“Oa, thơm quá, a tỷ, tỷ lại làm món gì ngon thế!”
“Lại là khoai lang sao?”
Bùi Cảnh Chiêu dẫn theo Bùi Cảnh Ký đi loanh quanh ngoài phòng bếp huyện nha, bên trong, Tuyên Nguyệt Ninh đang chậm rãi chỉ dạy đầu bếp nữ cách làm khoai lang viên, thấy hai đứa nhỏ thèm thuồng đi quanh, bèn vớt ra hai viên từ trong nồi.
“Lại đây,” nàng đút mỗi đứa cho một viên, hỏi, “Hương vị thế nào?”
“Ngô, ngon lắm!”
Sau đó, dưới ánh mắt mong đợi của hai đứa nhỏ, Tuyên Nguyệt Ninh bày đĩa khoai lang viên mới ra lò lên bàn, rồi lại múc một bát cháo khoai lang đặc sánh, vòng qua hai đứa mang thẳng đến chỗ Bùi Ngụ Hành đang làm việc.
Bùi Cảnh Chiêu liền nhún chân gọi lớn: “A tỷ, a tỷ, còn phần của tụi đệ muội thì sao?”
Ngay cả Bùi Cảnh Ký cũng ngước mắt trông mong nhìn theo chiếc khay nàng bê lướt qua đầu mình, không nhịn được gọi một tiếng: “A tỷ!”
Tuyên Nguyệt Ninh chân không dừng lại, nói: “Hai đứa ở lại phòng bếp chờ đầu bếp nữ làm cho ăn, a huynh của hai đứa đang bận quá nên quên cả ăn cơm, tỷ phải mang cơm đến cho huynh ấy trước đã.”
Đầu bếp nữ phụ họa: “Đúng vậy, tiểu lang quân, tiểu nương tử, hai người cứ ở đây chờ một lát, Thất nương đã dạy ta đủ các món từ khoai lang rồi, hai người muốn ăn món gì?”
Bùi Cảnh Chiêu lập tức bỏ qua chuyện a tỷ mặc kệ họ, reo lên: “Con muốn ăn món khoai lang nấu nước đường lần trước a tỷ làm!”
“Con… con muốn ăn bánh khoai lang.” Bùi Cảnh Ký thẹn thùng cười.
“Được, vậy tiểu lang quân cùng tiểu nương tử chờ thêm chút nữa, có muốn ăn thêm khoai lang viên không?”
“Muốn ạ!”
Hai đứa cũng không đi ra sân chơi, bèn bày ghế con ra ngồi ngoài phòng bếp chờ.
Bên kia, Tuyên Nguyệt Ninh đã mang khay đến chỗ Bùi Ngụ Hành đang làm việc ở tiền viện, không muốn khó xử nha dịch đang canh giữ ngoài phòng, liền nói: “Ngươi vào báo một tiếng, nói ta tới đưa cơm.”
Nha dịch chắp tay đáp: “Bùi Huyện lệnh có dặn, Thất lang đến thì cứ vào thẳng là được.”
Tuyên Nguyệt Ninh cảm tạ, nha dịch giúp nàng mở cửa, mắt còn lưu luyến dán chặt đồ ăn trên khay, nuốt nước bọt đánh ực.
Mùi thơm lan vào trong phòng, cắt ngang câu chuyện Vương Hổ đang báo cáo công việc ở khu buôn bán với Bùi Ngụ Hành. Thấy là nàng đến, hắn vội hành lễ.
“Đại lang khách khí quá, ta tới đưa cơm, lát nữa đi ngay, không làm phiền hai người.”
Bùi Ngụ Hành thu hồi bản đồ vừa vẽ vài nét trên bàn, dọn chỗ cho nàng để khay, nghe vậy liền nói: “Không phiền, vốn dĩ cũng không có chuyện gì quan trọng.”
Vẻ mặt Vương Hổ trở nên quái lạ, cố hết sức kiềm chế bản thân không biểu lộ cảm xúc khác ra ngoài.
Không phải chuyện quan trọng?
Vị thương nhân đến từ Đại Uyên quốc hôm nay chính là tên thường qua lại với địch nhân, đã dùng da thú trao đổi không ít lương thực và vật dụng. Nếu không phải binh lính cũng đang ở khu buôn bán, e là chẳng ai phát hiện được hành tung của bọn chúng.
Còn cả giống khoai lang kia, ngày ấy vừa trồng thành công và nấu ăn thử, làm hương thơm bay xa bốn dặm, không ít Hồ Thương đều tận mắt chứng kiến, tận miệng nếm thử, sau đó lũ lượt tìm tới hắn đòi mua khoai lang.
Còn cả vụ mở rộng giống khoai lang, thật khiến người ta đau đầu.
Từng chuyện một, cái nào cũng là đại sự, vậy mà trong miệng Bùi Huyện lệnh lại nói là không quan trọng?
Còn vừa nãy bộ dạng lạnh lùng cười nhạo tên thương nhân giúp kẻ địch cải trang trà trộn vào khu buôn bán, thoắt cái khi Thất lang tới liền đổi thành dịu dàng như gió xuân…
“Đại lang, Đại lang, ta gọi huynh ba tiếng rồi, đang nghĩ gì vậy? Ăn cơm chưa? Có muốn ăn cùng một chút không, tiện thể cho ta xin chút ý kiến về món khoai lang viên mới làm này?”
Tuyên Nguyệt Ninh chỉ tay vào từng viên vàng óng, nhỏ cỡ đầu ngón tay cái, Vương Hổ giật mình liền đối diện ánh mắt cười như không cười của Bùi Ngụ Hành, vội xua tay: “Không cần đâu!”
“Cái đó… ta ăn cơm rồi, thật sự ăn không vô nữa, Bùi Huyện lệnh, ta xin phép lui trước.”
Bùi Ngụ Hành gật đầu: “Ừ, ngươi cứ làm theo những gì ta dặn khi nãy, xem như chưa từng thấy gì cả.”
Vương Hổ như được giải thoát, không quay đầu lại mà đi nhanh ra ngoài. Nha dịch canh cửa thấy hắn ra, len lén nhìn vào trong phòng rồi nhỏ giọng hỏi: “Sao rồi Đại lang? Viên kia ăn ngon không, hồi nãy mùi thơm bay tới ta muốn chịu không nổi.”
Hắn rút đao ở bên hông đập nhẹ lên người nha dịch, nói: “Ngươi đứng gác cho tốt, đừng hỏi lung tung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=83]
Ta nói cho ngươi nghe, ngon, ngon tới mức không chịu nổi, đói chết mất, ta ra ngoài ăn tô mì đây.”
“A?” Nha dịch xoa chân, nhưng không đau mấy, thì thầm: “Ngon vậy mà còn đói…”
Trong phòng, Tuyên Nguyệt Ninh có chút tiếc nuối vì Vương Hổ không ăn khoai lang viên, không thể góp ý cho nàng, nhưng ánh mắt đã quay lại dừng hết trên người Bùi Ngụ Hành: “Ngươi mau nếm thử đi, trước uống cháo để dưỡng dạ dày.”
Bùi Ngụ Hành nghe lời múc muỗng cháo, sau đó gắp một viên khoai lang cắn một miếng, nói: “Bên ngoài giòn, bên trong mềm, đúng là mỹ vị.”
Hắn đã mở miệng khen ngon, thì đúng là thực sự ngon rồi. Tuyên Nguyệt Ninh nhân cơ hội nói tiếp: “Vậy ngươi thấy khoai lang có nhiều cách chế biến như vậy, có phải nên để mọi người đều biết không?”
Hắn bật cười khẽ. Từ ngày trồng được giống khoai lang này, trong bếp nhà hắn đủ món chế biến từ khoai lang đều lần lượt ra đời, liền hỏi: “Vậy ngươi định làm thế nào?”
Nàng chỉ vào đĩa khoai lang viên và cháo, rồi lại chỉ vào đống giấy trên bàn hắn, có chút chột dạ nói: “Hay là, ta với ngươi nhân dịp đợt kim bảng sắp tới, viết một quyển thực đơn?”
“Ngươi bắt ta viết thực đơn á?” Bùi Ngụ Hành suýt nữa sặc cháo.
Tuyên Nguyệt Ninh lập tức vỗ lưng, giúp hắn thuận khí, rồi vội chạy đến bàn tròn rót một ly nước, hai tay nâng ly đặt trước mặt hắn: “Uống một ngụm đi.”
Rồi ân cần nói tiếp: “Dân chúng huyện Hàm Mãn đều nghe lời ngươi. Ngày khoai lang được trồng thành công tạo ra động tĩnh lớn như thế, nếu muốn mở rộng trong dân thì không cần tốn quá nhiều công sức. Nhưng khoai lang là giống sinh trưởng nhanh, thu hoạch lớn, lý nên được trồng ở cả Đại Lạc. Ta biết dạo này ngươi đang lo lắng những việc này, cho nên mới nghĩ ra một cách nhỏ này.”
Hắn không ngờ nàng vì mình mà nghĩ tới đây, trong mắt ánh lên ý cười: “Chuyện thế này, lý ra là việc bệ hạ phải lo, ngươi đừng bận tâm nhiều.”
“Nhưng nếu là do ngươi đề xuất, do ngươi dẫn đầu hưởng ứng, thì công lao sẽ to lớn biết bao?” Nàng tiếp tục khuyên, “Nếu trực tiếp bắt nông dân triển khai thì tốn công tốn sức, lại chưa chắc dân dám mạo hiểm trồng. Nhưng nếu chúng ta làm cho các quan lớn trước tiên thích ăn khoai lang…”
“Trên xuống dưới, vốn dĩ là mỹ thực thì dân Đại Lạc sẽ tự giác đi tìm hiểu giống khoai lang này, ngươi nói có phải không?”
Nàng nói trúng trọng điểm, đây vốn là điều hắn vẫn đang phiền muộn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hình thức thực đơn nghe có vẻ quá cố tình, bèn buông muỗng nhỏ, giữ nguyên tư thế trầm ngâm suy nghĩ.
Tuyên Nguyệt Ninh không dám lên tiếng, đang lo hắn không đồng ý với cách mình nghĩ ra, thì hắn ngẩng đầu nói với vẻ bất đắc dĩ: “Cách làm không tồi, có thể thử một lần, nhưng không được gọi là thực đơn.”
Đề xuất được chấp nhận khiến nàng tươi cười rạng rỡ: “Được, chúng ta thử xem sao!” Không uổng công nàng dốc hết trí nhớ nghĩ ra những cách chế biến khoai lang độc đáo.
Từ ngày hôm ấy trở đi, mỗi lần nàng làm món gì ngon có liên quan tới khoai lang, đều mang một phần đến cho hắn.
Hai người ngồi cạnh nhau, trước là thỏa mãn chút ham muốn ăn uống, sau đó nàng thu khay đi, Bùi Ngụ Hành sẽ lại lấy giấy Tuyên Thành ra viết cảm nhận về món ăn ấy.
Đọc nhiều sách, lại có trí nhớ siêu phàm, Bùi Ngụ Hành muốn khen khoai lang, mỗi món ăn đều phối với bối cảnh và ngôn từ khác nhau, như một thiên mỹ văn có dáng hình nhẹ nhàng duyên dáng, không nhiều không ít, vừa vặn hoàn hảo.
Lúc ấy, Tuyên Nguyệt Ninh sẽ chán đến mức chống cằm nhìn hắn, khi hắn ngẩng đầu nhìn nàng, nàng liền nhanh như chớp liếc nhìn đóa hoa độc nhất vô nhị cắm trên bàn.
Ngoài phòng lờ mờ vang lên tiếng hai người nói chuyện:
“Chút muối là bao nhiêu muối? Là cho vào trộn với bột mì từ trước sao?”
“Ai nha, chính là chút ít thôi mà.”
“Ngươi chắc chứ?”
“Ừ ừ, chút ít!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận