Thôi Lăng nói muốn thu Bùi Ngụ Hành làm đệ tử chân truyền, ngày hôm sau liền gọi hắn đến.
Bùi Ngụ Hành còn tưởng là muốn đưa hắn về núi Châu Học, nào ngờ ông chẳng cần hắn chơi cờ để mở đầu câu chuyện, thẳng thắn hỏi hắn có nguyện ý làm đệ tử của ông hay không.
Ngoài phòng, Tuyên Nguyệt Ninh mang theo áo choàng muốn trả lại cho Cung Yến Nhi, nàng đang cùng Thôi Quân Dao đứng sát nhau trò chuyện, chẳng biết Thôi Quân Dao chỉ vào mấy đóa tuyết sương trong sân nói gì đó mà khiến nàng cười đến mức nghiêng ngả.
Ánh nắng sáng rỡ, mỹ nhân như tranh vẽ, mang theo cảm giác thanh bình của năm tháng yên ổn.
Hắn không muốn lại xảy ra hiểu lầm như ngày hôm qua nữa, muội muội của hắn, không thể sảy ra một chút sơ suất nào.
Thu lại ánh nhìn, quay mặt về phía Cung Yến Nhi, hắn hướng Thôi Lăng hành đại lễ: “Bùi Lang tất nhiên nguyện ý.”
Thôi Lăng ha hả cười hai tiếng, tỏ vẻ rất hài lòng, nói: “Ta thay ngươi đặt một chữ, lấy là Thuần Nguyên, thế nào? Hy vọng ngươi sau này có thể giữ lấy bản tâm, đừng đi lầm đường lạc lối.”
Ở Đại Lạc, chỉ có trưởng bối trong nhà hoặc thầy dạy mới có thể ban chữ cho nam tử. Phụ thân của Bùi Ngụ Hành đã qua đời, chi thứ của họ Bùi lại càng không đáng nhắc tới, chính là một trong những kẻ chủ mưu hãm hại phụ thân hắn. Nay được Thôi Lăng ban chữ, lại là thích hợp nhất.
Hắn lại hành lễ một lần nữa, thành khẩn chân tình cảm tạ Thôi Lăng. Bao năm qua được dạy dỗ ở Châu Học, được nâng niu yêu quý, hắn không phải không cảm nhận được, càng cảm kích thầy tốn tâm tư ban chữ cho mình: “Đa tạ lão sư.”
Cung Yến Nhi đứng một bên chúc mừng: “Thuần Nguyên, cái tên này hay lắm.”
Thôi Lăng lại ha ha cười, quay sang nói với Cung Yến Nhi: “Hôm nay nương tử có lộc ăn rồi.”
Lại hỏi Bùi Ngụ Hành: “Hôm nay ta thu con làm đệ tử, vậy ta bảo Thất nương nấu mấy món, Thuần Nguyên, có đồng ý không?”
Bùi Ngụ Hành hơi ngẩn ra, rồi hoàn hồn đáp: “Lão sư cần gì hỏi con, Thất nương bằng lòng là được, con sao có thể sai khiến nàng.”
Ông chắp tay sau lưng: “Con không sai khiến được nàng, thì ai còn có thể?”
Cung Yến Nhi đảo mắt nhìn qua Bùi Ngụ Hành và Tuyên Nguyệt Ninh, cười hỏi: “Ơ? Sao ta không nghe hiểu được lời Thôi lão nói là ý gì nhỉ?”
Đối mặt hai người đều là kẻ thích trêu chọc, Bùi Ngụ Hành chỉ hơi kéo nhẹ khóe miệng, không trả lời. Trong lòng ngoài cảm giác không tự nhiên khi nhắc đến Tuyên Nguyệt Ninh, còn có một nỗi hoang mang vương vấn, chính là dư âm sợ hãi sau chuyện kinh hãi ngày hôm qua, khiến đêm qua hắn mất ngủ, đầu óc rối bời.
Hắn vẫn chưa phân tích rõ ràng được tình cảm khác thường này, hoặc có lẽ là đang sợ phải đối diện với bí mật ấy. Hắn sợ rằng nếu một khi thả lỏng, thì sẽ hoàn toàn mất kiểm soát.
Lúc này, Thôi Lăng đã đẩy cửa bước ra, đối với Tuyên Nguyệt Ninh trong sân hô: “Thất nương, hôm nay chuẩn bị món gì vậy?”
Tuyên Nguyệt Ninh vừa xoay người lại, đã nghe ông nói tiếp: “Lão phu vừa thu Thuần Nguyên làm đệ tử, ngày vui như thế, chẳng lẽ Thất nương không muốn trổ tài một phen sao?”
Thôi Quân Dao bên cạnh nàng liền kéo lấy tay nàng, hỏi Thôi Lăng: “Phụ thân, Thuần Nguyên là ai?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=63]
Ngài thu huynh ấy làm đệ tử, liên quan gì đến Nguyệt Ninh của chúng ta? Ngài đừng vì ham ăn ngon mà ăn hiếp nàng à!”
Thuần Nguyên?
Đó chẳng phải là tên chữ của Bùi Ngụ Hành sao?
Nàng sững người tại chỗ. Cái tên ấy nàng còn nhớ rõ là bệ hạ ban cho Bùi Ngụ Hành khi hắn vừa đủ tuổi trưởng thành. Nay lại nghe thấy từ miệng Thôi Lăng, chẳng phải là thứ thuộc về Bùi Ngụ Hành, dù là bằng cách nào, cũng vẫn sẽ quay lại với hắn sao?
Bùi Ngụ Hành không thể để Thôi Lăng cứ nói bậy tiếp, liền đứng cạnh giải thích: “Thuần Nguyên là tên chữ do lão sư ban cho ta, ta vừa mới bái nhập môn hạ của lão sư.”
Tuyên Nguyệt Ninh ngẩng cổ nhìn hắn, ánh mắt sáng lấp lánh, trong mắt là đôi môi đỏ của Bùi Ngụ Hành, rồi bật cười: “Chuyện vui lớn như vậy, Thôi lang quân muốn ăn gì, nói với Thất nương, Thất nương sẽ nấu cho.”
“Ha ha, tốt lắm!”
Theo lý thì với thân phận của Thôi Lăng, thu nhận đệ tử chân truyền hẳn nên làm lễ long trọng, nhưng tính ông xưa nay như vậy, chỉ một câu đã quyết định xong.
Tuy vậy, Bùi Ngụ Hành không thể cứ thế mà cho qua, lễ bái sư tất nhiên phải chuẩn bị cho tươm tất.
Tuyên Nguyệt Ninh kéo hắn vào bếp của Bùi gia, vừa loay hoay vừa lẩm bẩm: “Ngươi nghĩ xem nên chuẩn bị gì làm lễ bái sư cho Thôi lang quân đây?”
Vì thuận tiện nấu nướng, nàng xắn hai tay áo lên cao, trong bếp lửa cháy ấm áp, cánh tay trắng muốt cứ lắc lư trước mắt Bùi Ngụ Hành.
Cổ họng hắn chuyển động, vội dời mắt đi, rút tay áo đang bị nàng túm.
Nàng trừng mắt, giúp hắn vuốt lại chỗ nhăn trên tay áo, nói: “Gần đây ta tích cóp được không ít tiền, cũng đủ để đi Lạc Dương, ngươi đừng ngại. Đợi lát nữa ta đưa cho ngươi, ngươi mau đi xem mua món gì phù hợp. Thôi lang quân thật là, muốn thu ngươi làm đệ tử mà chẳng báo trước tiếng nào, thật là đột ngột.”
Miệng thì nói là đột ngột, nhưng mặt nàng đầy nụ cười, ngay cả mắt cũng cong như trăng non, từ góc nhìn của hắn, nơi đuôi mắt còn có một nốt ruồi đen rõ nét.
Tay áo được thả ra, nếp gấp đã vuốt thẳng, nàng lau tay vào váy chuyên dùng nấu nướng, rồi định quay về phòng lấy tiền.
Hắn đưa tay giữ nàng lại, lòng bàn tay mềm mại của hắn trượt qua bàn tay thô ráp của nàng khiến hắn mím chặt môi, dưới ánh mắt nghi hoặc của nàng, hắn chậm rãi mở miệng: “Ta đã chuẩn bị xong lễ bái sư, ngươi không cần lo.”
Nàng nhướng mày: “Ngươi chuẩn bị xong rồi?”
“Ừ,” hắn đáp, “Là một con dấu.”
Nhắc đến con dấu, khi hắn nghỉ học về nhà, nàng từng thấy hắn khắc trong thư phòng. Tuy không hiểu về giá trị vật liệu của con dấu, nhưng nàng vẫn nhìn ra đó là món xa xỉ, còn tưởng hắn khắc cho người khác, đâu ngờ là để tặng Thôi Lăng.
Nếu là tặng con dấu, điều đó chứng tỏ Bùi Ngụ Hành đã đoán trước Thôi Lăng sẽ thu hắn làm đệ tử. Dù sao con dấu cũng không thể khắc tên tùy tiện.
Ánh mắt nàng dần trở nên phức tạp. Quả nhiên, vẫn là Bùi Ngụ Hành.
Vậy thì tốt rồi, giống như kiếp trước, trở thành đệ tử Thôi Lăng, có Thôi Lăng bảo hộ nơi triều đình, hắn không cần phải sống những ngày tháng như liếm máu trên lưỡi dao nữa.
“Nếu đã vậy, Thuần Nguyên ngươi cứ đến Thôi phủ đi, ta nấu xong cơm sẽ cùng mẫu thân, đệ muội qua sau.”
Hai chữ Thuần Nguyên thốt ra từ miệng nàng khiến hắn không nhịn được nheo mắt lại.
Nàng dùng tay đẩy hắn ra ngoài: “Đi thôi, đi thôi, đừng ở đây cản trở.”
Hắn bật cười, rồi xoay người bước về hướng Thôi phủ.
Tuyên Nguyệt Ninh bày hết tài nghệ giữ nhà, nấu một bàn đầy thức ăn. Hai nhà Thôi – Bùi đều cùng vào tiệc. Thôi Lăng ăn một miếng, hài lòng nâng chén rượu lục kiến, nói với Cung Yến Nhi: “Thế nào? Tay nghề nấu nướng của Thất nương không tệ chứ?”
Cung Yến Nhi gật đầu xác nhận, quay sang nhìn Tuyên Nguyệt Ninh, vừa hay thấy nàng lén gắp thức ăn cho Bùi Ngụ Hành. Nhìn kỹ lại, cơm trước mặt hắn cũng khác mọi người: là một chén làm từ Bạch ngọc Phỉ thúy đang dùng đựng canh.
Nàng cúi đầu nhìn lại chén cơm trắng trước mặt mình, đột nhiên cảm thấy chẳng còn muốn ăn gì nữa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận