Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Thuận buồm xuôi gió

Ngày cập nhật : 2025-06-18 22:12:14
Cục bột trong tay suýt nữa bị Tuyên Nguyệt Ninh bóp nát thành hai nửa, điều đầu tiên hiện lên trong lòng nàng chính là: lại có mai mối tới cửa. Chẳng lẽ Bùi Ngụ Hành định chấp nhận chuyện hôn sự, nên mới tranh cãi với mẫu thân?
Nghĩ tới đây, chính nàng cũng không nhận ra sự hoảng loạn đang dâng trào trong lòng nàng, khiến nàng đứng chết trân tại chỗ. Mãi đến khi hai đứa nhỏ một trước một sau chạy đến gọi nàng, nàng mới buông cục bột trong tay xuống, đi theo ra ngoài.
Khi nhìn thấy Bùi Ngụ Hành đứng trong sân, nàng khựng bước một chút, sau đó giả vờ như không có chuyện gì mà đi đến, cũng không biết nên nói gì.
Những cơn tức giận trước đó bỗng chốc hóa thành trò cười. Nghĩ đi nghĩ lại, lại thấy tủi thân — cũng không phải nàng không cho hắn thành thân, nhưng ít ra cũng phải chọn một cô nương tốt một chút. Chuyện hôn sự không có tình cảm, tương lai liệu có thể viên mãn?
Tuyên phu nhân giơ tay chỉ vào Bùi Ngụ Hành: “Nguyệt Ninh, con nói xem, con đồng ý để a huynh của con một mình đến huyện Hàm Mãn không?”
Nàng vẫn đang đắm chìm trong tưởng tượng về hình ảnh hắn thành thân, chưa kịp suy nghĩ đã buột miệng: “Đương nhiên là không đồng ý rồi! Là nhà ai mà lại…” Sau đó ánh mắt nàng đảo một vòng, giọng điệu cũng thay đổi, “Huyện Hàm Mãn? Là triều đình bổ nhiệm xuống sao?”
Bùi Ngụ Hành gật đầu, có chút do dự, nhưng vẫn nói: “Đúng, chưa nói đến đường đi xa xôi, huyện Hàm Mãn nằm ở phía bắc Đại Lạc, thường xuyên có giặc xâm phạm, nơi đó cũng chẳng yên ổn gì, thậm chí còn bị gọi là vùng nghèo khó.”
Cho nên, hắn muốn để mọi người ở lại Lạc Dương, không cần đi cùng hắn để chịu khổ, cứ ở Lạc Dương chờ hắn trở về là được.
Tuyên Nguyệt Ninh cảm thấy xấu hổ vì cơn giận vô danh trước đó của mình, rồi lại dồn tâm trí vào huyện Hàm Mãn, không mở miệng đáp lại lời Bùi Ngụ Hành.
Nàng lập tức nghĩ đến sự cân bằng vi diệu — hôm yết bảng, Bùi Ngụ Hành dạo phố ở Lạc Dương, đến cả Trịnh Tử Duệ cũng không được sự chú ý nhiều như hắn. Cây cao đón gió, Bùi nhị gia ở Lạc Dương là kẻ đầu tiên không tha cho hắn. Giữ hắn ở lại Lạc Dương chẳng khác gì đẩy hắn vào giữa bầy sói hổ.
Nữ Đế cũng có tính toán riêng. Lần khoa cử này, trừ những tiến sĩ mới từ thế gia đại tộc, phần lớn tiến sĩ còn lại đều được bổ nhiệm về các địa phương ở Đại Lạc. Nữ Đế đang có chủ ý rèn luyện bọn họ, vừa muốn bọn họ gửi tin về cho Nữ Đế, về sau đây cũng là thành quả chính trị đầu tiên của bà — chỉ cần chịu khổ giai đoạn ban đầu, nhưng cũng chính là bước chuyển mình trong chớp mắt.
Người đứng đầu khoa thi lại bị điều đi nơi khổ cực như huyện Hàm Mãn — đó đâu phải chức quan béo bở, mà là một hình thức lưu đày trá hình. Chẳng biết phải chịu đựng mấy năm ở đó mới có thể quay về Lạc Dương, e rằng đây chính là điều những kẻ không muốn thấy Bùi Ngụ Hành thành công hằng mong mỏi.
Tuy cực khổ, nhưng vị trí địa lý của huyện Hàm Mãn lại thể hiện tầm quan trọng của nó. Đừng xem thường một huyện nhỏ, nơi đó là nút thắt vô cùng trọng yếu. Chỉ cần làm tốt, dựa vào công trạng, quay về Lạc Dương là chuyện hoàn toàn khả thi.
Chính vì muốn chọn một điểm đến cho Bùi Ngụ Hành, mà cả thế gia đại tộc lẫn Nữ Đế đều cùng gây áp lực cho nhau, mới khiến việc bổ nhiệm của hắn bị chậm lại suốt hai tháng, tất cả bạn học cùng khoa đều nhận chức, riêng hắn bị “tặng” một món quà bất ngờ — chính là huyện Hàm Mãn.
Vừa đáp ứng được mong muốn đuổi hắn khỏi Lạc Dương của các đại tộc, lại vừa phù hợp với ý định rèn luyện của Thôi Lăng.
Sau khi nghĩ thông suốt, nàng nói với Bùi Ngụ Hành: “Chính vì đường xa, nơi đó lại gian khổ, nên mới càng phải đi theo ngươi. Không thì ai giúp ngươi quán xuyến việc nhà? Chẳng lẽ huyện lệnh đại nhân vừa lo chính sự vừa đau ốm khổ sở mà uống thuốc?”
Bùi Ngụ Hành bị lời nàng miêu tả chọc cười: “Ta chỉ không muốn để mọi người theo ta chịu khổ thôi.”
“Chịu khổ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=69]

Đến huyện Hàm Mãn là chịu khổ sao?” Tuyên Nguyệt Ninh hai tay chống nạnh, đi quanh hắn một vòng trái rồi một vòng phải: “Ngươi là huyện lệnh bát phẩm, bọn ta theo ngươi tới đó, chẳng phải sẽ là mẫu thân và muội muội của huyện lệnh sao? Cuộc sống vậy còn gọi là chịu khổ?”
Xoay vòng xong, nàng giống như bất chợt nghĩ đến điều gì, trừng mắt nói: “Chẳng lẽ… ngươi ái mộ cô nương nào đó, không muốn để ta và mẫu thân đi theo vì vướng víu?”
“Làm gì có chuyện ta ái mộ cô nương nào.” Hắn khẽ đáp, như sợ quấy rầy nàng.
Nàng vỗ tay: “Thế thì tốt. Làm huyện lệnh cai trị một huyện, chẳng lẽ còn khổ hơn lúc ở Việt Châu sao? Mẫu thân, ngài nói coi, chúng ta có phải hạng người chê nghèo ham giàu không?”
Tuyên phu nhân bị lời nàng nói làm bật cười, cơn giận tan một nửa: “Chê nghèo ham giàu đâu phải để con dùng như vậy.” Rồi quay sang Bùi Ngụ Hành: “Nương hiểu ý con. Nhưng như lời Nguyệt Ninh nói, dù có cực khổ đến mấy cũng không thể cực bằng những ngày trước kia. Con đi đâu, chúng ta sẽ theo con đến đó, con không cần phải băn khoăn.”
Từ sau khi Bùi Ngụ Hành bảy tuổi, bà chưa từng ôm hắn lần nào. Giờ phút này, bà giang tay ôm hắn, nhi tử nay đã trưởng thành, cao hơn bà, bà không còn có thể che chở hắn như xưa nữa.
Ngược lại là hắn — cánh tay gầy gò nhưng rắn chắc đỡ lấy bà. Bà tựa đầu lên vai hắn: “Ngụ Hành, con nhớ lấy, có con thì chúng ta mới là một gia đình. Nương tuyệt đối không cho phép con một mình đến huyện Hàm Mãn.”
Cổ họng Bùi Ngụ Hành nghẹn lại, tay chân cứng đờ, không biết phải làm sao. Một bàn tay dịu dàng nắm lấy tay hắn — là Tuyên Nguyệt Ninh nắm tay hắn đặt lên lưng Tuyên phu nhân. Nàng nhìn hắn, nở nụ cười như trăm hoa cùng lúc nở rộ.
Nơi miệng đang đầy chua sót, phút chốc hóa thành vị ngọt ngào. Làm sao hắn có thể rời xa họ? Giọng hắn khàn đặc: “Được, mẫu thân, chúng ta cùng đi huyện Hàm Mãn.”
Phải, chúng ta cùng đi huyện Hàm Mãn — dù mưa gió, cả nhà cũng cùng nhau gánh vác.
Ánh mắt hắn vẫn luôn dõi theo bóng dáng Tuyên Nguyệt Ninh, thấy nàng như trút bỏ gánh nặng, bước chân nhẹ nhàng quay trở lại phòng bếp, khóe môi hắn khẽ cong thành một nụ cười.
Chỉ ở Lạc Dương vỏn vẹn hai tháng ngắn ngủi, lại sắp phải lên đường một lần nữa. Nhưng lần này đi, không giống như lúc rời Việt Châu, không khí đầy ảm đạm.
Tuy các đại thần trong triều đều biết Bùi Ngụ Hành vớt được danh vị đệ nhất, nhưng lại không vớt được một nửa chức quan ở Lạc Dương, thậm chí bị đẩy đến nơi heo hút như huyện Hàm Mãn, ai nấy đều ngấm ngầm bàn tán. Nhưng như vậy lại làm Bùi nhị gia nhẹ lòng — khỏi phải kiếm cớ đối phó nữa.
Ngay trước khi rời đi, Thôi Lăng thức trắng đêm thắp nến tâm sự cùng Bùi Ngụ Hành, tỉ mỉ bàn về tầm quan trọng của huyện Hàm Mãn và con đường tương lai của hắn.
Bùi Ngụ Hành không phải kẻ nhỏ nhen. Những gì Tuyên Nguyệt Ninh nhìn ra được, hắn sao lại không thấy? Ngược lại, hắn vô cùng biết ơn sự chuẩn bị của Thôi Lăng. Huyện Hàm Mãn tuy không phải nơi dễ nhìn, nhưng lại là nơi thật sự có thể lập công. Vậy chẳng phải hợp với lòng hắn sao?
Hai người bàn luận nửa ngày về chuyện triều đình, Thôi Lăng còn tha thiết dặn dò: “Thuần Nguyên, dù đến huyện Hàm Mãn cũng đừng quên làm thơ. Rảnh thì gửi thơ cho ta, nhớ là phải viết và gửi về Lạc Dương cho ta đấy.”
Bùi Ngụ Hành môi giật nhẹ, không biết nên thương hại những người bị Thôi Lăng lôi kéo để khoe khoang, hay thương hại chính mình, người được khoe, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Tuân lời lão sư.”
Những người bị Thôi Lăng lôi kéo để khoe khoang đệ tử, giờ đang hắt xì hàng loạt, đều nghĩ không thể nào à, Bùi Thuần Nguyên đã bị đẩy đi huyện Hàm Mãn, xem Thôi Lăng giờ lấy gì để khoe nữa? Lấy gì khinh bọn họ không có đắc ý đệ tử?
Mà đúng thật đệ tử của bọn họ không có ai ưu tú được như Bùi Ngụ Hành. Cái lão Thôi Lăng đáng ghét!
Không hay không biết, danh tiếng của Bùi Ngụ Hành đã lặng lẽ lan khắp một nửa quan trường Đại Lạc.
Biết tin họ bị phân bổ đến huyện Hàm Mãn, Thôi Quân Dao ôm lấy Tuyên Nguyệt Ninh mà khóc sống khóc chết. Ai nhìn thấy cũng tưởng tình lang của nàng sắp rời đi. Tuyên Nguyệt Ninh dỗ dành nửa ngày, hứa hẹn sẽ luôn viết thư cho nàng, nàng mới chịu nín.
Thôi Quân Dao buồn bã lấy ra một phong thư đưa cho Tuyên Nguyệt Ninh: “Đây là thư Yến Nhi tỷ nhờ ta chuyển cho Nguyệt Ninh. Nàng ở trong cung không tiện ra ngoài, nói mau, hai người lén lút sau lưng ta từ lúc nào mà trở nên thân thiết như vậy?”
Tuyên Nguyệt Ninh khẽ bẹo má nàng, cầm bức thư lắc lư trước mặt nàng: “Cái gì mà sau lưng à? Đây là danh chính ngôn thuận nhé!”
“Nguyệt Ninh!”
“Được rồi, không đùa Quân Dao nữa. Ta chỉ muốn hiểu biết đôi chút tình hình ở huyện Hàm Mãn, mà ở Lạc Dương này chỉ có Yến Nhi tỷ mới có thể nói rõ cho ta. Thời gian rồi, có viết thư nên sẵn hỏi tỷ ấy luôn.”
Một huyện lệnh, chính là quan phụ mẫu của dân chúng. Và các địa phương này, thực sự ứng với câu “trời cao, hoàng đế xa”. Nhưng huyện Hàm Mãn lại là nơi huyện lệnh ra vào như nước, xưa nay không ai ở lại lâu, ba năm đổi một lần huyện lệnh, là tính lâu nhất. Phần lớn chỉ cần một năm ở huyện Hàm Mãn là gom góp đủ công trạng, lấy nó làm bàn đạp thăng quan tiến chức.
Bùi Ngụ Hành là định bụng ở huyện Hàm Mãn thi triển tài năng, nhưng đi vào nơi mà mình hoàn toàn mù tịt thì sao được, nên lúc này nàng mới nhờ Cung Yến Nhi thay mình tìm hiểu sơ qua tình hình.
Nhưng tình hình lại không mấy khả quan. Tin mà Cung Yến Nhi báo lại rất thẳng thắn: nơi ấy có quân đội đóng giữ, muốn dò tin tức không dễ, tình hình cụ thể vẫn phải đợi đến nơi mới biết rõ được. Chỉ có điều là Cung Yến Nhi dặn dò bọn họ, đến đó rồi thì đừng vội tin bất cứ ai.
Đến tối, nàng liền chuyển thư của Cung Yến Nhi lại cho Bùi Ngụ Hành, Tuyên Nguyệt Ninh vẫn có chút buồn phiền vì không thể giúp được gì cho hắn.
Bùi Ngụ Hành chậm rãi đọc xong thư, ánh mắt lướt qua mảnh giấy rồi dừng lại ở tiểu cô nương đang ủ rũ bên cạnh, trầm mặc hồi lâu, bởi vì hắn không kìm được nỗi lòng mà tay chân trở nên lạnh lẽo.
Muốn một mình đến huyện Hàm Mãn, sao không phải là đang cho nàng một cơ hội… rời xa hắn.
Một lúc sau, hắn mới lên tiếng: “Đêm khuya rồi, nghỉ ngơi đi.”
Hai bên đường phố Lạc Dương, hoa đào đang nở rộ, hồng nhạt, trắng ngần, từng chùm hoa chen chúc rực rỡ, gió nhẹ thoảng qua, cánh hoa rụng đầy đất.
Khi bọn họ đang thu dọn hành lý chuẩn bị lên đường đến huyện Hàm Mãn, Trịnh gia và Tiêu gia lại trở thành đề tài bàn tán sau mỗi bữa cơm của bá tánh Lạc Dương. Ai nấy đều nói Thập Nhất nương của Trịnh gia muốn từ hôn với lang quân Tiêu gia, bị Tiêu gia viện cớ rằng lang quân hiện không ở Lạc Dương mà từ chối.
Dù phong tục ở Đại Lạc vốn cởi mở, nhưng chuyện một tiểu nương tử chủ động từ hôn vẫn bị coi là trái đạo, nhiều người đoán rằng vấn đề có lẽ nằm ở phía lang quân Tiêu gia. Nhưng cũng có người nói, Tiêu lang quân đã là quan giữ chức Giám Sát Sử, chẳng lẽ lại không xứng với Thập Nhất nương của Trịnh gia?
Cũng có người biết tin tức rõ ràng liền lan truyền cho mọi người, nói rằng Trịnh Thập Nhất nương đã lọt vào mắt Thập Nhất hoàng tử, chưa biết chừng sau khi trưởng thành sẽ gả vào phủ hoàng tử.
Tuyên Nguyệt Ninh ngồi đoan chính trong xe ngựa, tường thành nguy nga đã ở phía sau lưng. Bùi Ngụ Hành đang cùng Trịnh Tử Duệ ở bên ngoài trò chuyện. Nhìn thấy vị a huynh ngày xưa, nàng cuối cùng cũng chia tâm trí ra một phần đặt lên người Trịnh Diệc Tuyết.
Những lời đồn kia cũng không hoàn toàn vô căn cứ, đề tài xoay quanh Trịnh Thập Nhất nương và Tiêu lang quân, mà hai người đó còn không phải chính là Trịnh Diệc Tuyết và Tiêu Tử Ngang à.
Mọi chuyện phát triển y như trong kiếp trước, chỉ là thời gian đến sớm hơn một chút.
Trịnh Diệc Tuyết nhờ vào danh tiếng tài nữ ở Lạc Dương, sau một lần tình cờ gặp gỡ với Thập Nhất hoàng tử, từ đó nảy sinh một mối tình khắc cốt ghi tâm.
Thập Nhất hoàng tử và Tiêu Tử Ngang – Trịnh gia vừa không nỡ để mất mối quan hệ với hoàng tử, lại cũng không muốn náo loạn với Tiêu gia, thế là nhờ nữ nhi được tìm về là nàng để tháo gỡ, thay thế Trịnh Diệc Tuyết xuất giá.
Có điều, hiện tại Trịnh gia không có nàng nữa thì sẽ tính sao? Lẽ nào không có đích nữ ngoan ngoãn nghe lời, liền gả thứ nữ đi để làm nhục Tiêu Tử Ngang?
Nàng đang chờ xem Trịnh gia sẽ xử lý việc này thế nào.
Ngoài xe ngựa, giọng của Trịnh Tử Duệ rất có ý dè dặt, “Đường xá xa xôi, mong Thuần Nguyên bảo trọng thân thể. Biết đâu ta cũng sẽ đến huyện Hàm Mãn vấn an Thuần Nguyên.”
Tuyên Nguyệt Ninh thở dài, thầm nghĩ: huynh đừng đến huyện Hàm Mãn làm gì nữa, ai cũng là người có chức có quyền, chẳng lẽ không thể làm quan cho tử tế được sao?
Triều Đại Lạc rất xem trọng việc học hành. Những người vừa đỗ tiến sĩ lần này, cũng có không ít người giống Trịnh Tử Duệ, đi du học hai năm để mở mang kiến thức, sau đó quay về Lạc Dương nhận chức.
Tường xe ngựa bị gõ nhẹ, nàng vén màn xe, nghi hoặc nhìn ra ngoài, thấy gương mặt âm trầm của Bùi Ngụ Hành, tháo túi thơm bên hông xuống, nói: “Bát lang nói muốn cáo biệt ngươi.”
Trịnh Tử Duệ nhìn nàng, chắp tay thi lễ: “Thất nương, chúc lên đường bình an.”
Nàng ngẩn người, gượng cười đáp lễ: “Bát lang, huynh cũng vậy.”

Bình Luận

0 Thảo luận