi ngược lại: “Huynh nhìn ra rồi?”
Hai câu hỏi vừa thốt ra, liền không cần nói thêm gì nữa, cả hai đều hiểu rõ lòng nhau, ngược lại sinh ra một loại cảm giác tâm ý tương thông, rung động giữa hai người.
Chuyện liên quan đến bản thân, sao có thể lùi bước? Nàng không tin bất kỳ ai, nhưng lại tin hắn, liền nói: “Như lời Bát lang nói, ta và Thập Nhất nương có lẽ bị ôm nhầm, ta thật ra...”
Nàng nghẹn lại một chút, rồi lấy hết can đảm nói tiếp: “Ta hẳn là nữ nhi của nhà bọn họ.”
Nàng nói hàm hồ không rõ ràng, nàng không muốn thừa nhận máu đang chảy trong người mình mang họ Trịnh.
Nghe chính miệng nàng thừa nhận thân thế, Bùi Ngụ Hành trong thoáng chốc choáng váng, biểu muội của hắn rồi cũng sẽ có ngày rời khỏi hắn, nỗi hoảng loạn ấy như muốn nuốt chửng lấy hắn. Cùng lúc đó, một thứ cảm xúc khác cũng cuộn trào trong lòng hắn, thì thầm với hắn: “Ngươi biết mà, vẫn còn một cách, để giữ nàng mãi mãi bên cạnh ngươi.”
Hắn cắn chặt đầu lưỡi, mãi đến khi Tuyên Nguyệt Ninh sắp không chịu nổi sự im lặng của hắn thì hắn mới lên tiếng: “Khi ở Việt Châu nhìn thấy Bát lang, ta đã phát hiện ra, nàng và huynh ấy quá giống nhau. Sau đó biết được Trịnh Thập Nhất nương cùng nàng sinh cùng ngày, nàng ta lớn lên lại rất giống mẫu thân của ta, gần như có thể xác định, năm đó hai người đã bị ôm nhầm.”
“Nàng cố tình muốn cấm cố cái khóa vàng kia, đúng không?” Hắn dùng giọng khẳng định mà hỏi: “Nàng không muốn trở về Trịnh gia à?”
Nàng lập tức dứt khoát đáp: “Không trở về! Khóa vàng lúc đó buộc phải cầm cố, ngày tháng đó đều rất gian khổ, chuyện thân thế đối với ta mà nói không bằng một chén cơm no.”
Sau đó cúi đầu, như một đứa trẻ biết lỗi, lí nhí nói: “Xin lỗi, ta không muốn quay về, Thập Nhất nương cũng không thể quay lại nữa rồi.”
Một cảm xúc xúc động vừa u tối vừa khoái hoạt nổ tung trong lòng, Bùi Ngụ Hành khẽ nhếch khóe môi: “Không sao, chỉ sợ nàng ta cũng không muốn về lại Bùi gia. Dù sao từ nhỏ cũng được nuông chiều ở Trịnh gia, sao phải đến Bùi gia chịu khổ?”
Tuyên Nguyệt Ninh không đồng tình, liền phản bác: “Sao huynh có thể nói là ở Bùi gia chịu khổ? Là nàng ta mắt mù, không biết nhìn nơi nào nên đến!”
Hắn hơi nheo mắt lại, từ trong lời nàng nghe ra một tầng hàm ý khác: “Ý nàng là, nàng ta đã sớm biết hai người bị ôm nhầm?”
Nàng chớp chớp mắt liên tục, hỏng rồi, buột miệng nói ra mất rồi!
Vội vàng giả vờ lấp liếm: “Ta chỉ đoán thôi, bằng không thì nàng ta đến huyện Hàm Mãn làm gì? Còn lấy danh nghĩa thay mặt Thập Nhất hoàng tử muốn chiêu mộ huynh làm cờ hiệu, nhưng khắp nơi tìm ta gây phiền toái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=97]
Huống chi giống như Bát lang nói, diện mạo không thể lừa được ai cả.”
Vừa mới khóc một trận, lại bị Trịnh Tử Duệ chất vấn, nàng vô cùng mệt mỏi, liền kéo ghế ra ngồi xuống. Nếu hắn đã biết rồi, thì cũng chẳng còn gì phải giấu: “Nếu Bát lang thật sự đi tìm chứng cứ, thì phải làm sao? Ta không muốn quay về Trịnh gia.”
“Trịnh gia là trăm năm thế tộc, nếu không có chứng cứ xác thực tuyệt đối chứng minh nàng là nữ nhi của Trịnh gia, thì tuyệt đối sẽ không vì vài câu của Bát lang mà đưa nàng trở về. Cái gọi là chứng cứ, chẳng qua chính là cái khóa vàng kia. Nhưng đã bị nàng cầm luôn không lấy, ai biết giờ nó bị nung chảy hay bán cho ai, muốn tìm lại khác nào mò kim đáy bể.”
Hắn vừa nói, nàng liền như gà con mổ thóc, gật đầu lia lịa: “Ta cũng nghĩ vậy, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm, chỉ sợ bọn họ thật sự tìm được cái khóa vàng đó.”
Về bà vú năm đó ôm nhầm hai người, thì không có gì phải lo lắng. Thanh Hạnh đã xuất hiện bên cạnh Trịnh Diệc Tuyết, mà Trịnh Diệc Tuyết thì tuyệt đối sẽ không để lộ thân thế hai người. Hiện giờ, bà vú kia còn giữ được mạng hay không cũng chưa chắc.
Mấu chốt là không biết chiếc khóa vàng giờ đang ở đâu.
Nàng nhăn mặt ủ mày, Bùi Ngụ Hành xoay người, hai tay siết thành quyền. Hắn không thể chịu nổi việc nàng rời xa mình. Nếu vậy, chi bằng... đừng đi nữa. Tình cảm bị dồn nén bấy lâu trào ra mãnh liệt: “Nàng... có nguyện ý chân chính trở thành người của Bùi gia không?”
“Hử?” Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, không hiểu rõ hắn đang nói gì. Nàng hiện giờ chẳng phải cũng là người của Bùi gia à?
Bùi Ngụ Hành chăm chú nhìn nàng, thấy dáng vẻ mơ hồ hiếm thấy của nàng thì bật cười khẽ. Môi đỏ như hoa, hắn kiên nhẫn giải thích: “Ý ta là, bất kể thân phận của nàng là gì, Trịnh gia cũng không thể đưa nàng rời khỏi Bùi gia. Nguyệt Ninh, nàng bây giờ mang họ Tuyên.”
Tuyên Nguyệt Ninh nuốt nước bọt, bị khí thế của hắn làm cho rung động, cũng vì những lời ẩn ý hắn nói mà xao lòng.
“Chỉ khi nàng chính thức mang họ Bùi, mới không ai có thể cướp nàng đi.”
Ngay khoảnh khắc hắn dứt lời, “phanh!” một tiếng.
Tuyên Nguyệt Ninh vì quá kinh ngạc mà ngồi không vững, ngã nhào xuống đất cùng với chiếc ghế. Ngay lúc nàng suýt ngã theo cái ghế, Bùi Ngụ Hành vốn luôn chú ý nàng lập tức đưa tay kéo nàng lại, theo đà cũng nhào về phía trước, nửa quỳ ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng.
Tư thế này không thể nghi ngờ là quá mức ám muội, Tuyên Nguyệt Ninh phản ứng lại liền hoảng loạn đẩy hắn, muốn rời khỏi lòng hắn.
Hắn siết tay giữ nàng lại, nói ra câu nói mà hắn đã mong mỏi từ lâu: “Nàng... có nguyện ý làm thê tử của Bùi gia không?”
Tuyên Nguyệt Ninh lập tức ngây ra, ngơ ngác nhìn hắn, chỉ nghe giọng hắn dịu dàng trầm thấp, tràn đầy mê hoặc: “Nguyệt Ninh, có nguyện ý gả cho ta không?”
Làm sao nàng có thể ngờ được? Vị Bùi tướng máu lạnh vô tình của kiếp trước, hiện tại lại đang nói với nàng những lời này, cầu nàng gả cho hắn.
Hắn kéo nàng đứng lên, chẳng buồn để ý chiếc ghế ngã phát ra tiếng động lớn, Vương Hổ bên ngoài còn hoảng hốt gọi vào một tiếng, dường như nghe thấy Bùi Ngụ Hành nói không có gì, nên cũng không bước vào.
“Thế nào? Nàng không muốn à?”
Đôi mắt mang theo nguy hiểm chăm chăm nhìn nàng, như thể chỉ cần nàng nói một câu không đồng ý, hắn liền sẽ hóa thành mãnh thú nhào tới cắn đứt cổ nàng.
Nàng không muốn sao?
Không, đặt tay lên ngực tự hỏi, khi hắn nói muốn nàng gả cho hắn, nàng không hề thấy phản cảm, chỉ có chấn động và một niềm vui nhẹ nhàng dâng lên.
Kiếp trước thiếu nợ hắn một ân tình, đã sớm trong những tháng ngày ở bên nhau mà hóa thành tình yêu chớm nở trong lòng.
Làm sao có thể không muốn?
Không nhịn được mà trêu hắn: “Nếu ta không muốn, huynh định làm sao?”
Bùi Ngụ Hành bình tĩnh nhìn nàng: “Ta không chấp nhận việc nàng không muốn.”
Hắn không biết tình cảm của mình bắt đầu từ khi nào, chỉ biết rằng đến khi nhận ra thì tình này đã bén rễ rất sâu.
Nhìn vào ánh mắt hắn vừa lưu luyến vừa ẩn chứa nôn nóng, nàng bỗng thấy lòng mình vững vàng. Trên đời này chỉ có mình nàng hiểu hắn, hiểu những gánh nặng trên vai hắn, biết những khổ đau giấu kín trong lòng hắn.
Yêu hắn, muốn ở gần hắn, cũng muốn để hắn che chở cho mình, đau lòng vì mình.
Liền hỏi: “Vạn nhất ta và Trịnh Thập Nhất nương bị vạch trần thân phận, huynh, sẽ không sợ sao?”
Bùi Ngụ Hành thấp giọng đáp: “Nàng có từng thấy ta sợ sao?”
Tuyên Nguyệt Ninh không nhịn được muốn đưa tay xoa hàng mi của mình, nhưng bị hắn túm lại, giữ chặt trong lòng bàn tay, hai bàn tay căng thẳng đến đổ mồ hôi, ẩm ướt dính nhớp.
“Đừng xoa, đau mắt.” Hắn tiến lên một bước, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại một khe hở nhỏ bằng bàn tay, “Nàng nguyện ý chứ?”
Nàng tỉnh người lại, ngược lại nắm lấy tay hắn, không cúi đầu e thẹn, mà nghiêm túc nói với hắn: “Ta nguyện ý.”
Tiếng cười khe khẽ truyền ra từ miệng hắn: “Nguyệt Ninh, ta sẽ che chở cho nàng cả đời, mọi việc đã có ta.”
“Ừm.”
Đây chẳng phải là tự định chuyện chung thân rồi sao? Nàng liền cứ như vậy đồng ý gả cho Bùi Ngụ Hành?
Trong lòng ngực như có trăm chú chim nhỏ ríu rít hót vang, nàng thậm chí còn không nhớ rõ mình đã trở về phòng như thế nào.
“Thất nương làm sao vậy? Cứ cười mãi không thôi.” Tuyết Đoàn trải giường đất xong liền đi tới giúp nàng tháo tóc.
Nàng hơi nghiêng đầu sang một bên, từ trong hộp trang điểm lấy ra bộ diêu ngọc trai mà Bùi Ngụ Hành tặng, nói: “Dùng cái này búi tóc cho ta.”
Tuyết Đoàn lớn hơn Tuyên Nguyệt Ninh vài tuổi, nhưng từ khi vào Bùi gia, vẫn luôn cảm thấy Thất nương trầm ổn hơn mình nhiều, giờ phút này thấy nàng kêu mình chải đầu, mới kinh ngạc nhận ra Thất nương vẫn chỉ là một tiểu nương tử chưa đến tuổi trưởng thành, nét ngây thơ vẫn chưa mất.
Không nhịn được dỗ dành: “Thất nương, nên ngủ thôi, không bằng để sáng mai lại mang lên?”
Tuyên Nguyệt Ninh lắc đầu: “Dùng cái này đi, chải tóc cho ta, lát nữa ta muốn gặp mẫu thân, có chuyện quan trọng cần nói.”
Tuyết Đoàn thấy nàng như vậy, không khuyên nữa, nhanh tay búi tóc cho nàng, còn ân cần lấy bộ xiêm y mới trong tủ ra phối với bộ diêu ngọc trai.
Nàng thay xong xiêm y, trong lòng cũng hồi hộp không yên, không biết mẫu thân khi nghe nàng nói muốn gả cho Bùi Ngụ Hành sẽ có tâm trạng ra sao, liệu có phản đối không.
Hai kiếp làm người, khiến nàng dũng cảm hơn.
Nhận lấy áo choàng mà Tuyết Đoàn đưa qua, dặn dò: “Ngươi giúp ta trông chừng Chiêu nhi và Ký nhi, giữ bọn nhỏ trong phòng ngủ, không có chuyện gì thì đừng làm phiền mẫu thân.”
Tuyết Đoàn thấy nàng nghiêm túc như vậy, biết rằng thật sự có chuyện lớn muốn bàn với phu nhân, trong lòng cũng lo lắng theo, không biết có chuyện gì xảy ra: “Thất nương yên tâm, bọn nhỏ cứ giao cho ta.”
Nàng đội mũ áo choàng lên, hít sâu một hơi, đi về phía phòng của Tuyên phu nhân.
Tuyên phu nhân vẫn chưa ngủ. Lúc ăn cơm đã thấy sắc mặt của Bùi Ngụ Hành và Tuyên Nguyệt Ninh có gì đó không đúng, liền ngồi đợi trong phòng, quả nhiên chờ được Bùi Ngụ Hành tới.
Người còn chưa mở miệng, đã quỳ xuống trước. Tuyên phu nhân trong lòng chợt lo lắng, vẻ mặt nghiêm nghị: “Ngụ Hành, con đứng dậy trước đi, có chuyện gì thì nói, mặt đất lạnh, mẫu thân sợ con chịu không nổi.”
Hắn quỳ thật lâu không đứng dậy, câu đầu tiên nói ra đã đủ để Tuyên phu nhân tức đến muốn cầm roi đánh người: “Mẫu thân, hài nhi đã lừa nương. Ở Việt Châu, khi nương từng lo lắng Nguyệt Ninh có liên quan gì tới Trịnh Bát lang không, con đã nói là không, nhưng kỳ thực Nguyệt Ninh chính là muội muội ruột của Bát lang. Đây là tội thứ nhất của con.”
Tuyên phu nhân vừa nghe thấy Nguyệt Ninh tìm được người thân thì vừa vui mừng vừa chua sót, nhưng bị hắn nói một câu “tội thứ nhất” thì cảm xúc ấy bị đè xuống, không khỏi ngồi thẳng người: “Ý con là gì? Nguyệt Ninh tìm được thân nhân là chuyện tốt, con chưa xác định được nên không nói với nương, nương có thể hiểu được. Nhưng con còn làm gì nữa?”
“Lừa mẫu thân lúc trước, đuổi Bát lang đi lúc sau, con nói với huynh ấy rằng Thất nương không phải muội muội ruột của huynh ấy, bảo huynh ấy có chứng cứ rồi hẵng tới nhận người. Nhưng khóa vàng sớm đã không biết ở đâu, cơ hồ không còn chứng cứ, đoạn tuyệt đường trở về Trịnh gia của Nguyệt Ninh. Đây là tội thứ hai.”
“Con làm cái gì?” Tuyên phu nhân không nhịn được lớn tiếng. Dù người đang quỳ chính do bà sinh ra tới, là nhi tử mà bà tìm mọi cách che chở, nhưng cũng không thể ngăn cơn giận đang bốc lên: “Ngụ Hành! Sao con có thể đối xử với Nguyệt Ninh như thế? Con sao có thể làm ra việc ngăn nàng nhận người thân? Hoang đường! Quả thực hoang đường!”
“Ngày mai, con đi cùng ta tìm Bát lang, đem mọi chuyện nói rõ, chúng ta làm người sao có thể như vậy? Đây là chuyện lớn, là việc nhận tổ quy tông của Nguyệt Ninh!” Bà nói liền một mạch, không cho Bùi Ngụ Hành chen vào lời nào.
Bùi Ngụ Hành sớm đã đoán trước phản ứng của mẫu thân, nên mới làm mọi chuyện xong xuôi rồi mới tới nói: “Mẫu thân, con không thể đi.”
“Ngụ Hành, con làm sao vậy?” Tuyên phu nhân không hiểu: “Nương biết con lo cho Nguyệt Ninh, nhưng để nàng đoàn tụ với người thân mới là quan trọng nhất. Tuy con đã đỗ tiến sĩ, làm huyện lệnh bát phẩm, nhưng làm sao có thể so được với Trịnh gia?”
Đúng là hắn không thể so được với Trịnh gia, nhưng việc Tuyên Nguyệt Ninh lựa chọn ở lại Bùi gia mới là điều quan trọng nhất.
Hắn không thể không giải thích với Tuyên phu nhân: “Không thể nhận thân được. Nguyệt Ninh là bị ôm nhầm, người bị đổi với nàng là Trịnh Thập Nhất nương – tiểu nương tử kia chính là người muốn khuyên con đầu nhập Thập Nhất hoàng tử. Người này tâm địa không tốt, sớm biết chính mình và Nguyệt Ninh bị ôm nhầm nhưng chưa từng nói ra, sau khi đến huyện Hàm Mãn còn làm hỏng thanh danh của Nguyệt Ninh, đốt cửa hàng của nàng, có ý đồ mưu hại.”
So với Trịnh Thập Nhất nương – người chưa từng gặp mặt, thì Tuyên Nguyệt Ninh – người được nuôi lớn từ bé mới là người khiến Tuyên phu nhân đau lòng. Nghe đến những chuyện Trịnh Diệc Tuyết đã làm sau lưng, bà tức giận nói: “Sao có thể như vậy!”
Trong mắt hắn ẩn hiện sát khí: “Việc ôm nhầm hài tử đối sẽ khiến Trịnh gia bị gièm pha. Mẫu thân, Trịnh gia đã tốn bao công sức bồi dưỡng một nữ tử có thể nói chuyện với Thập Nhất hoàng tử, họ sẽ không bỏ Thập Nhất nương.”
Tuyên phu nhân gần như bị hắn thuyết phục, lông mày nhíu lại: “Nhưng Trịnh gia dù sao cũng là người thân của Nguyệt Ninh. Thập Nhất nương không muốn trở lại Bùi gia, ta còn mừng vì không phải nuôi thêm một miệng ăn. Trả Nguyệt Ninh về cho họ cũng tốt, dù sao cũng là đích nữ chân chính của Trịnh gia, chẳng lẽ bọn họ còn sẽ vì Thập Nhất nương mà ức hiếp Nguyệt Ninh.”
“Bọn họ sẽ!” Bùi Ngụ Hành khẳng định: “Mẫu thân, nương không hiểu quan trường rồi. Hiện tại Nữ Đế muốn tiêu diệt thế gia đại tộc, mà Thập Nhất nương lại ngả về phía Thập Nhất hoàng tử. Chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ, nhìn là rõ ngay. Nguyệt Ninh… không thể trở về.”
Tuyên phu nhân bị hắn nói làm cho á khẩu không nói nên lời: “Việc này để nương suy nghĩ thêm, cũng phải hỏi ý Nguyệt Ninh, chúng ta không thể thay nàng quyết định. Còn con nữa, chuyện lớn thế này sao không bàn bạc với nương trước một tiếng, lại tự tiện làm chủ!”
Bùi Ngụ Hành để mặc bà mắng, đợi bà mắng xong rồi mới nói tiếp: “Con vì tư tâm của bản thân mà can dự ngăn cản, đây là tội thứ ba.”
“Nói rõ xem nào.” Tuyên phu nhân giận dữ nhìn nhi tử. Hắn luôn có chủ ý riêng của bản thân, bà căn bản không chen vào được nữa.
“Khụ khụ.” Huyện Hàm Mãn mùa đông lạnh thấu xương. Trong phòng Tuyên phu nhân chỉ có giường đất, ngay cả chậu than cũng không có. Hắn quỳ quá lâu, chân đều lạnh đến tê dại.
Tuyên phu nhân bước đến định đỡ hắn dậy, hắn thân thể nào chịu nổi nếu cứ luôn quỳ như vậy, nhưng hắn như đang tự trừng phạt bản thân, vẫn quỳ tại chỗ không đứng lên: “Mẫu thân, con muốn cưới Nguyệt Ninh.”
“Con, đứa nhỏ này, chuyện này chẳng phải là chuyện tốt sao?” Bà vẫn không xoay người, một tay còn lôi kéo tay hắn: “Con sớm nên nói là muốn cưới Nguyệt Ninh. Đứa nhỏ Nguyệt Ninh vì cả nhà mình đã trả giá không ít, con không cưới nàng, là con có lỗi với nàng đấy.”
Bùi Ngụ Hành không tự nhiên mà nghiêng người né tránh, liền bị Tuyên phu nhân đánh một bàn tay, “Con còn dám tỏ vẻ ghét bỏ mẫu thân nữa à!”
“Con không dám,” hắn quỳ xuống rất ngoan ngoãn, đến thân hình cũng không dám nhúc nhích, thấy trên mặt Tuyên phu nhân có phần vui vẻ, câu nói tiếp theo lại càng không sao nói nên lời, “Nguyệt Ninh đã gả cho con, tự nhiên sẽ không quay về Trịnh gia nữa.”
Hắn cúi rạp người, trán chạm đất, “Chỉ mong mẫu thân tác thành cho hôn sự của chúng con.”
Tuyên phu nhân lúc này mới hiểu ra một loạt hành động của Bùi Ngụ Hành đều là vì chuyện gì, lập tức tức đến đỏ cả mắt, đi khắp phòng tìm roi mây, nhưng tìm không thấy, liền giơ tay đánh lên người hắn từng cái.
“Bùi gia chúng ta luôn ngay thẳng chính trực, phụ thân của con lại càng vì đạo nghĩa mà hy sinh, con lại đối xử với phụ thân đã mất như thế sao? Là do nương đã không dạy dỗ con thật tốt! Làm con mất hết cốt khí của một người nam nhi, Bùi Ngụ Hành! Nguyệt Ninh là biểu muội cùng con lớn lên từ nhỏ, nương phải đánh chết con……”
Bà mệt đến lùi về sau hai bước, “Con thành thật nói cho ta biết, Nguyệt Ninh là bị con ép buộc hay là cam tâm tình nguyện gả cho con?”
Trán Bùi Ngụ Hành vẫn chạm đất, nghe mẫu thân hỏi vậy, trong lòng hắn cũng không khỏi sinh nghi, Nguyệt Ninh thật sự là tình nguyện gả cho hắn, hay chỉ vì không muốn quay lại Trịnh gia mới đồng ý?
Nhưng dù là lý do nào, chỉ cần nàng đồng ý, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay.
Hắn liền né tránh câu hỏi ấy: “Con là thật lòng muốn cưới Nguyệt Ninh, thật lòng muốn cùng nàng nắm tay đến cuối đời.”
Khoảnh khắc Tuyên phu nhân giơ tay định đánh tiếp, thì Tuyên Nguyệt Ninh đẩy cửa bước vào, lập tức quỳ xuống trước mặt Bùi Ngụ Hành, giữ lấy tay bà, “Mẫu thân, không được, thân thể Ngụ Hành sao chịu nổi nương đánh như thế? Nếu nương muốn đánh, thì đánh Nguyệt Ninh đi.”
Bùi Ngụ Hành cả người run lên, hơi đứng dậy kéo nàng, “Sao nàng lại tới đây? Mau quay về.”
Tuyên Nguyệt Ninh chẳng buồn để ý đến hắn, nàng đã đứng ngoài cửa nghe một lúc, đều nghe rõ ràng mọi chuyện, cũng hiểu rõ ý tứ của hắn. Nàng trừng mắt lườm hắn một cái, người này đầu óc đúng là ngốc thật, sao lại đem hết mọi chuyện đều đổ hết lên đầu mình? Rõ ràng là nàng không muốn về Trịnh gia.
Nếu nàng không tới, chẳng lẽ thật sự để nương đánh chết hắn?
Thấy Tuyên phu nhân đau lòng đến như thế nào, nàng liền vội nói: “Mẫu thân, con và a huynh là lưỡng tình tương duyệt, không liên quan gì đến thân thế. Dù không có Trịnh gia, con cũng nguyện ý gả cho Ngụ Hành.”
Lưỡng tình tương duyệt, nàng nói là lưỡng tình tương duyệt. Bùi Ngụ Hành đứng dậy, nhìn thấy bộ diêu quen thuộc trên tóc nàng, trong lòng cuồn cuộn sóng dâng.
Tuyên Nguyệt Ninh vội vàng chắn trước người Tuyên phu nhân, ôm chặt tay bà, tha thiết nói: “Mẫu thân, nương nỡ lòng để Nguyệt Ninh quay về Trịnh gia à? Nguyệt Ninh chẳng biết gì cả, đến đó chỉ có bị Thập Nhất nương chèn ép mà thôi, làm gì có được sự tự tại như ở Bùi gia? Nguyệt Ninh thích tiền, nhưng ở trong mắt Trịnh gia chỉ thấy con đầy mùi tiền. Nguyệt Ninh thích ăn, nhưng ở Trịnh gia, làm sao cho phép đích nữ tự tay nấu cơm? Nguyệt Ninh còn vướng bận Chiêu nhi, Ký nhi và cả nương nữa, về Trịnh gia rồi thì chẳng còn được thấy ai, đến lúc đó nếu Trịnh gia muốn gả Nguyệt Ninh cho ai thì gả cho người đó. Dù người đó có là kẻ rượu chè, cờ bạc, trăng hoa, nương yên tâm sao? Nương thật sự yên tâm giao Nguyệt Ninh cho Trịnh gia à?”
Nói đến đây, nàng nhớ đến kiếp trước, đau lòng đến không cầm được nước mắt, “Ngay khi cầm cố chiếc khóa vàng ấy, Nguyệt Ninh đã nói, đời này chết cũng chết ở Bùi gia, không rời đi nữa. Mẫu thân, Nguyệt Ninh chỉ có một cái miệng ăn, nương nuôi nổi mà, đừng bắt Nguyệt Ninh quay về Trịnh gia nữa, được không?”
Tuyên phu nhân nhìn nàng, lại nhìn Bùi Ngụ Hành, “Trước hết buông tay của nương ra, chuyện Trịnh gia để sau hãy nói. Nương chỉ hỏi con, hai người thật sự là lưỡng tình tương duyệt?”
Có thể bỏ qua chuyện Trịnh gia mà trực tiếp hỏi hôn sự hai người, điều này đã cho thấy Tuyên phu nhân đã ngầm chấp thuận, không còn muốn ép Tuyên Nguyệt Ninh quay lại Trịnh gia nữa.
Tuyên Nguyệt Ninh lập tức buông tay, tiện thể lau nước mắt trên mặt, chắc nịch đáp: “Đúng vậy, Nguyệt Ninh ái mộ Ngụ Hành, cam nguyện gả cho huynh ấy làm thê tử.”
Tuyên phu nhân liếc thấy Bùi Ngụ Hành khóe môi cong lên, lòng cũng dần bình tĩnh lại, “Được, vậy nương tác thành cho các con.”
“Vậy… Trịnh gia thì sao?” Tuyên Nguyệt Ninh dè dặt hỏi.
“Con đã không muốn về, thì không về nữa, nương sẽ không ép. Con tự mình suy nghĩ cho kỹ, còn Thập Nhất nương, nếu nàng ta đã không muốn nhận tổ quy tông, thì thôi không nhận. Nương nuôi con bao nhiêu năm nay, không phải để con quay về chịu khinh bỉ!”
Đối với Tuyên phu nhân mà nói, người cùng bà chịu khổ từ đầu tới giờ chính là Tuyên Nguyệt Ninh, khi còn ở Việt Châu gian khổ biết bao, cũng là Tuyên Nguyệt Ninh gánh vác toàn bộ sinh hoạt gia đình, thậm chí còn đem cầm cố chiếc khóa vàng.
Vốn dĩ Bùi gia đã có lỗi với nàng, nếu nàng muốn đi, bà tuyệt đối không ngăn cản.
Nhưng nàng đã nói tình nguyện ở lại Bùi gia, không về Trịnh gia, trong lòng bà vui không nói thành lời, vì điều đó chứng tỏ Nguyệt Ninh đã xem mình là người của Bùi gia.
Từ nữ nhi nuôi trở thành tức phụ, vốn là điều bà mong mỏi bấy lâu.
Không đợi hai người kịp bày tỏ niềm vui, bà lại nói: “Nguyệt Ninh, mau ra ngoài, đừng ở trước mặt nương, làm nương chướng mắt!”
Tuyên Nguyệt Ninh theo phản xạ nhìn về phía Bùi Ngụ Hành, ánh mắt chạm nhau, lúc này nàng mới nhớ lại những lời mình vừa nói, ngượng ngùng đến đỏ bừng mặt, vội vã chạy ra khỏi phòng.
Bùi Ngụ Hành thu lại ánh mắt đang muốn chạy theo nàng, lại cúi xuống, “Tạ ơn mẫu thân đã tác thành, nhi tử sau này nhất định…”
“Chờ đã,” Tuyên phu nhân ngồi xuống, ánh mắt mang vẻ trêu chọc, “Nguyệt Ninh là do nương cực khổ nuôi lớn, cũng dồn hết bao nhiêu tâm huyết không kém gì con, con nói cưới là cưới được sao?”
“Dùng gì mà cưới? Sính lễ bao nhiêu? Thuần Nguyên chẳng lẽ định cái gì cũng không đưa ra, chỉ muốn lừa gạt đem Nguyệt Ninh đi?”
Bùi Ngụ Hành bị lời của Tuyên phu nhân làm cho cứng họng, tiền trong nhà đều đưa cho mẫu thân và Nguyệt Ninh giữ, “Ý nương là…”
“Muốn cưới Nguyệt Ninh, phải xem biểu hiện của con.”
“Nhưng con lo Trịnh Bát lang quay về nói ra thân thế của Nguyệt Ninh, Trịnh gia sẽ phái người đến đón nàng về.”
Tuyên phu nhân nhìn nhi tử, rót đầy một chén trà, “Chuyện đó có gì khó. Trước tiên để hai đứa đính hôn, đợi con qua lễ trưởng thành, xem biểu hiện của con thế nào rồi mới quyết định chuyện thành thân. Ngụ Hành, con phải nhớ kỹ, nương không chỉ là mẫu thân của con, mà cũng là mẫu thân của Nguyệt Ninh. Muốn cưới được Nguyệt Ninh từ tay nương, thì phải xem bản lĩnh của con.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận